Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên như cũ, mang đồ lưu
niệm nhỏ từ Tây An về cho ba mẹ làm quà, lần này Khúc Liệu Nguyên còn
mua vài món đồ gốm Đường Tam thải hoặc tượng binh mã, thẻ kẹp sách treo
tua rua ở bảo tàng Thiểm Tây, muốn tặng cho bạn bè, cho Văn Thông và
Tinh Tinh mỗi người một cái, còn cả vài bạn học có quan hệ khá tốt ở
trường, ngoại trừ bạn cùng lớp và cùng ký túc xá hiện tại, còn có bạn
học hồi ở lớp 7 năm ngoái.
Lúc mua kẹp sách ở Tây An, cậu bẻ ngón tay đếm mãi tổng cộng cần mấy cái, Tống Dã cũng không biết cậu mua là
để tặng ai. Sau khi về đến nhà, Khúc Liệu Nguyên bày hết kẹp sách lên
bày, phân ra từng cái một, Tống Dã mới biết cậu còn chuẩn bị cho Diêu
Vọng một cái.
"Cho thằng kia làm gì? Như nó mà cũng biết đọc sách à?" Tống Dã cầm cái kẹp sách định đưa Diêu Vọng kia, nói, "Không cho
nó, cái này tớ lấy rồi."
Khúc Liệu Nguyên nghĩ trong lòng sao lại phạm bệnh cũ rồi, thương lượng với hắn: "Cái kẹp sách bé bé này đáng
bao tiền đâu? Mùa hè nó khao tớ ăn kem sữa chua mấy lần, tớ muốn khao
lại nói đồ ăn vặt với đồ uống của siêu thị, cuối cùng nó đều cố trả
tiền. Cậu còn bảo tớ đừng hẹp hòi, một cái kẹp sách mà cũng tiếc rẻ
không cho người khác?"
Tống Dã bây giờ vẫn chưa hiểu trực giác
của mình là radar, thỉnh thoảng cũng thấy hình như hơi quá đa nghi với
tên Diêu Vọng này, nghe Khúc Liệu Nguyên nói như vậy, không muốn tỏ ra
bủn xỉn, lại để lại kẹp sách trên bàn, chỉ vào một cái khác có hình vẽ
tương đối đơn giản, vô cùng ngây thơ nói: "Thế cho nó cái xấu nhất đi."
"Đâu có đâu có," Nụ cười của Khúc Liệu Nguyên càng lớn, nói, "Tiểu Dã, lúc
này cậu dễ thương thật, còn dễ thương hơn cả nữ sinh dễ thương nhất
nữa."
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên là thật lòng khen hắn, chỉ là cách khen khá lạ lùng, làm người ta buồn bực.
"Nữ sinh dễ thương nhất, là dễ thương đến mức nào?" Tống Dã vừa hỏi vừa
nghĩ, là giống nữ sinh kê đản tử kia, Lý Điềm Điềm lớp 12? Khúc Liệu
Nguyên hình như vẫn cứ thích kiểu nữ sinh mắt to mặt tròn hơn một chút.
Nhưng Khúc Liệu Nguyên lại nói: "Dù sao thì cũng không dễ thương bằng cậu.
Nhưng cậu đâu phải lúc nào cũng dễ thương, lúc dạy tớ thì không dễ
thương."
Tống Dã dùng tay túm gáy cậu, ép cậu quay cậu đầu lại,
tới gần cậu, mạnh mẽ hôn cậu chốc lát, hỏi lại: "Như thế này thì sao, dễ thương không?"
Khúc Liệu Nguyên bị hôn đến khí huyết dâng trào, mặt đỏ lên, nói: "Cũng được... Thế này khá đẹp trai."
"Khá đẹp trai?" Tống Dã moi móc gây khó dễ, nói: "Anh chỉ là khá, đẹp, trai?"
