Nhất Thi quất bay Lam Huyền như phủi bay một con kiến nhỏ, nàng ta văng
ra mấy ngàn dặm đâm sầm vào một ngọn núi mới dừng lại thân hình.
"Phân Hủy Sự Sống!"
Từ trong con mắt khổng lồ của Nhất Thi phóng ra một tia sáng tím kì dị,
toàn bộ kinh hãi tránh né có một số kẻ không kịp tránh liền bị tia sáng
kia phân rã chết trong nháy mắt, Huỳnh Thanh vung quyền cùng với tia
sáng kia va chạm đối oanh.
Điều khiến cho Huỳnh Thanh tràn đầy
kiên kị chính là thực lực của Nhất Thi đã tăng lên rất nhiều so với ban
nãy, có thể nói thứ sinh vật này tu vi đã đạt tới Thần Cảnh trung vị
rồi, với cấp bậc này chỉ cần phất tay đã có thể giết đi toàn bộ người ở
đây, nhưng thứ đó lại không làm vậy mà liên tục trêu đùa đám người bọn
họ.
"Hừ."
Một tiếng hừ lạnh vang lên trong thiên địa làm
cho không gian chấn động kịch liệt, bảy đạo lam quang như là thần long
hiện thế chui ra quấn lấy Nhất Thi tạm thời phong ấn nó lại giữa hư
không, đám khói tiêu tan để lộ thân ảnh quen thuộc đang đứng ở đó với
lam quang vờn quanh cùng đôi mắt màu lam.
Hàn Vũ Thiên vung tay
chục vạn dặm lập tức hóa thành băng địa, từng đợt thiên tai băng hà
giáng xuống tiêu diệt không biết bao nhiêu hư không thú ở trong không
gian bí cảnh, đây còn vượt xa cả khả năng của Đạo Tổ bình thường, hắn
kích phát Khí Vực và Tổ Huyết tới cực điểm mới làm được như vậy, dù sao
thì nhất kích tất sát vẫn tốt hơn là dây giữa với đám quái thú này.
Từ phía xa một cây đại thụ che trời xuất hiện tràn đầy tiếng cười hưng
phấn, Mộc Thiên đã thành công bước vào Đạo Tổ nhất bộ phi thiên, rễ cây
vươn ra cũng điên cuồng tàn sát không ít hư không đang cố gắng tấn công
nó.
Tràn cảnh hỗn loạn ban đầu, lại chỉ bởi một tiếng hừ lạnh của Hàn Vũ Thiên mà giải quyết xong toàn bộ, nhưng bọn họ còn chưa ăn mừng
được bao lâu thì không gian chấn động hóa ra sắc tím ma mị của hư không, mấy chục đạo thân ảnh thình lình xuất hiện với từng bộ dáng khác biệt,
có to lớn, có nhỏ bé đủ loại hình thái.
Thu hút sự chú ý nhất là
kẻ đứng đầu bộ dáng gần với nhân tộc y đúc, kẻ này theo phán đoán của
Hàn Vũ Thiên thì hẳn là kẻ từng là giới chủ Tô Lăng giới, Nhiếp Bạch
Hạc.
"Đám sinh vật thấp bé các ngươi phản kháng cũng thật là dữ dội nhỉ?"
Nhiếp Bạch Hạc chỉ hơi phẩy nhẹ ngón tay đã phá tan lĩnh vực của Hàn Vũ Thiên và phá phong ấn trên người của Nhất Thi, toàn bộ hư không thú theo sự
xuất hiện của đám đầu lĩnh đã bắt đầu ngoan ngoãn tụ tập lại phía dưới
rất chỉnh tề, Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng vẫn không có chút thần sắc
lo lắng nào, hắn thản nhiên nói:
"Một giới chủ lại trở thành hư không tộc, ngươi hẳn biết nếu để thiên đạo ý chí phát hiện được thì ngươi có kết cục gì không?"
"Kết cục thế nào? Hư không mới chính là tuyệt đối, một cái giới chủ ở vị
diện nhỏ bé này sao có thể so được với hư không, nhìn thử một chút cái
gọi là thiên đạo ý chí mà ngươi nói, còn không phát giác được hư không
xuất hiện cho thấy ý chí Tô Lăng giới sớm đã suy yếu, giờ thì ai có thể
cản được bản thần hủy diệt vị diện nhỏ bé này?"
"Thật sao?"
Một ma ảnh từ phía xa bay trở về, Lam Huyền đứng bên cạnh Hàn Vũ Thiên với
ánh mắt tràn đầy sự tức giận, Nhiếp Bạch Hạc cười nói:
"Lam Huyền, bản giới chủ biết ngươi, sự tích về ngươi quả thật nhiều vô số kể, nhưng sớm thôi nó sẽ trở thành dĩ vãn."
Nhiếp Bạch Hạc giơ tay ra nói:
"Vậy sao ngươi không chọn gia nhập vào hư không? Trở thành một tồn tại bất diệt."
