Khúc Liệu Nguyên không nói suy nghĩ nhỏ này với
Tống Dã, sợ Tống Dã sẽ lấy cái này ra cười nhạo cậu, dù sao cậu cũng
từng chỉ trích Tống Dã lòng dạ hẹp hòi một cách ngay thẳng chính đáng,
còn nói mình sẽ không như vậy.
Nhưng cậu lại rất chán nản với tâm lý không kiểm soát được này, bên cạnh không có ai để nói, vừa lúc hôm
nay Khang Minh tìm cậu chơi, cậu liền cẩn thận thổ lộ hết, nói: "Ông để ý không? Có rất nhiều nữ sinh thích xem anh tôi đánh cầu lông."
Khang Minh nói: "Thế thì sao?"
Khúc Liệu Nguyên mờ mịt nói: "Hình như tôi hơi ghen tị, ông nói xem giải quyết tâm lý này thế nào?"
Khang Minh suy nghĩ một chút, hảo tâm giảng giải cho cậu: "Không phải tôi nói nhé, anh ông vốn đẹp trai hơn ông, còn học giỏi hơn ông, nếu tôi là nữ
sinh, đừng nói là ngày ngày ngắm cậu ta, tôi còn muốn theo đuổi cậu ta
cơ. Ông ghen tị cậu ta có ích gì, cái này ghen tị kiểu gì được? Đúng
không?"
Khúc Liệu Nguyên: "..."
"Thế nên ông phải nghĩ thoáng ra," Khang Minh đúc kết nói: "Dù sao cũng không so đo được, thì đừng so nữa là được còn gì?"
Khúc Liệu Nguyên bỗng nổi giận, chuyển sang dạy dỗ cậu ta: "Bảo sao thành
tích ông mãi không tốt được, ngày nào cũng không nghĩ đến chính sự! Ông
còn muốn làm nữ sinh theo đuổi anh tôi, nữ sinh mà trông giống ông thì
chẳng phải xấu chết à?"
"Ô? Tôi có ý tốt... Thế thôi, tôi không chơi với ông nữa!" Khang Minh cũng giận, quay người rời đi.
Sau một tiết học, Khúc Liệu Nguyên nhận ra, cũng rất hối hận thái độ của
mình với Khang Minh không tốt, lại chủ động lên tầng đi tới lớp xã hội,
tìm Khang Minh, nói xin lỗi với cậu ta: "Xin lỗi Tiểu Minh, ông rất đẹp
trai, tôi nói vớ vẩn, về sau tôi không như vậy nữa. Còn nữa, chỉ cần ông học hành cho tốt, thành tích nhất định sẽ chuyển tốt."
Khang Minh không phải người thích so đo, liền rộng lượng tha thứ cho cậu, hai người lại làm lành.
Sau đó Khang Minh thuận miệng nhắc tới chuyện này với người khác, đổ cho
lớp thực nghiệm áp lực quá lớn, "Khúc Liệu Nguyên trước đây vốn sẽ không như vậy, nhìn xem giờ vào lớp thực nghiệm rồi, bị chèn ép thành cái
dạng gì? Giáo dục thi cử hại người đấy."
Cậu ta nào biết, đây là "yêu đương hại người."
Nhưng Khúc Liệu Nguyên cũng thực sự cảm nhận được chút áp lực, từ nhỏ cậu đã
thấy Tống Dã xuất sắc hơn cậu rất nhiều, bây giờ lớn rồi, đẹp trai hơn
hồi bé, học tập cũng tốt lên, đã làm cán bộ lớp, còn yêu đương với Tống
Dã, khó tránh nảy sinh chút tâm lý tự luyến trên con đường thuận lợi
này, sẽ cảm thấy mình cũng là một người rất không tệ, nếu không Tống Dã
đã chẳng yêu cậu.
Nhưng ánh mắt người ngoài mới chỉ rõ vấn đề
nhất, những nữ sinh ngắm Tống Dã không ngắm cậu, còn có Khang Minh bạn
cậu, đều như vậy. Mọi người hẳn vẫn nghĩ cậu kém xuất sắc hơn Tống Dã
rất nhiều.
Những người lớn đều nói, kết hôn quan trọng môn đăng
hộ đối, hai người nếu kém nhau quá nhiều thì cuộc sống sau này tám phần
mười là không ổn.
Cậu suy nghĩ vẩn vơ những tâm sự này, còn Tống Dã thì tan nát cõi lòng vì thành tích của cậu.
Đã cuối tháng 6, sắp thi cuối kỳ.