"Đẹp trai nhất đẹp trai nhất," Khúc Liệu Nguyên rõ ràng chưa được hôn đủ,
nói không cần nguyên tắc, "Anh, anh đẹp trai nhất dễ thương nhất, hôn
lại em giống lúc nãy đi, nào nào nào."
Không biết có phải thói
quen từ trước đến giờ không mà Khúc Liệu Nguyên trong chuyện thân thiết
này luôn tình nguyện ở trong trạng thái bị động, đồng thời còn vô cùng
thích cảm giác bị chi phối này, Tống Dã thỉnh thoảng làm chút chuyện rất bá đạo với cậu, ví như cưỡng hôn hoặc là những cử chỉ thân mật mang
chút ý xâm lược khác, cậu cũng sẽ rất dễ tỏ ra hưng phấn.
Tống Dã đương nhiên rất thích cậu phản ứng như vậy.
Hôn một hồi, lại hôn ra chuyện. Khúc Liệu Nguyên mấy tháng này lớn lên cực
nhanh, lớn lên trên vài mặt ý nghĩa. Trước đây hôn thì cậu chỉ tập trung hôn môi, không có phản ứng, bây giờ thì hôn hôn là xong liền.
"Muốn... muốn tiểu." Khúc Liệu Nguyên trong nụ hôn của Tống Dã ậm ờ nói một câu.
Tống Dã nói: "Sao vẫn nói thế này? Không phải anh đã bảo em phải nói thế nào rồi mà? Quên rồi?"
"Dù sao thì cũng là ý đó." Khúc Liệu Nguyên cảm thấy từ kia quá người lớn,
không thích nói như vậy, sốt ruột kêu Tống Dã, "Anh, anh, anh làm giúp
em."
Ngoài nguyên nhân đã giao ước ra, thì cậu chính là thích Tống Dã làm hơn, vì so với để cậu tự làm thoải mái hơn nhiều.
Tống Dã biết cậu đang tính toán gì, trong mắt không khỏi mang theo ý cười,
hỏi: "Muốn anh giúp em kiểu gì? Em chỉ còn lại một lần thôi."
Ở Tây An, Khúc Liệu Nguyên lại dùng mất một cơ hội quay tay, ba lần đã đi hai, chỉ còn lại một lần.
Khúc Liệu Nguyên nhìn môi Tống Dã, ý tứ trong đó rất rõ ràng.
Tống Dã nói: "Được thì được."
Khúc Liệu Nguyên linh cảm hắn muốn nói "nhưng mà," dựa theo kinh nghiệm cũng đoán được nội dung của "nhưng mà," không đợi hắn nói liền cướp lời: "Tớ không biết, tớ dùng tay giúp cậu."
"Không biết thì có thể học," Tống Dã nói, "Không phải đã nói muốn học à? Bảo cậu xem tớ, cậu đều không muốn xem."
Lúc nói muốn học là có 7 8 phần có ý thực sự muốn học, Tống Dã cho cậu học
thật, cậu lại đánh trống lui quân, nhìn chỗ đó của Tống Dã một chút là
đều vội vàng nhắm mắt lại hoặc quay mặt đi, như thể là có hình ảnh gì
đáng sợ hung tàn lắm.
- - Khúc Liệu Nguyên có lời muốn nói ở đây: Không phải là như thể đáng sợ hung tàn lắm, mà là thực sự đáng sợ! Hung tàn!! To!!!
Tính đến giờ, Tống Dã đã làm cho cậu hai lần, cậu ngay cả thử với Tống Dã cũng chưa thử lần nào.
Giờ Tống Dã lại làm cho cậu lần thứ 3.
"Em thế này gọi là không làm mà hưởng, ngồi mát ăn bát vàng." Đi súc miệng
trở về, Tống Dã mới lên án cậu, "Em thấy công bằng không? Cũng chỉ vì
anh quá yêu em, cái này mà đổi qua người khác, thì bỏ chơi với em lâu
rồi."
Ngồi xe giường nằm 10 tiếng, Khúc Liệu Nguyên giờ thoải mái xong thì muốn ngủ, hơi híp mắt lại, nói dối không biết ngượng: "Em sai
rồi, không công bằng, em cũng yêu anh. Nhưng chỉ là bây giờ em không học được."