Lam Huyền nở ra một nụ cười khinh bỉ nói:
"Ma tộc của ta vốn đã được xem là tàn độc và ghê tởm, nhưng bây giờ bản
cung mới thấy được có thứ còn tởm hơn thế, nếu để bản cung chọn việc
thành phàm nhân hay thành sinh vật suốt ngày đói khát, thì bản cung sẽ
chọn cái đầu tiên, đồ kinh tởm."
Nhiếp Bạch Hạc thu tay về lại có một chút tiếc nuối, khí tức bùng nổ làm cho bầu trời hóa thành màu tím, nhưng còn chưa kịp để hắn có hành động tiếp theo thì một vòng xoáy
không gian hiện ra, một thân ảnh kiều diễm bước ra mang theo vô số hư
ảnh hồ điệp bay múa. — QUẢNG CÁO —
"Tỷ tỷ."
"Cô cô."
Lam Huyền và Vũ Lâm Nhàn khi thấy được nữ nhân kia thì sắc mặt đã hiện lên
sự vui mừng không thể che giấu được, Quân Hỷ Thanh vừa xuất hiện thì khí tức bộc phát cùng với lĩnh vực của Nhiếp Bạch Hạc va chạm với nhau.
Nhiếp Bạch Hạc cười nhạt nói:
"Chỉ là một thần hoàng còn muốn cùng với bản chủ so đấu?"
Một cổ thần uy kinh người chấn vỡ lĩnh vực của Quân Hỷ Thanh làm nàng lui
về sau mấy chục bước thổ huyết không ngừng, cả đám người thật không ngờ
tới chỉ bằng vào khí tức mà đã làm vị thần cảnh thụ thương, Thất Bảo
Thần Chủ trầm mặc nhìn lấy Quân Hỷ Thanh, từ đầu tới cuối hắn luôn thấy
nữ nhân kia thật không tầm thường, nhưng tới cùng là không tầm thường ở
điểm nào ngay cả hắn cũng không rõ.
Hàn Vũ Thiên nở ra một nụ cười nhìn lấy Quân Hỷ Thanh thản nhiên nói:
"Ngươi không đơn giản như vẻ ngoài đâu đúng chứ?"
Quân Hỷ Thanh lau vết máu trên miệng lại quay đầu nhìn Hàn Vũ Thiên có một
chút ý vị sâu xa, nàng vung tay tạo ra hư ảnh hồ điệp vỗ cánh tạo ra làn gió máu tím đánh tới Nhiếp Bạch Hạc, ngọn gió này nhìn đơn giản nhưng
lại ẩn chứa huyền cơ bên trong khó mà nắm bắt được, Nhiếp Bạch Hạc lại
đơn giản vung ra một quyền đã cùng với ngọn gió đối oanh làm cho bí cảnh trực tiếp bị thủng ra một cái lỗ lớn, đây chỉ có tu sĩ thần cảnh giao
thủ mới làm được chuyện như vậy.
Không gian chấn động lại thấy
từng đợt sóng pháp tắc từ từ hiển hóa ra, không ít người khi thấy được
gợn sóng thần đạo quét qua liền rơi vào cảm ngộ thật sâu, thần chiến dù
rất có nguy cơ vạ lây phàm nhân, nhưng cũng mang lại vô số lợi ích cho
phàm nhân, như việc thần đạo liên tục xuất hiện bởi công kích của thần
linh, phàm nhân có thể thử cảm ngộ một tia thần niệm bên trong, nếu may
mắn còn có thể khai thông kinh mạch hoặc là đột phá cảnh giới, thoát
khỏi đạo hạnh bị mắc kẹt nhiều năm của mình.
Hàn Vũ Thiên thấy
chuyện không ổn liền phóng ra ý niệm bao trùm lên những người ở đây, hắn biết mấy đạo thần niệm kia có chút tác dụng với họ, nhưng bên trong
thần niệm còn ẩn chưa hư không chi lực đáng sợ, nếu cảm ngộ va phải hư
không quấy nhiễu thì rất nhanh sẽ bị thứ đó lôi kéo trở thành hư không
tộc.
Không gian lần nữa chấn động lại thấy từng đạo thần quang
hiện ra trước mắt, Quân Hỷ Thanh cau mày cũng không ngờ tới lại có kẻ
khác xuất hiện ở đây, Nhiếp Bạch Hạc cũng là nghiêm mặt nhìn lấy hào
quang gợn sóng kia.
Hào quang tiêu tan đã thấy một thân lục bào
thanh niên nét mặt thư sinh đứng ở giữa bọn họ, Thất Bảo Thần Chủ, Quân
Hỷ Thanh và Lam Huyền đều là con ngươi co rút nhìn lấy thanh niên trước
mắt.