Từ khi hai người bọn họ thi vào lớp thực nghiệm, dưới sự đôn đốc nghiêm
khắc và chu đáo hơn của Tống Dã, thành tích của Khúc Liệu Nguyên lại
tiến thêm một bước dài, trong bảng xếp hạng học sinh ban tự nhiên cả
khối, cả năm Khúc Liệu Nguyên đều đứng trong top 20, trong lớp 1 cậu
cũng ổn định xếp top 10.
Thành tích như vậy đúng là không tồi,
đặc biệt là so sánh với khởi điểm của cậu. So sánh như vậy có thể nói là kỳ tích, nhưng vẫn hơi kém so với mục tiêu Tống Dã đề ra cho cậu, tham
khảo điểm thi đại học của học sinh Nhất Trung khoá trước, nhất định phải ổn định trong top 10 khối mới có thể bảo đảm chắc chắn không sơ hở,
vững chắc vượt qua ngưỡng xét tuyển ở tỉnh của đại học Bắc Kinh.
Lớp thực nghiệm đến nay đã học xong toàn bộ chương trình 3 năm cấp 3, lớp
12 chỉ còn hai nhiệm vụ là ôn tập hệ thống và bài tập thực hành, điểm
của các học sinh đến lúc đó nhất định vẫn sẽ tăng, nhưng thứ tự xếp hạng hiện tại không bị phá vỡ một cách dễ dàng.
Điểm Ngữ văn và 3 môn tự nhiên của Khúc Liệu Nguyên tăng khá đều, mỗi môn đều không có điểm
yếu rõ ràng, nói là tốt thì không lệch môn giống lúc trước nữa, nhưng
cũng không tốt hoàn toàn, trong tình huống cùng nhau tiến bước thế này,
muốn tăng thêm điểm là một việc rất khó khăn. Hiện tại cậu đang kẹt
trong giai đoạn nút cổ chai giữa học sinh khá giỏi bình thường và học
sinh khá giỏi xuất sắc, trong thời gian ngắn khó mà đột phá.
Có
thể nói, thành tích của cậu là do Tống Dã rèn luyện, chính Tống Dã đã
không thể tìm ra khuyết điểm của cậu nữa, kiến thức căn bản đủ vững
chắc, Tống Dã cũng đã dốc túi truyền lại tất cả kỹ xảo giải đề của mình
cho cậu, nhưng thành tích của cậu vẫn thiếu một chút, cứ không lên nổi.
Tống Dã tổng kết lại phần mất điểm trong mỗi bài thi của cậu, cảm thấy đều
là những phần lấy được điểm, rõ ràng đã giảng đi giảng lại, lúc đó cậu
cũng hiểu rồi, thi xong hỏi lại cũng làm đúng được, vậy vì sao khi thi
lại làm sai? Chỉ có thể nói là vì quá cẩu thả sơ suất, trước đây Tống Dã luôn bảo cậu lần sau phải chú ý đừng mắc lỗi này nữa, lần nào cậu cũng
hứa, để rồi lần sau thi vẫn sẽ làm sai phần kiến thức đã nắm chắc.
Tất cả những bài thi lớn nhỏ gần đây, trong bài thi đều không có câu hỏi
khó câu hỏi mẹo, mà năm lần bảy lượt rồi, điểm Khúc Liệu Nguyên làm mất
đều không đáng mất, Tống Dã lần nào cũng thấy rất đáng tiếc, cũng sắp
hết cách với Khúc Liệu Nguyên.
Con đường đứng đắn khó dùng, thầy Tống lại nổi ý đồ xấu.
Hai người đã ở bên nhau hơn nửa tháng từ sau khi "kết hôn," thay đổi so với trước đây không quá lớn, cả ngày học hành ôn thi, ăn ngủ, thỉnh thoảng
đánh cầu lông, đến thời gian nghỉ sẽ tìm chỗ lén yêu đương.
Nếu
phải nói khác ở đâu, thì chính là Tống Dã kiềm chế hơn trước, tính tự
chủ của hắn từ trước đã có thể nói là đáng sợ, hiện giờ càng hơn nữa,
không một thanh niên nào lần đầu nếm trái cấm có thể giống như hắn.
Ví như Khúc Liệu Nguyên là không thể. Cậu luôn không nhịn được mà nhớ lại ngày đó, vừa nghĩ liền...
Ở nhà sau khi cậu bị Tống Dã từ chối một lần thì không nhắc lại nữa, rồi
chậm nửa nhịp mới phát hiện đợt này Tống Dã ngay cả hôn cậu cũng rất qua loa, hồi trước Tống Dã rất thích cắn môi hoặc tai cậu khi hôn, gần đây
không cắn nữa, tuỳ tiện hôn đôi cái là coi như hôn xong, giống như để
cho xong nhiệm vụ.