"Vậy sau này thì sao?" Tống Dã không có ý tốt nói, "Sau này em trả lại được cho anh không?"
"Được chứ." Khúc Liệu Nguyên nghĩ một ngày nào đó cậu có thể vượt qua chướng
ngại tâm lý và thị giác, đến lúc đó có thể làm cái này cho Tống Dã, liền cam kết, "Nếu anh không yên tâm thì nhớ kỹ tổng cộng bao nhiêu lần, sau này chắc chắn em trả lại hết cho anh."
Tống Dã vẻ mặt được như ý cười xấu xa, nói: "Được, sẽ nhớ thật kỹ."
Khúc Liệu Nguyên buồn ngủ lắm rồi, trước khi ngủ vẫn không quên xác nhận lại một lần nữa: "Đây không tính nhỉ? Vẫn còn một lần đúng không?"
"Ừ, không tính, vẫn còn một lần." Tống Dã cho cậu câu trả lời khẳng định, cậu mới vui vẻ yên tâm nằm ngủ.
Tại thời điểm này, hai người bọn họ căn bản là giả ngơ cùng nhau, mắt nhắm
mắt mở, chỉ nói là dùng tay 3 lần thôi, những cái khác đã nói đâu.
Nhưng đây chỉ là trong ngày nghỉ thì Tống Dã mới hơi càn rỡ một chút.
Một khi đã bắt đầu học, ở trong trường hoặc phải quan trọng việc học, sẽ cố hết sức tránh xảy ra tình huống quá giới hạn.
Hắn rất thích Khúc Liệu Nguyên lúc cậu sinh ra dục vọng. Ngắm dáng vẻ trong cơn mê loạn, nhưng cũng không hi vọng Khúc Liệu Nguyên chú tâm mụ mị
trong đó, cả ngày chỉ nghĩ đến yêu đương, như vậy đối với Khúc Liệu
Nguyên, đối với bản thân Tống Dã, đều không có chỗ nào tốt.
Giai
đoạn hiện tại, bọn họ có nhiệm vụ học tập quan trọng hơn, cũng đã rất rõ ràng mục tiêu thi vào đại học, nếu như những thứ này làm không tốt làm
không được, yêu đương sau này ắt cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng.
Tống Dã đã định trước không thể nào hưởng thụ chuyện yêu sớm kiểu tuổi dậy
thì một cách không cố kỵ gì, tầm nhìn của hắn chỉ có thể vừa dài vừa xa. Những nam nữ sinh yêu sớm khác xung quanh, phần lớn chỉ là kết bạn cùng bước trên đoạn thời gian này, cùng nhau gặt hái và trải qua một chặng
đường thanh xuân có ngọt ngào có chua xót, cho dù kết quả có thế nào,
cũng đều là một nét đẹp nhỏ bé vô hại của tuổi trẻ.
Nhưng Tống Dã thì không, hắn phải cùng Khúc Liệu Nguyên đến điểm kết thúc, nhất định phải.
Buổi tối ngày 16 tháng Giêng, các học sinh Nhất Trung trở lại trường học.
Khúc Liệu Nguyên đưa kẹp sách cho các bạn, các bạn học cũ từ trước như Khang Minh, Giang Ba đều có, ngược lại thì lớp 1 hiện tại chỉ tặng hai cái,
một cái cho Hách Diễm, một cái khác cho một nam sinh cùng ký túc xá của
cậu Lý Siêu, là giường trên của cậu, bình thường qua lại với cậu cũng
tương đối nhiều.
