Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Dã đúng giờ gọi Khúc Liệu Nguyên dậy, hai người cùng nhau về trường học.
Trên xe bus, Khúc Liệu Nguyên mới nhớ ra hỏi Tống Dã: "Hôm qua cậu giả ốm
với lão Thôi thế nào vậy? Khớp lại trước, đừng để tớ nói lỡ làm lộ cậu."
"Không giả vờ, tớ chỉ nói với ổng là tớ khó chịu." Tống Dã nói, "Tớ nói thật, không phải nói dối."
Trong hai ngày thi cuối kỳ này, hắn chỉ ngu ngốc mù quáng làm bài, lúc đến
môn Hoá học cuối cùng, ngay cả đề cũng không muốn đọc, là bị bệnh, tâm
bệnh.
Chuyến xe đầu ít người, hai người họ ngồi vị trí gần cuối,
đằng trước không có ai, Khúc Liệu Nguyên liền nhoài người lên lưng ghế
trước, quay đầu nhìn mặt Tống Dã, nhớ lại dáng vẻ tối qua hắn khóc đến
mắt mũi đỏ bừng, áy náy nói: "Anh, sau này em sẽ không bao giờ làm anh
đau lòng nữa."
Tống Dã cười với cậu, nói: "Được. Tớ cũng sẽ không."
Hai người nắm tay nhau, sợ bị tài xế hay hành khách khác nhìn ra, chỉ cầm chốc lát rồi buông ra, lại nhìn nhau cười.
Cửa sổ xe mở ra, không khí có mùi sương mùa hè trong lành, còn có vài tia nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu lên hai người.
Đây là một buổi sáng hết sức bình thường trong cuộc đời hai người, về sau
trở thành một bức ảnh cũ trong ký ức, ghi lại tuổi trẻ cùng nhau của họ, và sự dịu dàng vô bờ dành cho đối phương vào thời niên thiếu.
Tống Dã có thể thuận lợi xin nghỉ ốm, chủ yếu cũng vì thầy Thôi không tin
rằng hắn trong trạng thái khoẻ mạnh bình thường lại thi được thành tích
kém như vậy.
Tin tức hắn bị ốm nên thi nát, sau khi lên men một
đêm hôm trước và sáng hôm nay, đã truyền ra cả khối. Buổi sáng Khúc Liệu Nguyên cũng không chạy bộ buổi sáng, nên bị học sinh lớp khác đồn sai
thành lời vô căn cứ như "Có lẽ Tống Dã ốm rất nặng, em trai cậu ta cũng
phải xin nghỉ về chăm sóc."
Hai anh em đều trở lại trường, đưa
tới rất nhiều lời an ủi của bạn học, mà ngay cả học sinh lớp 1 cũng
tưởng Tống Dã bị ốm thật. Tính tình ngày thường của Tống Dã không quá
niềm nở, nên khi nhận được lời cổ vũ chân thành tha thiết "Thân thể là
tiền vốn làm cách mạng, về nghỉ ngơi cho tốt, mau chóng khoẻ lại" và
"Một lần thi chẳng là gì, lần sau chắc chắn lại thi được hạng nhất" từ
mấy người bạn của Khúc Liệu Nguyên, Khang Minh và Giang Ba của lớp 7 cũ, Lý Siêu và Hách Diễm đang ở lớp 1, còn có mấy bạn học chỉ quen biết sơ
sơ, khiến hắn còn có phần ngại ngùng. Để không phụ lòng quan tâm của bạn học với "bệnh tình" của hắn, vừa nói cảm ơn, còn vừa giả khuôn giả kiểu mà ho khan mấy tiếng.
Khúc Liệu Nguyên không tán thành hắn giả
ốm lừa bạn học, nhưng bây giờ đúng là không thể nói cho người khác biết
lần này hắn không thi tốt là do bị mình làm tức giận, đành ngồi cạnh, vẻ mặt cay nghiệt nhìn hắn giả bộ, miễn cưỡng chịu đựng không vạch trần,
ngược lại khiến "bệnh" của Tống Dã trông càng giống hơn -- nhìn em hắn
nghiêm túc bao nhiêu.
Bảng tổng thành tích và xếp hạng được công
bố vào buổi sáng. Với số điểm xuất sắc 684, Khúc Liệu Nguyên xếp hạng 3
lớp 1 thực nghiệm, xếp hạng 5 ban tự nhiên, đứng ngang hàng với Trương
Ngọc lớp 2. Đây là thành tích tốt nhất từ trước đến giờ của cậu.
Về phần Tống Dã, tổng điểm 528, là hạng nhất đếm ngược của lớp 1, còn xếp
hạng khối quá thấp, thấp đến nỗi hắn cũng chẳng thèm đi xem kỹ lại.
