Lúc mở mắt ra, rung động trong lòng Hạ Lâm đã dần dần bình ổn lại, đến mức không còn một gợn sóng.
Tống Diên nghĩ rằng cậu không nghe thấy mình nói, huých tay cậu một cái: "Hỏi cậu đấy, ra ngoài thầm thì gì với Chu Sóc thế?"
Hạ Lâm nhàn nhạt nhìn cậu một cái: "Tôi nói chuyện với vệ sĩ của mình, lại còn phải báo cáo với cậu hả?"
Tống Diên nghẹn cứng một chút.
Sau đó hắn tức giận cầm quần áo bỏ rơi trên giường: "Hạ Lâm cậu ăn phải
thuốc súng hay là sao hả? Trước kia rõ ràng là cậu không như vậy, giờ
cậu cứ phải đấu khẩu với tôi thì mới chịu được sao?"
Hạ Lâm yên lặng, không muốn dỗ dành hắn nữa.
Tống Diên lại nói: "Bố tôi cho tôi hai tấm vé đi xem concert của ET, tôi còn định rủ cậu đi cùng, thái độ của cậu như vậy, tôi chắc phải suy nghĩ
lại rồi."
ET là một nhóm nhạc rock mà Tống Diên rất thích, trước
kia Hạ Lâm dính lấy Tống Diên, đương nhiên cũng nghe rất nhiều bài hát
của bọn họ.
Tống Diên nghĩ rằng Hạ Lâm cũng hâm mộ ban nhạc này
giống như mình, nhưng thật ra, Hạ Lâm không thích nghe nhạc rock lắm,
lúc tiếng trống gõ ầm ầm cậu thậm chí còn có chút đau đầu.
Mà giờ Tống Diên lại lấy vé đi xem concert của ET ra để uy hiếp cậu, có chút buồn cười.
"Buổi concert chắc là tổ chức vào tối ngày kia nhỉ," Hạ Lâm nói, "Sáng tôi
còn phải lên lớp học thêm, tối không có xe để về thành phố B, cậu rủ
người khác đi cùng đi! Tôi không đi."
"Cậu---" Tống Diên không ngờ Hạ Lâm lại thẳng thắn từ chối như vậy, giận đến mức không nói thành lời.
Hạ Lâm không muốn cãi nhau vô nghĩa với hắn nữa, vỗ trán nói: "Tống Diên,
tôi không muốn đối nghịch với cậu, nhưng quả thật là tôi không còn nhiều thời gian nữa, với thành tích của tôi hiện giờ, còn kém điểm trúng
tuyển của đại học y rất nhiều, tôi phải tranh thủ học từng giây từng
phút mới được."
Tống Diên bình tĩnh nhìn cậu một lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Hạ Lâm, cậu quyết định đi theo con đường học tập đúng không?"
Hạ Lâm không trả lời, luôn cảm giác Tống Diên không hiểu được cốt lõi vấn
đề, không phải là cậu muốn làm học sinh ưu tú mới thi vào trường y,
nhưng Tống Diên không hiểu.
Nhưng rất nhanh Tống Diên đã tự nói
tự trả lời gật đầu một cái: "Được, cậu muốn làm học sinh ưu tú, tôi ủng
hộ cậu, tôi đã nói rồi, chúng ta là bạn thân thiết, quyết định của cậu
đương nhiên tôi sẽ ủng hộ rồi. Hơn nữa, nghĩ kĩ một chút, có một người
anh em là học sinh ưu tú, cảm giác thật ngầu lòi, ha ha."
Hạ Lâm thật sự phục mạch não kì diệu của hắn.
Mặc dù ngoài miệng nói "ủng hộ", nhưng tối hôm đó, Tống Diên vẫn lăn lộn
trên giường mãi không ngủ được, mỗi lần xoay người đều tạo ra tiếng động rất lớn.
Hạ Lâm là một người ngủ không sâu, lúc này bị hắn làm
ồn mà không cách nào ngủ nổi, không nhịn được nữa thấp giọng quát một
câu: "Tống Diên, cậu đừng xoay người nữa được không?"
"Nhưng tôi
không ngủ được." Giọng Tống Diên trong bóng tối có chút đáng thương,
"Tôi cảm thấy trong lòng rất trống trải, buổi concert của ET tôi đã mong đợi rất lâu rồi, tôi đã lên kế hoạch xong về buổi tối hôm đó cùng với
cậu rồi, vì trong số người tôi quen biết cũng chỉ có cậu thích ET giống
như tôi, nếu cậu không đi, tôi có thể tìm ai đi cùng đây? Chẳng lẽ tôi
lại đi một mình sao, chẳng vui chút nào."
Hạ Lâm yên lặng một lúc lâu, trầm trầm nói một câu: "Sau khi cậu đi về, sẽ không còn cảm thấy trống trải nữa."
"Cậu nói gì?" Tống Diên không nghe rõ.
"Không nói gì." Hạ Lâm trở mình, nhằm mắt lại.
Kiếp trước, Hạ Lâm và Tống Diên đã gặp được Dư Lạc Đồng ngồi bên cạnh bọn họ trong buổi concert của ET, từ đó mở ra sự vướng mắt nhiều năm giữa ba
người.
Kiếp này, cậu không có cách nào ngăn cản cuộc gặp gỡ định
mệnh của hai người bọn họ, nhưng ít nhất thì cũng có thể thay đổi vận
mệnh của mình.
Không liên quan, không dính dáng, là thái độ của cậu đối với tình yêu của Tống Diên và Dư Lạc Đồng.
Hơn nữa cậu biết, sau buổi concert này, Tống Diên cũng sẽ không còn bên
cạnh cậu giống như bây giờ nữa, vì địa vị của cậu ở trong lòng Tống
Diên, đã bị Dư Lạc Đồng cướp đi.