Chương Phong giết ba
mạng người. Sau khi chết xuống phủ bị xét xử, hắn bị đẩy vào Thành Hàn
Băng. Mỗi ngày bị nhũ băng khoan vào xương sáu tiếng. Lao động khổ sai
không ngừng nghỉ, phạt trăm năm.
Lúc chết y xuống phủ là mặc bộ da của Tô Tiểu Phượng, thật ra thì cũng không
hoàn toàn là Tô Tiểu Phượng, là hắn cũng là Tô Tiểu Phượng.
Không phải là Chương Phong cũng không phải là Tô Tiểu Phượng.
Nam không ra nam nữ không ra nữ, Chương Phong cũng không biết mình là ai.
Hàn băng trùy cốt là đóng băng từng đoạn xương, lạnh thấu xương tuỷ. Sau đó bị quỷ sai dùng mũi khoan đục nát từng khúc xương, sống không bằng
chết. Hắn là quỷ, không chết được, phủ lớp da người kia chịu phạt thống
khổ hơn ngàn vạn lần, nhưng Chương Phong khuông muốn cởi lớp da này ra.
Lớp da này giống như bản năng tự vệ của hắn vậy. Không có nó, Chương Phong sợ hãi đối mặt với bản thân trước đây.
Quỷ mới bị tra tấn đều là quỷ khóc sói gào dáng vẻ thê thảm vô cùng. Nhưng
duy chỉ ngoại trừ Chương Phong, thần sắc bình tĩnh, lúc bị tra tấn bị
đục đau đớn không chịu nổi thì chỉ kêu rên một hai tiếng. Gõ bể đến phần xương sọ lại ghép lại từ đầu, sau đó bị đục tiếp, cứ tuần hoàn lặp đi
lặp lại cho đến khi đủ sáu tiếng.
Tra tấn kết thúc, tiếp theo chính là khổ sai, giúp quỷ sai nhặt xương, mài dùi. Làm việc chậm bị quất một hai roi cũng là chuyện bình thường.
Chương Phong giống một cái xác biết đi khoác lên mình bộ hài cốt da người, thờ ơ với thế giới bên ngoài.
Ngày hôm đó Sở Giang Vương của nhị điện xuống tuần tra thì gặp trúng ngay
Chương Phong đang nhận hình phạt. Phán quan quản sự bên cạnh tiến lên,
thoáng lật sách nhỏ giọng báo cáo chi tiết cho Nhị điện hạ.
“Là người đáng thương.”
Vẻ mặt Nhị điện hạ lộ vẻ từ bi, dung mạo vốn có của y đoan trang, không
giống với điện hạ trong coi địa ngục Thành Hàn Băng, ngược lại giống Bồ
Tát trách trời thương dân hơn. Phán quan chưởng sự bên cạnh cười nói
“Nhị điện hạ, người đến nơi này của chúng ta đều là người đáng thương.”
Những khúc xương bị đóng băng này, bị đục từng cái một này, cũng không phải
là đáng thương sao. Nhưng người đáng thương có thể tới chỗ này của bọn
họ đều là người đáng hận.
Nhị điện hạ biết chưởng sự có ý gì, hơi gật đầu nói “Hết sáu tiếng mang hắn đến chỗ ta, ta có chuyện muốn sai hắn làm.”
Bầy quỷ sai cũng không biết rốt cuộc làm sao Chương Phong lọt vào mắt Nhị
điện hạ. Dù sao từ sau ngày hôm đó, Chương Phong trừ mỗi ngày chịu hết
sáu tiếng lãnh hình kia, thì sáu tiếng còn lại đều phục vụ ở bên người
Nhị điện hạ.
Vừa mới bắt đầu là bưng trà
rót nước, Chương phong vô tri vô giác giống như bộ xương không có suy
nghĩ, bảo gì làm đó. Sở Giang Vương cũng không thèm để ý, mỗi ngày nên
làm cái gì thì làm cái đó, không hỏi quá khứ cũng như hình phạt của hắn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Nhị điện hạ đi ra ngoài lên dương thế, cũng là dẫn theo Chương Phong bị hình pháp.