Nhưng nếu nói Tống Dã không muốn hôn cậu thì
cậu lại thấy không phải, ánh mắt Tống Dã nhìn cậu nóng bỏng hơn trước
đây mấy trăm lần. Không chỉ là lúc hai người hôn nhau, ngay cả bình
thường nghỉ giữa tiết, ăn cơm ở căng tin, Khúc Liệu Nguyên đều sẽ phát
hiện Tống Dã đang dùng ánh mắt đó nhìn cậu, đó là một ánh mắt đầy ý xâm
lược.
Trước khi "kết hôn," Tống Dã thỉnh thoảng cũng sẽ như vậy,
khi ấy Khúc Liệu Nguyên vẫn chưa thể hiểu chính xác ý nghĩa trong đó,
bây giờ sau khi "kết hôn," cậu đã hiểu rồi, có nghĩa là: Tống Dã muốn ừm cậu.
Nhưng mỗi khi cậu để ý thấy, còn chưa vạch trần, Tống Dã sẽ lập tức thu lại ý kia, vẻ mặt nghiêm túc, như chưa từng có chuyện gì
xảy ra.
Ngày cuối cùng trước khi thi cuối kỳ, sau khi tan tiết tự học buổi tối, trong gió đêm mùa hè cuối tháng 6, tiếng ve kêu râm ran
xen lẫn tiếng côn trùng trong bụi cỏ thấp, hai học sinh chuẩn bị lên lớp 12 đang lén hôn nhau ở chòi nghỉ mát không có ánh đèn trong trường.
Trước khi đến đây, Tống Dã mua kem cho Khúc Liệu Nguyên, là một loại kem sữa
tên là "Người tuyết," hắn không muốn ăn lắm nên không mua cho mình. Lúc
hôn nhau, hắn nếm được mùi vị đậm đà của người tuyết, rất rất ngọt.
Chỉ hôn được vài hơi đã tách ra, Khúc Liệu Nguyên chưa hôn đủ, thấy Tống Dã lại dùng ánh mắt kia nhìn cậu, cậu liền vào thẳng vấn đề hỏi luôn:
"Anh! Anh có muốn cái đó không?"
Tống Dã phủ nhận nói: "Không."
"Cậu đừng ngại nhận nữa," Khúc Liệu Nguyên nghĩ đúng là hắn muốn, nghĩ lại
cảm giác lần trước, hơi có chút ngượng ngùng, biết rõ ở đây không có
người ngoài, nhưng vẫn lo lắng nhìn xung quanh một chút, mới nhỏ giọng
nói, "Tớ muốn từ lâu rồi."
Tống Dã: "... Cậu muốn cái gì rồi?"
"Thì cái đó thôi, hôm trước tớ còn mơ thấy..." Khúc Liệu Nguyên lúc nãy ăn
kem vẫn chưa vứt que, trong chòi nghỉ mát không có thùng rác, vì thế cậu cứ cầm một đầu trong tay, bây giờ lại lấy que kem gặm trong miệng,
không kể nốt giấc mơ, mà tràn ngập mong đợi nói: "Chờ thi xong về nhà,
bọn mình lại lần nữa, được không? Đã nghỉ rồi, sẽ không ảnh hưởng học
tập."
Cậu không kể giấc mơ kia, nhưng động tác gặm que kem lại lộ rõ ý kia, Tống Dã tưởng tượng ra cậu đã nằm mơ thấy gì, có phản ứng
ngay tại chỗ, liền lùi về đằng sau hơn nửa bước, ngồi xuống bên chòi
nghỉ mát, bắt chéo hai chân che đi. Ở đây nửa sáng nửa tối, Khúc Liệu
Nguyên không để ý thấy.
"Nếu tớ muốn thật thì sẽ ngại nhận à?"
Thầy Tống cảm thấy đây không thể tính là nói dối được, đương nhiên cũng
không tính là vi phạm lời hứa của hắn với Khúc Liệu Nguyên, bắt đầu ra
vẻ đạo mạo phê bình Khúc Liệu Nguyên, "Còn cậu, ngày ngày không cố gắng
học tập, chỉ biết nhớ nhung chuyện này, bảo sao buổi tối còn làm sai câu hỏi vật lý cơ học đơn giản như vậy, cả lớp 30 người chỉ có cậu sai,
nghĩa là cậu cẩu thả nhất."