Bầu không khí chung của học sinh lớp 1 là ngày
ngày mụ mị học tập, trong giờ học không nói chuyện riêng, mọi người bỏ
cực ít thời gian và tinh lực vào việc giao tiếp với nhau. Bây giờ đã
cùng lớp được một học kỳ, ngoại trừ họp lớp và thỉnh thoảng giao nhiệm
vụ của lớp, Khúc Liệu Nguyên và hầu hết các bạn trong lớp đều rất hiếm
khi có cơ hội giao tiếp tạo nên tình bạn, lúc ở Tây An mua đồ lưu niệm,
nhớ tới cũng đều là bạn bè hồi lớp 10.
Một cái thẻ kẹp sách nho
nhỏ, giá trị không cao, nhưng in vẫn khá đẹp, Khúc Liệu Nguyên nghìn dặm xa xôi mang về, cũng tương đối có ý nghĩa kỷ niệm, bạn nào nhận được
cũng rất thích, trong số đó có Giang Ba cảm động vô cùng, hoàn toàn
không ngờ Khúc Liệu Nguyên ra ngoài đi chơi một chuyến mà vẫn nhớ tới
mang quà lưu niệm về cho cậu ta, hận không thể kéo Khúc Liệu Nguyên kết
nghĩa tại chỗ.
Còn lại một cái cuối cùng, cái Tống Dã nói "xấu
nhất", Khúc Liệu mang sang lớp 11 - 7 tặng cho Diêu Vọng, lúc đầu nghĩ
có khi Diêu Vọng còn chê, đã nghĩ xong lời giải thích quà nhỏ tình cảm
to, kết quả Diêu Vọng còn khoa trương hơn cả Giang ba, cầm thẻ kẹp sách, dáng vẻ không tin nổi, hỏi đi hỏi lại cậu mấy lần: "Tặng cho tao? Đây
là mày tặng cho tao? Mày đặc biệt mang về, tặng cho tao?"
"Cũng
không tính là đặc biệt, cái này vừa không nặng, vừa không chiếm diện
tích, chỉ tiện tay mua, cho mày làm chút quà lưu niệm," Khúc Liệu Nguyên nói, "Mày đừng chê xấu."
Diêu Vọng: "..."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Sắp vào học rồi, tao về đây."
"Chờ đã." Diêu Vọng gọi cậu lại, nói, "Tao muốn tặng lại quà cho mày, mày muốn cái gì?"
Khúc Liệu Nguyên cười xua tay, nói: "Đừng đừng, chỉ là cái kẹp sách ghẻ
thôi, cũng chẳng tính là quà, mày cầm mà chơi. Tao đi đây."
Cậu về cho kịp vào tiết, chạy rồi.
Học kỳ 2 của lớp 11 chính thức bắt đầu, tiến độ của từng môn trong lớp thực nghiệm đã quá nửa sách tập 2 lớp 11, trong một tuần lớn sau khai giảng
này, toàn bộ môn học đều đã hoàn thành hết chương trình học của lớp 11,
bắt đầu sang nội dung lớp 12.
Mà lớp thường thì giữ tiến độ bình thường, vừa mới bắt đầu học sách tập 2 lớp 11.
Toàn bộ học sinh lớp thực nghiệm lại một lần vùi đầu vào học một cách điên
cuồng và nặng nề, bầu không khí như vậy đối với lớp có tiến độ bình
thường phải đến lớp 12 mới có thể cảm nhận được.
Cũng chẳng trách đã nửa năm rồi mà Khúc Liệu Nguyên vẫn chưa quen được người bạn thân
nào trong lớp mới. Một khi ở trong môi trường này, học sinh dễ trở nên
vừa nhạy cảm vừa có chút thần kinh, tâm trạng khi thì cao khi thì thấp,
có thể vì giải được một câu Vật lý mà cất tiếng cười to trong tiết tự
học, cũng có thể vì luôn bị lẫn cách dùng từ mà sụp đổ khóc to trong
lớp, nói chung là không có không gian thích hợp để có thể mở lòng giao
lưu kết bạn.
Khúc Liệu Nguyên vẫn hàng ngày chỉ ở cùng Tống Dã,
chạy bộ sáng sớm, học tập, ăn cơm, về ký túc xá, tắm rửa, đi ngủ. Thỉnh
thoảng đi chơi bóng rổ với Khang Minh, cũng sẽ nói chuyện với Hách Diễm
một chút. Ở Hách Diễm có một loại bao dung đặc hữu của nữ sinh, nhỏ là
một người lắng nghe rất tốt, nói chuyện với nhỏ vô cùng thoải mái.
Tống Dã đương nhiên cũng sẽ hơi ghen, ghen ghét Khang Minh một chút, cũng sẽ ghen ghét Hách Diễm một chút.
Nhưng Khang Minh chính là một tên trai thẳng, sau khi yêu thầm Hách Diễm thất bại, gần đây lại thích một nữ sinh ban xã hội rồi. Hách Diễm cũng rất
rõ ràng chỉ coi Khúc Liệu Nguyên là bạn học và bạn bè, hoàn toàn không
có ý kia.
Tống Dã cũng chỉ hơi ghen một chút, không nói không
tính toán gì. Hơn nữa hắn có một nhận thức rất rõ ràng: Nhu cầu tình cảm của Khúc Liệu Nguyên cực kỳ lớn, bản thân hắn không thể nào đáp ứng
hoàn toàn.
Ở nhà Khúc Liệu Nguyên đối với ba mẹ thì luôn luôn
không hề che giấu chút nào mà đòi lấy yêu thương, đi ra ngoài thì thích
bắt chuyện người khác, làm bạn bốn phương, như thể nam nữ già trẻ trên
đời cậu đều có thể nói chuyện, luôn luôn có thứ để nói.
Mà Tống
Dã đã từ bạn thăng cấp thành bạn trai, từ người cung cấp tình bạn tăng
lên thành người cung cấp tình yêu, Khúc Liệu Nguyên đương nhiên có thể
thoả mãn tất thảy nhu cầu về các mối quan hệ cá nhân của hắn. Nhưng
ngược lại thì không được, hắn không thay thế được vị trí của rất nhiều
người trong cuộc sống của Khúc Liệu Nguyên. Đừng nói là Khúc Đại Giang
và Cao Tú Nguyệt, chỉ Khang Minh có thể chơi bóng rổ cùng Khúc Liệu
Nguyên, Hách Diễm có thể nghe Khúc Liệu Nguyên kêu ca một chút, hai
người qua đường Giáp qua đường Ất này, hắn cũng không thể thay thế được. Điều này làm cho hắn rất buồn phiền, lại không thể làm gì, chỉ có thể
thuyết phục bản thân làm quen, chấp nhận, để lòng dạ rộng mở hơn chút.
Trong lúc học hành bận rộn, thời gian trôi qua cực nhanh, chuẩn bị đến tháng 4 rồi.
Sinh nhật hai người bọn họ sắp tới.
Khúc Liệu Nguyên đã làm trước cho Tống Dã một cái thiệp chúc mừng thủ công,
là một set vật liệu làm thiệp DIY được Hách Diễm đề cử, chủ yếu là bìa
cứng và vải không dệt, cắt vải không dệt thành hình mong muốn, rồi dùng
keo dính vào bìa là được.
Đầu tiên vì phải mua set vật liệu, cậu
không có tiền tiêu vặt, hỏi xin Tống Dã, nói: "Tớ phải chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu, cho tớ 5 tệ đi."
Tống Dã: "..."
Vì hai
người cậu ngày nào cũng ở cùng nhau, Khúc Liệu Nguyên không có chỗ nào
trốn để lén làm, thế là sau giờ học làm xong bài tập, làm thủ công DIY
ngay trước mặt Tống Dã. Cắt chữ S viết tắt chữ đầu tên Tống Dã [1], cắt đi cắt lại cắt không được, vải sắp dùng hết rồi, Tống Dã không nhìn nổi nữa, lấy sang tự cắt.
[1]: Bính âm tên của Tống Tiểu Dã là Song Ye nhé các bác.