Chương Phong khoác lên mình một bộ đầm đỏ, trang điểm tựa con gái, dung nhan
diễm lệ khí chất lại lạnh như băng làm người khác không dám đến gần.
Theo sau bên cạnh vô cùng tận trách, thay Nhị điện hạ bưng trà rót nước. Có những kẻ không có mắt nhớ thương diện mạo Chương Phong nên mở miệng
làm nhục, hắn còn chưa động thủ, Nhị điện hạ luôn luôn ôn hoà đã ra tay
dạy dỗ trước.”
“Ngươi có sai bị phạt, những người khác thì không thể chì chiết làm nhục ngươi.” Sở Giang Vương ôn tồn nói.
Làm sai liền chịu phạt, không thể thiếu tự trọng, không thể mặc người làm nhục.
Từ từ, ánh mắt Chương Phong thêm mấy phần thanh minh hơn. Không còn sống
vô tri vô giác ở đây nữa, có lúc phục vụ Nhị điện hạ cũng nói nhiều lời
hơn.
“Nhị điện hạ, nên nghỉ ngơi.”
“Nhị điện hạ, trà đã chuẩn bị xong.”
Nếu Sở Vương Giang đọc sách, thấy Chương Phong tò mò cũng sẽ cho Chương
Phong đọc, dạy hắn viết thư pháp. Gọi hắn pha trà, dạy hắn đọc sách…
Cả âm phủ cũng biết Nhị điện hạ Sở Giang Vương nho nhã nhân hậu thích sách cổ, hiện nay hay khảy đàn uống trà viết văn. Nói lúc còn sống Nhị điện
hạ cũng là một vì sao Văn Khúc* hạ phàm, viết ra những áng văn chương
quý như gấm như lụa, vượt xa khả năng người bình thường.
(sao Văn Khúc: chỉ người văn chương nho nhã.)
Là một vị thánh hiền.
Chương Phong từ nhỏ không có cha mẹ dạy dỗ, lên đại học yêu sai người rồi đánh mất chính mình. Hiện nay ở âm phủ lạnh thấu xương này thì tìm được mấy
phần ấm áp. Bất tri bất giác, ánh mắt tấm lòng của Chương Phong từ từ
hướng về Nhị điện hạ.
Nhưng Nhị điện hạ
cao quý, Chương Phong nghiệp chướng nặng nề tự biết không xứng. Hắn dè
dặt cất giấu tâm tư, cũng sẽ không mở miệng thừa lời phun ra chút tình
cảm nào. Chỉ biết mỗi ngày hết mình chăm sóc Nhị điện hạ.
Địa phủ không biết ngày đêm.
Không biết qua bao lâu, một ngày nọ, Nhị điện hạ đọc sách xong, hỏi hắn “Chương Phong, đây là ngươi sao?”
Chương Phong sững sờ, hắn mang mặt nạ này quá lâu, đã quên mất bộ dạng kia của mình. Nhị điện hạ nói xong không thấy hồi âm liền buông tiếng thở dài,
tiếp tục đọc sách. Chương Phong lại khó chịu, hắn đặt tay lên tim mình
sửng sốt, nơi này lại khó chịu.
Ngày hôm sau, lớp da luôn đi với Chương Phong sau khi chết đã lột xuống.
Là Chương Phong chừng hai mươi ngây thơ trong sáng kia.
Dù là lớp da gốc của Tô Tiểu Phượng hay do hắn bắt chước theo đều bị đốt sạch sẽ.
Ngày hôm đó Chương Phong giống như lột xác vậy, hắn vẫn là mỗi ngày đi nhận
trừng phạt nhưng trong lòng lại bình tĩnh yên lòng hơn nhiều. Tình yêu
nhớ nhung từng được che giấu hời hợt ngày càng sâu đậm, sâu đậm đến mức
hắn không thể nghĩ ngợi gì được nữa. Những quỷ sai đưa quỷ vào thành
thấy hắn đều nói “Chương Phong, ngươi ở cùng Nhị điện hạ lâu ngày rồi
giờ nhìn không giống quỷ, mà lại giống một tiểu hoà thượng hơn đấy.”
Chương Phong chỉ cười cười không đáp.
Hắn vẫn đi theo bên người Nhị điện hạ như cũ, nhưng không được mấy ngày,
Nhị điện hạ liền sắp xếp cho hắn việc vặt, để cho một mình hắn đi dương
gian làm việc. Chương Phong không quen, nhưng phân phó của Nhị điện hạ,
hắn vẫn luôn là dốc hết sức hoàn thành.
Có một ngày, Chương Phong làm sai chậm chạp không về, bỏ lỡ kỳ chịu phạt,
bầy quỷ sai đang thảo luận nói Chương Phong đây là bỏ chạy.
Nhị điện hạ không tin, tự mình đi tìm, cuối cùng phát hiện Chương Phong bị trọng thương đang thoi thóp.
Chương Phong tình lại lần nữa, cho là không thấy được Nhị điện hạ nữa rồi, lại không nghĩ rằng mình đang ngủ trên giường của Nhị điện hạ, Nhị điện hạ
đang lau chùi thân thể cho hắn. Chương Phong quẫn bách lại sợ hãi, lắp
bắp “Ta, sao lại có thể làm phiền Nhị điện hạ tự mình làm những việc như này.”
“Ngươi có thể tự mình săn sóc ta,
vì sao ta lại không thể tự mình săn sóc ngươi?” Nhị điện hạ cười, đặt
khăn trở lại. Một tay sờ khoé môi Chương Phong, nơi đó có vết thương.
Chương Phong lùi lại, Nhị điện hạ Sở Giang Vương có chút dịu dàng, nhẹ
giọng nói “Chương Phong, ngươi có muốn phụng bồi ta đời đời kiếp kiếp
không?”
“Thuộc hạ —— “
“Không phải thuộc hạ.” Nhị điện hạ cắt lời Chương Phong, nói “Là bạn lữ.”
Trong phòng yên tĩnh.
Hồi lâu.
Nhị điện hạ nói “Thôi.”
Chương Phong như chạy trốn rời khỏi nơi này, hắn tăng gấp đôi hình phạt, đau
đớn cả người nhắc nhở hắn mới vừa rồi không phải là mơ. Nhưng lại không
hối hận, hắn không xứng.
Hai người ăn ý
giống như quên chuyện này không nhắc tới, Chương Phong vẫn như cũ chịu
hình đi chăm sóc Nhị điện hạ. Nhưng Nhị điện hạ lại không cho Chương
Phong đơn độc một mình đi làm việc nữa, đi đều là mang theo bên người.
Hai người như hình như bóng, lâu đến lúc hình phạt của Chương Phong kết
thúc, sắc mặt hắn hoang mang, không muốn đi đầu thai. Nhị điện hạ liền
giữ Chương Phong lại bên người, giống như dĩ vãng vậy. Chương Phong
thành quỷ sai của Nhị điện hạ, cùng Nhị điện hạ cùng ăn cùng ở, cho đến
một ngày nào đó, Nhị điện hạ bất đắc dĩ hỏi “Ta cho ngươi trăm năm,
ngươi vẫn còn chưa thông suốt sao?”
Chương Phong ngẩn ra.
Nhị điện hạ nghiêng người tới, môi chạm nhẹ vào môi Chương Phong.
Rồi sau đó mỉm cười hỏi “Ngươi không muốn ta làm như vậy với ngươi?”
Sống lưng Chương Phong thẳng tắp cứng đờ. Rất lâu sau hắn từ từ gật đầu một
cái, hắn tự biết bản thân không xứng, nhưng hắn luyến tiếc sự dịu dàng
của Nhị điện hạ.