Nhưng Khúc Liệu Nguyên lại xem từng tờ ở phòng giáo vụ, tìm được tên Tống Dã, trở về nói cho hắn: "Cậu thi được hạng 199 khối."
"Không tệ, vẫn trong top 200." Tống Dã đã qua cơn đau thương kia, vẫn có tâm tư nói đùa.
Khúc Liệu Nguyên cạn lời: "Còn vui vẻ, cậu ngâm trước xem về nhà ăn nói thế nào đi."
Tống Dã nói: "Tớ có thể giải thích, lần tới thi tốt là được. Ngược lại thì
cậu ngẫm lại bản thân mình trước, lần sau nếu không giữ được thành tích
lần này, dì Cao chú Khúc lại phải nghi ngờ cậu gian lận."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Cậu đã học trường cấp 3 trọng điểm được 2 năm, nhưng ba mẹ vẫn lấy lí lịch
hồi còn bé của cậu để tham chiếu, nghĩ thành tích của cậu không tốt,
chắc chắn cả ngày đều đục nước béo cò. Mỗi khi thi xong về báo điểm, Cao Tú Nguyệt đều phải dùng một câu "có phải gian lận không" làm lời dạo
đầu, sau khi Tống Dã làm sáng tỏ giúp cậu, bà mới có thể vui mừng cầm
giấy khen ra ngoài khoe khoang với hàng xóm.
"Cậu là không cẩn
thận," Tống Dã mượn cơ hội này dạy dỗ cậu, nói, "Cậu xem lần này cậu hơi cẩn thận một chút là đã lên được 40 điểm rồi, thi đại học 1 điểm là hơn 1000 người, 40 điểm là hơn bao nhiêu người? Cứ nói cậu cậu không nghe,
chỉ biết nói nền tảng không ổn mới thi không tốt, lần này tin tớ chưa?"
Khúc Liệu Nguyên mỗi lần bị nhắc nhở việc học là muốn chết, gục xuống bàn
làu bàu: "Cậu còn nói tớ, sao ngày nào cũng nói tớ, đừng nói tớ nữa được không, tớ đã thi được top 3 rồi, vẫn nói tớ."
"Không nói cậu."
Tống Dã cách cậu gần một chút, nhỏ giọng nói, "Thế cậu vẫn ghen tị với
Trương Ngọc à? Cậu có kém hơn nhỏ chút nào đâu."
Khúc Liệu Nguyên soạt một cái ngồi thẳng dậy, thề thốt phủ nhận nói: "Tớ không ghen tị với nhỏ."
Tống Dã cười như không cười nhìn cậu, nói: "Không có thật à?"
Khúc Liệu Nguyên không lên tiếng, cúi đầu lấy mấy tờ bài thi ra gấp qua gấp lại.
Lần này cậu có thể xếp hạng 5 khối ngang hàng với Trương Ngọc, trong lòng
thực sự rất vui vẻ. Cậu đúng là có chút ghen tị với Trương Ngọc, nhưng
không phải như Tống Dã tưởng.
Đã là tiết học cuối cùng, thầy Thôi chủ nhiệm lớp đi vào bắt đầu tiết sinh hoạt lớp, nói vài câu về cuộc
thi lần này, thầy rất không hài lòng, lớp 1 một năm nay vẫn luôn có
thành tích tốt hơn lớp 2, lần này vì Tống Dã không thi tốt, nên không
chỉ vòng nguyệt quế hạng nhất khối rơi lên đầu một nam sinh lớp 2, mà
còn bằng số điểm 528 mà lớp thực nghiệm chưa từng thấy bao giờ của Tống
Dã, điểm trung bình của lớp 1 bị kéo xuống, dẫn đến lớp 2 vượt lên trước thật xa.
Ngại việc Tống Dã "bị ốm" nên không phát huy được, nên
thầy Thôi cũng không điểm mặt chỉ danh Tống Dã không thi tốt, còn cố ý
an ủi hắn mấy câu, rồi mới dùng vẻ mặt bi thương nói ra hiện thực tàn
khốc "lần này bị lớp 2 vượt mặt."
Tống Dã ngồi bên dưới, phối hợp lộ ra vẻ mặt áy náy.
Nói xong chuyện thành tích, thầy Thôi bắt đầu nói chuyện ngày nghỉ: Vốn là
nghỉ hè 2 tháng, nhưng lớp tốt nghiệp phải giảm một nửa, trường học sắp
xếp học thêm.
Chuyện học thêm này đã nghe đồn từ lâu, những lớp
tốt nghiệp trước cũng đều học thêm, nhưng hàng năm trước khi học bù đều
có tin tức không rõ nguồn gốc rằng năm nay bộ Giáo dục không cho phép
học bù. Nên mọi người luôn mang theo tâm lý may mắn, đợi đến lúc tin học bù được công bố thật, trái tim nhỏ bé lại dính đòn bạo kích. Người tung tin đồn đúng là bụng dạ khó lường, ôi âm mưu! Chắc chắn là âm mưu!
Cho dù là những học sinh xuất sắc tương đối yêu thích học tập của lớp thực
nghiệm, nghe thấy tin dữ này, cũng bật lên tiếng kêu rên nho nhỏ trong
nháy mắt. Nghỉ hè lẽ ra phải là dưa hấu điều hoà phim truyền hình, lại
phải phí của trời mà lấy ra để học thêm?!
Bọn học sinh gào khóc
thảm thiết, thầy Thôi cầm mút lau bảng gõ bàn: "Kháng nghị không có hiệu lực, học thêm bắt đầu đúng vào 7 giờ tối ngày 15 tháng này."
Tan học, mọi người tạm biệt nhau, thu dọn đồ đạc về nhà cho nửa kỳ nghỉ hè
đầu tiên, vì một tháng nghỉ hè bị lớp học thêm chia làm hai nửa, nửa
tháng còn lại là sau khi kết thúc học thêm.
Từ trường đi ra, Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên đi bộ thẳng đến siêu thị tìm ba mẹ, ở cổng
trường lại có vài nhóm học sinh chào tạm biệt Khúc Liệu Nguyên, còn có
mấy người hỏi cậu nghỉ hè có muốn cùng đi chơi không, Khúc Liệu Nguyên
nhìn ánh mắt Tống Dã, đều khéo léo từ chối, lớp tốt nghiệp mà, mọi người cũng có thể hiểu được.
"Cậu biết hết những người đó à?" Tống Dã
biết bạn bè của Khúc Liệu Nguyên, nhưng thấy phần lớn những người này
đều rất lạ mắt, hỏi cậu, "Cậu quen lúc nào thế? Sao tớ không biết."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Có khi là mua cơm biết, có khi là trả sách ở thư viện biết, có người tớ cũng quên là quen thế nào rồi, cũng không phải là
quen hết, nhiều người chỉ biết tên gì, người ta chỉ là nhiệt tình, khách sáo với tớ một tí thôi."
Tống Dã dựng ngón cái với cậu, cậu có
một sở trường mà Tống Dã không thể không bội phục, khả năng nhận mặt và
tên thực sự tuyệt vời.
Công nhân viên xưởng 407 nhiều như vậy,
nhưng hễ là Khúc Liệu Nguyên đã từng gặp hoặc nói chuyện cùng, thì cậu
gần như đều có thể nhớ được họ tên và số nhà, gặp dì Trương, chú Triệu,
anh Vương, đều gọi to và rõ ràng.
Đây là một kỹ năng may mắn
tuyệt vời trong giao tiếp giữa người với người, chỉ gặp một lần là có
thể gọi tên đối phương một cách chính xác, mà bản thân Khúc Liệu Nguyên
còn là "danh nhân" trong trường.
Khúc Liệu Nguyên xếp hàng cũng có thể kết bạn, không phải là không có nguyên nhân.
Qua một đoạn rộn ràng ở cổng trường, quẹo đi, bóng cây không nhiều như ở
cổng trường, nắng càng chiếu gay gắt, hai người đổ đầy mồ hôi. Khúc Liệu Nguyên rất sợ nóng, mặt như đưa đám, cặp sách cũng thành như nặng ngàn
cân.
"Ăn kem không? Hay là uống Coca lạnh?" Tống Dã nói, "Anh mua cho em."
Khúc Liệu Nguyên động lòng, nhưng lại nói: "Đừng mua, sắp đến rồi, để mẹ tớ
thấy thì lại nói tớ, trong tủ lạnh siêu thị chúng ta cái gì cũng có."
Tống Dã gợi ý: "Ăn xong rồi về, đừng để dì Cao thấy là được."
Hai người mua kem ở quầy đông lạnh dưới tán cây ven đường, Tống Dã đưa Khúc Liệu Nguyên cầm một que Four Circles, mình thì ăn một que Lão Băng Côn, tìm một bóng cây, ăn xong thì về gặp ba mẹ.
Ve sầu trên cây liều mạng kêu.
Có mấy nam sinh mặc đồng phục trường cấp 2 bên cạnh đạp xe lướt qua bọn họ như một làn khói, có hai nam sinh trong đó còn có nữ sinh ngồi ghế sau, nhìn có vẻ là một cặp tình nhân nhỏ đang yêu sớm.
"Già rồi già
rồi," Tống Dã bùi ngùi một câu, nói, "Trẻ con bây giờ trưởng thành sớm
quá nhỉ? Hồi cấp 2 lớp bọn mình cũng không có ai yêu sớm."
Khúc Liệu Nguyên gặm phần vỏ giòn bên ngoài kem, hỏi: "Tớ chưa hỏi cậu bao giờ, cấp 2 cậu có thích ai lớp mình không?"
"Không." Nhưng Tống Dã thì biết Khúc Liệu Nguyên chưa từng thích ai, bỗng nở nụ
cười, nói, "Là muốn nghe anh nói đã thích em từ hồi đó à? Ngại quá, anh
thực sự không trưởng thành sớm như vậy."
Khúc Liệu Nguyên cười ha ha, nói: "Đâu ra, tớ còn lâu mới có ý đó, chính là... Cậu biết không?
Trần Hiểu Khiết lớp bọn mình, hồi đó nhỏ thích cậu."
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên nhớ lại chuyện hồi nhỏ, cảm giác khi đó thực sự ấu trĩ,
không khỏi thấy vui vẻ, kể lại cho Tống Dã: "Có một lần nhỏ mang theo
gói bánh quy để vào trong ngăn bàn. Văn Thông nghỉ giữa tiết đói bụng,
ngứa tay lấy bánh quy của nhỏ ăn, không cẩn thận mang cả quyển nhật ký
của nhỏ ra, rồi còn tiện tay đọc. Nhỏ viết trong nhật ký, nói thích cậu. Văn Thông đúng là không biết xấu hổ, cậu không biết đâu, nó còn lấy cái này ra uy hiếp Trần Hiểu Khiết, đòi nhỏ một gói bánh quy để ăn, là Oreo đấy, lại còn cho tớ hai miếng."
Tống Dã: "..."
"Cậu còn
nhớ nhỏ không?" Khúc Liệu Nguyên nói, "Nhỏ cũng học rất giỏi, mắt to,
trông đáng yêu lắm, sau này ba mẹ nhỏ thay đổi công việc, đầu tháng 3
thì nhỏ chuyển trường, giờ không biết thế nào rồi."
Tống Dã gần
như không có ấn tượng gì với nữ sinh này, mới nãy nghe Khúc Liệu Nguyên
hi hi ha ha nói chuyện có nữ sinh thích hắn, trong lòng còn hơi khó
chịu, Khúc Liệu Nguyên chẳng quan tâm đến hắn chút nào! Nghe đến đây mới bình thường trở lại, cũng cười cười, nói: "Nhớ sơ sơ, không biết là
cũng có chuyện này."
Hắn chuyển chủ đề, phàn nàn: "Với cả, hồi đó ngày nào cậu cũng đi cùng Văn Thông, có khi mấy ngày không chơi cùng
tớ, ba tớ vừa ra ngoài là tớ phải bảo ổng nhớ mang socola ngon về, mới
kiếm cớ dụ cậu tìm tớ được."
Khúc Liệu Nguyên sửng sốt, vội nói:
"Còn lâu, đấy là vì ngày nào cậu cũng bảo tớ học cùng cậu, tớ hơi sợ
cậu, nếu cậu tìm tớ để chơi thì chắc chắn tớ sẽ đi tìm cậu, không có
socola tớ cũng sẵn lòng đi. Văn Thông mới chán, chỉ cho tớ xem nó chơi
game, không để tớ chơi, hồi đó tớ đã biết rồi, nó không đối tốt với tớ
bằng cậu."
Tống Dã vẻ mặt không tin, nói: "Cậu học thành nhóc xảo quyệt rồi, chỉ biết lừa dỗ tớ vui."
"Tiểu Dã, thực ra..." Khúc Liệu Nguyên không đầu không đuôi phun ra một câu,
"Tớ không ghen tị với Trương Ngọc, tớ ghen tị là luôn luôn có cô gái tốt thích cậu."
Tống Dã không hiểu lắm, tưởng Khúc Liệu Nguyên đang
khen Trần Hiểu Khiết và Trương Ngọc, khó chịu nói: "Có ý gì? Cậu thích
hai người đó?"
"Không phải, tớ không có kiểu thích kia với hai
nhỏ." Khúc Liệu Nguyên ăn xong kem, lại tật xấu cũ, gặm que kem, nói, "Ý tớ là, cậu đúng là rất tốt, trông vừa đẹp, lại còn thông minh, nếu cậu
sẵn lòng, tuỳ tiện chọn một nữ sinh thích cậu để yêu đương kết hôn, chắc chắn đều ổn hơn tớ. Nếu không phải chú Tống gặp chuyện không may, cậu
không còn cách nào khác là ở lại nhà tớ, để tớ nhà ở ven hồ hưởng trước
ánh trăng [1], bằng không chỉ sợ cũng chẳng đến lượt tớ."
[1] 近水楼台先得月 (Cận thuỷ lâu đài tiên đắc nguyệt): Kiểu gần quan được ban lộc ấy các bác.