Nhắc đến học hành, Khúc Liệu Nguyên
ỉu xìu, cũng hơi bực mình, nhả que kem đã gặm đến thay đổi hình dạng ra, thuận tay nhét vào túi áo đồng phục.
Tống Dã: "... Cậu sạch sẽ tí được không?"
Khúc Liệu Nguyên lại lấy que kem từ trong túi ra, nhưng vẫn là vẻ mặt khó chịu.
Tống Dã đổi giọng, nói: "Em muốn thi xong thì thử lại cái kia với anh à?"
Được! Khúc Liệu Nguyên lập tức mở cờ trong bụng, vừa định bật cười, chợt nghe Tống Dã nói tiếp: "Nhưng mà, anh có điều kiện, nếu em làm được thì nghỉ rồi làm lần nữa, còn không thì không được."
"Điều kiện gì?" Khúc Liệu Nguyên nghĩ, sao lại nữa rồi, nói, "À, lại muốn tớ ăn giúp cậu?"
Nhưng Tống Dã lại dùng giọng giải quyết việc chung nói: "Không cần, cậu đã
không thích như vậy thì thôi, về sau cũng không cần, nếu cậu có thể làm
được yêu cầu lần này, 5 lần nợ lúc trước không cần cậu trả nữa."
Khúc Liệu Nguyên cực kỳ không muốn ăn cái kia, động lòng trong nháy mắt, cảm thấy điều kiện này rất ổn, nhưng không biết Tống Dã sẽ đòi cậu cái gì,
vừa nghi ngờ vừa cảnh giác nói: "Thế cậu nói trước đi, rổt cuộc là yêu
cầu gì?"
Tống Dã nói: "Thi cuối kỳ lần này, cậu phải nghiêm túc làm bài, thi vào top 10 khối."
Khúc Liệu Nguyên ngẩn ra, phản ứng kịch liệt, nói: "Cậu lại giao dịch với tớ? Cậu làm sao thế?"
"Nếu cậu khăng khăng đây là giao dịch, thì coi là giao dịch cũng được." Tống Dã nghiêm túc nói, "Dù sao nói cho cùng em cũng không thiệt, nếu em thi vào được top 10, vừa nâng cao thành tích, anh còn đó đó cùng em, em
nhất cử lưỡng tiện, lợi ích cũng cho em chiếm hết, em nói có phải
không?"
Khúc Liệu Nguyên vạch trần hắn nói: "Còn lâu, cậu cũng rất muốn đó đó, đừng tưởng là tớ không biết."
Lần này Tống Dã thẳng thắn thừa nhận: "Anh muốn đấy. Nếu không phải sợ làm
lỡ chuyện học tập của em, thì từ ngày 5 đến giờ, anh sẽ không để em
xuống giường đâu."
Kỳ nghỉ có được vì lớp 12 thi đại học bắt đầu
từ ngày 5 tháng 6, hai người họ về nhà vào buổi chiều hôm ấy, rồi đó đó, đã hơn 20 ngày.
Mặt Khúc Liệu Nguyên đỏ bừng trong nháy mắt, líu lưỡi nói: "Cậu, Tiểu Dã, cậu..."
"Tớ gì mà tớ?" Tống Dã nghiêm túc nói, "Anh có thể nhịn, em có thể không?"
Khúc Liệu Nguyên quả thực chịu thua, lầm bầm nói: "Không đúng, cái này thì có gì mà khoe?"
"Đây là vì thành tích và sức khoẻ của cậu, đổi sang người khác, còn lâu mới
để ý những thứ này của cậu." Logic của Tống Dã đầy đủ, phần cuối còn vẽ
rồng thêm mắt, trau chuốt chủ đề, nói, "Là vì anh yêu em, em hiểu
không?"
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Chốc lát sau, cậu bỗng trả lại một câu: "Tớ không cần cậu yêu tớ như thế."
Tống Dã: "..."
"Tớ không hiểu cậu với tớ yêu nhau thế này là tính làm gì, biết trước tớ đã giống Văn Thông với bạn gái nó rồi, tìm một học sinh dốt yêu sớm là
xong, người ta sẽ không chê tớ học kém, càng khỏi phải để ý nhiều như
vậy, muốn hôn thì hôn, muốn đó đó thì đó đó, còn lâu mới quan tâm mất
điểm gì, cũng chẳng ai bắt tớ thi vào lớp thực nghiệm, thi được hạng bao nhiêu khối, còn không bắt tớ thi Bắc Đại," Khúc Liệu Nguyên bực bội cực kỳ, nói, "Tớ không muốn yêu đương với cậu nữa!"