Chỉ thấy hắn xuất hiện lại không có chú ý tới đám người bọn
họ, bàn tay vung ra một đạo phi kiếm hướng thẳng tới Nhiếp Bạch Hạc mà
công kích, khoảnh khắc mà Hàn Vũ Thiên nhìn thấy phi kiếm kia như đã
hiểu ra được mọi chuyện cũng nhẹ thở ra một hơi.
Nhiếp Bạch Hạc
trừng lớn mắt khí tức bùng nổ hóa ra vô tận tử quang đánh tới phi kiếm,
trong mắt hắn và bầy hư không thú đồng bạn đều là tràn ngập kiên kị và
sợ hãi, như là phi kiếm trước mắt có thể trảm diệt b
Phi kiếm lao tới hóa ra phù văn đại trận huyền diệu vô song trực tiếp bao trùm lấy
toàn bộ hư không thú ở bên trong, lục quang lóe lên trực tiếp đem hết
thảy bọn chúng trở về địa tâm Tô Lăng giới phong ấn lại, hắn lúc này mới nhìn tới Quân Hỷ Thanh nở ra một nụ cười thần bí rồi biến mất tại chỗ,
mọi người ngơ ngác cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Thanh
niên lục bào kia vung tay liền thấy thiên địa chấn động dữ dội, từng đợt thiên tai lập tức giáng xuống bí cảnh thần linh này, Hàn Vũ Thiên cau
mày lập tức nói:
"Hắn muốn xóa bỏ bí cảnh."
Tuần Thiên Giả lập tức tập hợp lại ở phía trên bắt đầu tạo ra từng đạo phù văn mở ra
cổng không gian dẫn về phế địa, thanh niên lục bào lần nữa phất tay liền thấy gần ức sinh linh khắp nơi trên phế địa tụ hội về đây, mọi người
nhìn sơ qua liền rất kinh ngạc khi thấy được long nhân tộc mang huyết
mạch hoàng gia, hải tộc, yêu tộc, ma tộc, nhân tộc, Man Ma Thái tộc, Cửu Huyễn Thải Điệp tộc, Huyết Sát tộc, Thạch Nghĩ tộc cùng với rất nhiều
tộc từ thời thượng cổ còn sót lại ở bí cảnh.
Tuần Thiên Giả cũng
không ngờ người kia là đang muốn bức chết bọn họ, nhiều người như vậy đi qua không gian bí cảnh nhất định sẽ nhận lấy tiêu hao nghiêm trọng,
nhưng họ cũng không có nửa câu phản kháng, bởi vì phản kháng thì bản thể của bọn họ ở nơi đó sẽ gặp phải nguy hiểm, Tuần Thiên Giả cắn răng thi
triển toàn lực mở rộng lối đi không gian, Hàn Vũ Thiên nhìn tràn cảnh
thiên tai ầm ầm giáng xuống lại có một chút tiếc nuối, hắn dẫn theo
người của Vạn Niên Cung bước lên lối đi không gian đầu tiên.
Hàn
Vũ Thiên trở về đúng là ngay tại Vạn Niên Cung khởi điểm lúc bọn họ rời
đi là ở đây, lúc trở về vẫn là đứng ở nơi đây, nhưng khác ở chỗ Hải
Hoàng Cung bên kia sớm đã không còn là trung tâm của hồ nước này, Vạn
Niên Cung xây dựng lại càng là phồn thịnh hơn trước, chèn ép Hải Hoàng
Cung cũng chỉ có thể làm thế lực đứng sau, hắn không bận tâm tới mọi
chuyện thay đổi ở đây như thế nào mà nhìn về phía Kiều Nguyệt Nga nói:
"Nàng sắp thành Đạo Tổ rồi, còn định muốn Kiều nhi ở trong chịu khổ sao?"
— QUẢNG CÁO —
Hàn Diệp và những người khác lập tức tràn đầy thần sắc kinh ngạc nhìn lấy
mẫu thân của mình, lời của cung chủ ý tứ đã rất rõ ràng rồi, phu nhân
bọn họ đã lại mang theo một cái tiểu phượng bên trong bụng a.
Kiều Nguyệt Nga mỉm cười lại dùng một đạo linh lực xoa nhẹ lên bụng, chỉ
thấy một đạo hào quang từ từ được nàng kéo ra từ trong bụng, đến khi nó
lơ lửng ở không trung thì có một khuôn mặt đáng yêu hiện ở trên đó.
Nữ tử đáng yêu tuổi tác còn chưa đến hai mươi vẫn còn rất là ngây ngô chưa biết được thế gian rộng lớn thế nào, ấy vậy mà tu vi tiểu nữ đã chạm
đến một bước Thánh Nhân, nếu so ra thì đây là nữ thiên tài ngàn năm có
một a.
"Cha, mẹ, đây là muội muội?"
Hàn Diệp nhìn lấy thiếu nữ trong quang cầu lại không khỏi hưng phấn hỏi, