Tháng sáu năm nay, Hạ Lâm thi đại học lần thứ hai trong đời, sau khi thi xong, lâu lắm cậu mới
cảm thấy như trút đi một gánh nặng.
Sau khi thi đại học xong, lớp học trước kia tổ chức một bữa tiệc tốt nghiệp, mấy học sinh được phân
đến lớp chọn kia cũng được gọi đến dự.
Hạ Lâm vốn không muốn đi,
sợ gặp lại Tống Diên sẽ lúng túng, nhưng sau đó nghĩ ngợi một lúc, có lẽ Tống Diên đã không còn quan tâm đến chuyện này rồi, cậu cần gì phải mua dây buộc mình.
Vì vậy đêm hôm đó, cậu lấy lại tinh thần xong dẫn Chu Sóc ra cửa.
Hội trường được bố trí tại một phòng ăn của khách sạn sang trọng, nghe nói
chỗ này là do mấy cán sự lớp lựa chọn lên lựa chọn xuống, phí thuê cũng
là do cả lớp góp tiền vào, nhưng ngoài Hạ Lâm ra, hình như không ai
biết, thật ra khách sạn này là một trong các sản nghiệp mà bố Tống Diên
đứng tên.
Tống Diên và Hạ Lâm, mặc dù ngậm thìa vàng từ khi đẻ ra đến giờ, nhưng bọn họ ở trường rất giản dị, ngày ngày đạp xe đến trường như các học sinh bình thường khác. Quần áo và balo cũng không phải là
hàng hiệu. Cho nên các bạn học tuy lờ mờ biết nhà bọn họ giàu, nhưng
cũng không biết là bọn họ giàu đến mức nào.
Khi Hạ Lâm đến, nhìn
thấy lớp trưởng đang thao thao bất tuyệt chém gió với mấy bạn cùng lớp
là mình vất vả vận dụng quan hệ như thế nào mới đặt được căn phòng to
như thế này, cậu phải nhịn lắm mới không khiến mình bật cười.
Chỉ lát sau, Tống Diên và Dư Lạc Đồng vừa nói vừa cười đi vào. Lớp trưởng
lại chạy đến khoe khoang với Tống Diên: "Thấy sao, chỗ này tôi đặt bàn
đẹp chứ, được giá tốt lắm đấy, người bình thường cũng không đặt nổi
đâu!"
"Ừ ừ, đẹp đẹp, lợi hại lợi hại." Tống Diên cười như không
cười gật đầu phụ hoạ. Thật ra thì chuyện giảm giá là Tống Diên âm thầm
nói chuyện với bố, chỉ là ngoài mặt bố hắn cho người kia chút mặt mũi
thôi.
Tống diên vừa trò chuyện với lớp trưởng, vừa hoảng loạn
nhìn khắp nơi, cuối cùng chạm mặt với Hạ Lâm, hai người cũng hơi ngẩn
ra, sau đó Hạ Lâm nhìn đi chỗ khác.
Dư Lạc Đồng cũng nhìn thấy Hạ Lâm, nụ cười trên mặt đã biến mất rất nhanh. Cậu ghé vào tai Tống Diên
thấp giọng nói gì đó, Tống Diên gật đầu, sau đó Dư Lạc Đồng tự chạy tới
bàn đồ ăn.
Tống Diên đứng do dự một lúc, dường như muốn đi về phía Hạ lâm, nhưng lại bị mấy bạn nữ vây lại.
Ngoại hình Tống Diên rất đẹp trai, từ nhỏ đến giờ không thiếu người theo đuổi hắn, nhưng trước kia còn đi học, các nàng ngại quy định trường, cũng
tương đối dè dặt. Giờ đã thi đại học xong rồi, các cô ngay lập tức chạy
đến, xem như cơ hội cuối cùng, cũng chưa kịp chuẩn bị gì.
Lúc này đã có người lên sân khấu hát mấy câu, trong phòng bắt đầu ồn ào, MC cầm mic nói mấy lời chúc, mời Tống Diên lên hát.
Tống Diên chỉ mong có cơ hội thoát khỏi đám con gái kia, vội vội vàng vàng
chạy lên sân khấu, nhận lấy mic từ tay MC, trầm ngâm một lúc mới nói:
"Vậy tôi hát bài 'Tình yêu nóng bỏng' nhé."
"Ngu ngốc suy nghĩ lâu như vậy, vì yêu em, giọt lệ hạnh phúc cùng khổ đâu sao vẫn vấn vương..."
Giọng hát Tống Diên trầm thấp có từ tính, làm ra vẻ trầm lắng hát tình ca, quả thật có thể khiến tim người khác mềm nhũn.
Hạ Lâm nhớ rõ, kiếp trước cậu lờ mờ nhận ra mình thích Tống Diên, là lúc mình nghe hắn hát karaoke.
Lúc đó bọn họ mới lên cấp 2, mặt mũi chưa hoàn toàn nảy nở, nhưng lúc ca
hát lại để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Hạ Lâm, đến khi Tống Diên hát xong một bài, làm mặt quỷ mới mọi người, Hạ Lâm vẫn chưa thể bình tĩnh
lại, khi đó cậu nhận ra, mình đã đắm chìm rồi.
Tiếc là kiếp trước Tống Diên hát vô số bản tình ca cho Dư Lạc Đồng, nhưng lại không hát một bài cho Hạ Lâm.
Lần này, Hạ Lầm nghe Tống Diên hát, theo bản năng nhìn xem phản ứng của Dư Lạc Đồng.
Dư Lạc Đồng đang đứng ăn hoa quả trước đĩa hoa quả sau lưng Hạ Lâm không
xa, lúc nghe Tống Diên hát khai mạc, cậu ngẩng lên nhìn mấy lần, lộ ra
vẻ ngạc nhiên, cũng vỗ tay và khen ngợi cùng mọi người, nhưng sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn hoa quả, làm như hoa quả còn hấp dẫn hơn.
Hạ Lâm nhất thời im lặng. Cậu nhớ kiếp trước, mỗi lần Tống Diên ca hát, Dư Lạc Đồng đều nghe vô cùng chuyên chú, có lúc còn có thể nghe đến rơi
nước mắt, mà sao kiếp này... thì trở thành đàn gảy tai trâu vậy?
Hạ Lâm quay đầu lại nhìn Tống Diên lần nữa, phát hiện ra ánh mắt Tống Diên không biết vô tình hay cố ý mà nhìn về phía này, hình như đang nhìn Dư
Lạc Đồng, lại như đang ác cảm nhìn Hạ Lâm làm kì đà ngăn cầu ô thước của đôi uyên ương. Cậu kéo Chu Sóc nói: "Ở đây nhiều người quá, tôi cảm
thấy khó chịu, đi ra ngoài hóng mát với tôi một lúc."