Cuối cùng vào buổi sáng ngày sinh nhật của Tống Dã, Tống Dã "kinh ngạc vui
mừng" phát hiện ra quà sinh nhật trong ngăn bàn, là một tấm thiệp chúc
mừng sinh nhật làm tròn lên chẳng khác nào do hắn tự làm. Lúc đầu hắn
nghĩ, bên trong viết lời hay ý đẹp thì cũng được, kết quả trên thiệp
Khúc Liệu Nguyên chỉ viết một câu:
【Chúc Tống Dã sinh nhật vui vẻ by em trai cậu】
Tống Dã:... Em gái cậu!
Ban ngày Khúc Đại Giang đến trường một chuyến, tặng bánh và quà sinh nhật
cho Tống Dã, món quà hai vợ chồng họ chuẩn bị cho Tống Dã là một cái
netbook [2] 1000 tệ. Tống Dã nhận lấy, nghiêm túc cảm ơn, nói rất thích. Nhưng thực ra thứ này xếp cạnh máy laptop bình thường kém hơn
rất nhiều, dùng làm đồ chơi vẫn không chơi game được, mà trường cũng
không internet. Nhưng Khúc Đại Giang và Cao Tú Nguyệt đều không hiểu,
chỉ sợ cũng là nghe người khác không biết nói cái này hợp cho học sinh
dùng, hoặc chính là bị nhân viên bán hàng trong cửa hàng máy tính đồ sộ
che mắt.
[2]: Một thuật ngữ chỉ loại laptop giá rẻ cấu
hình siêu thấp bán trong khoảng 2007 đến 2013, bây giờ mấy cái
Chromebook hoặc là tablet cấu hình thấp thấp có thêm bàn phím cũng có
thể coi là netbook nhé các bác
Hắn không cầm tới phòng học, mang về ký túc xá khoá trong ngăn kéo. Buổi trưa Khúc Liệu Nguyên mới thấy,
mở ra chơi đánh bài vài lần, cậu cũng không hiểu, giống ba mẹ cậu tưởng
đây chính là laptop, vẫn rất thích. Lúc sau thì ăn bánh sinh nhật, thừa
lúc ký túc xá không có ai, Tống Dã và cậu cho nhau một nụ hôn vị kem bơ. Chỉ hôn môi, không có gì khác nữa.
Tống Dã thất vọng mãnh liệt
với lễ trưởng thành của mình, không có nghi lễ, quà không đúng ý còn
phải giả bộ thích, chỉ mỗi hắn thành niên, không thể làm chuyện gì quá
phận với Khúc Liệu Nguyên. Khúc Liệu Nguyên còn không bày tỏ bất cứ cái
gì, chỉ đưa mỗi một cái thiệp ghẻ.
Nỗi thất vọng này duy trì
thẳng đến chạng vạng, hai người bọn họ vùi đầu làm bài tập, trong loa
trường ngoài sân vang lên một bài hát cũ tiếng Anh hắn rất
thích,【Yesterday Once More.】
"Bạn Tống Dã lớp 11 - 1, hôm nay là
sinh nhật bạn, bài hát này là của em trai bạn Khúc Liệu Nguyên tặng bạn, chúc bạn sinh nhật 18 tuổi vui vẻ, cậu ấy còn có mấy câu muốn nói với
bạn ở đây..."
Tống Dã trong lòng giật thót, quay đầu nhìn Khúc Liệu Nguyên.
Nhưng Khúc Liệu Nguyên lại cúi đầu, cả người gần như nằm xuống bàn rồi. Dường như rất xấu hổ.
Trong loa phát thanh bên ngoài.
"Tống Dã, anh của em, anh trong mắt em vĩnh viễn toả hoà quang chói lọi, em
sẽ yêu anh vĩnh viễn, chúng ta phải vĩnh viễn ở bên nhau."
_____________
Lul đoạn lời tỏ tình này tôi định trau chuốt cho nó đỡ lặp từ tí nhưng mà
xét lại phong cách cháu Tiểu Khúc thì phải để lặp tận 3 lần như này nó
mới đúng các bác ạ