Chỗ ngồi của Tống Diên ở ngay phía sau Hạ Lâm, trước khi vào học, Tống
Diên nếu như muốn nói chuyện với Hạ Lâm, chỉ cần đá đá mũi chân vào ghế
của cậu, Hạ Lâm sẽ ngoan ngoãn dựa về sau.
Nhưng mà giờ đây, Tống Diên dù có đá bao nhiêu lần đi nữa, Hạ Lâm cũng chỉ ngồi vững như núi,
bền lòng vững dạ, hoàn toàn không đáp lại lời của Tống Diên, Tống Diên
giận đến mức cả tiết học cứ nhìn trừng trừng vào Hạ Lâm, như muốn khoét
một lỗ sau lưng cậu.
Ra chơi tiết một, chủ nhiệm lớp đưa một bé
trai xinh đẹp đi vào lớp, giới thiệu với mọi người, đây là học sinh mới
chuyển đến kì này, vì ảnh hưởng bởi một số chính sách thi đại học, cậu
ấy phải trở về trường để thi đại học.
Tống Diên đang ngồi bàn
cuối vốn không chú ý đến học sinh chuyển trường kia, nhưng khi đối
phương đứng trên bục giảng tự giới thiệu về bản thân, lúc đầu hắn ngẩn
ra, sau đó lại điên cuồng đá ghế của Hạ Lâm: "Hạ Lâm, nhìn nhìn, là cậu
ấy đấy, là cái người mà tôi nói vào buổi concert hôm đó đấy."
Hạ Lâm bị giày vò không chịu nổi nữa, xoay người gầm nhẹ với hắn: "Còn đá nữa là tôi đập nát chân cậu!"
Tống Diên không mảy may quan tâm, hắn hăng hái vẫy tay với Dư Lạc Đồng, nhưng không thu được sự chú ý của đối phương.
Vì vóc dáng của Dư Lạc Đồng nhỏ, chủ nhiệm xếp cậu ngồi ở bàn đầu gần bục giảng, cách chỗ Tống Diên gần cả lớp.
Do đó tiết thứ hai, cuối cùng Tống Diên cũng không dốc sức quấy rối Hạ Lâm nữa, mà tay chống cằm, hết sức chăm chú nhìn si mê vào bóng lưng của Dư Lạc Đồng.
Vất vả lắm mới hết giờ học, Tống Diên đã lắc lắc mông chạy đến chỗ Dư Lạc Đồng bắt chuyện.
Xa xa một chút, Hạ Lâm không nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng cậu có thể
đoán được, nội dung đoạn hội thoại của hai người họ chắc cũng không khác đoạn hội thoại của kiếp trước là bao -- Tống Diên sẽ xin số điện thoại
của Dư Lạc Đồng, hơn nữa sẽ nhắc lại buổi concert; mà Dư Lạc Đồng sẽ kể
khổ với Tống Diên, vé vào cửa của buổi concert kia là tất cả số tiền mà
cậu tích cóp được, về sau phải nhịn ăn nhịn mặc thôi.
Hạ Lâm
không khỏi ước ao, Dư Lạc Đồng và Tống Diên thực sự có sở thích giống
nhau, giữa bọn họ mặc dù có sự chênh lệch giàu nghèo, nhưng sở thích
hứng thú thì vẫn bình đẳng, hai người bọn họ đứng với nhau thì có thể
trò chuyện không dứt, không giống với mình, phải giấu bản chất thật của
mình đi, khắp nơi hùa theo Tống Diên, mới có thể miễn cưỡng tạo dựng lên mối quan hệ giả dối, không có gì giấu giếm nhau giữa hai người.
Đáng cười là ở kiếp trước cậu có đến chết cũng không nhìn ra được sự giả dối đó, cố giữ lấy chấp niệm với Tống Diên, nhưng một mặt lại oán tránh
Tống Diên vô tình vô nghĩa, hiện tại nghĩ kĩ, không phải là do bản thân
cậu rẻ rúng sao.
Nghĩ đến đây, Hạ Lâm chậm rãi ôm lấy mặt mình.
Từ khi trùng sinh đến giờ, cậu vừa không ngừng cảnh báo bản thân mình hãy
cách xa Tống Diên, nhưng trong tiềm thức lại ôm sự kì vọng với hắn, mà
sự kì vọng này, sau khi chính mặt nhìn thấy Tống Diên nhất kiến chung
tình đến mê muội với Dư Lạc Đồng như vậy, cuối cùng đã hoá thành bọt
nước.
Cậu nghĩ, đây là lúc buông chấp niệm xuống, mặc dù sự đau
khổ dài đằng đẵng như vậy, thậm chí nỗi đau đến thấu tim, nhưng chỉ có
hoàn toàn buông xuôi, cậu mới có thể sống tiếp một cuộc đời mới.
"Hạ Lâm!" Giọng Tống Diên hăng hái truyền vào tai cậu, khiến cậu đang trầm tư nghĩ cứu rỗi cuộc đời mình trở về hiện tại.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Diên không biết từ lúc nào đã tới chỗ bên cạnh cậu, mà sau lưng hắn thì là Dư Lạc Đồng mặt hiếu kì.
Tống
Diên dường như muốn giới thiệu cậu và Dư Lạc Đồng, nhưng lúc thấy Hạ Lâm ngẩng mặt lên, hắn ngẩn ra hỏi: "Cậu sao thế, sao mắt lại đỏ như vậy?"
"Không có gì," Hạ Lâm chớp mắt một cái, nuốt giọt lệ chua xót kia vào, "Có thể là hôm qua ngủ muộn quá, mắt hơi khó chịu." Tống Diên thở dài nói: "Tôi nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng có mà liều mạng như vậy chứ, nếu
như hỏng mắt thì làm thế nào, tìm ai đòi bồi thường bây giờ?"
Hắn rất nhanh lại nhớ tới sự tồn tại của Dư Lạc Đồng, quay đầu nói: "Đây là Hạ Lâm, người anh em của tôi. Hạ Lâm, đây là Dư Lạc Đồng."
Dư Lạc Đồng cười với Hạ Lâm một tiếng, lộ ra chiếc răng nanh đáng yêu: "Hạ Lâm, tôi vẫn luôn tò mò về cậu."
"Vẫn luôn?" Hạ Lâm không hiểu, ở kiếp này thì đây là lần đầu tiên cậu và Dư Lạc Đồng gặp nhau nhỉ?
Dư Lạc Đồng nói: "Lần trước đi xem concert, Tống Diên ngồi bên cạnh tôi,
cũng hơi buồn, tôi và cậu ấy trò chuyện mấy câu, cậu ấy nói anh em tốt
của cậu ấy không đến được, khiến tâm tình xem concert của cậu ấy bị ảnh
hưởng."
Tống Diên ở bên cạnh tiếp lời: "Cũng không phải mà, mua
vé cho cậu ấy mà cậu ấy không đi, khiến tôi bị tổn thương lắm đó. Cũng
may sau đó gặp được Dư Lạc Đồng, mới khiến cho tâm tình của tôi tốt
hơn."
Thấy hai người một tung một hứng, Hạ Lâm có chút dở khóc dở cười.
Kiếp trước cậu không rời Tống Diên nửa bước, Tống Diên chưa bao giờ nhìn cậu một cái; hiện tại thì cậu cũng chỉ không đến một buổi concert thôi, lại trở thành đề tài của Tống Diên và Dư Lạc Đồng, đúng là một sự mỉa mai.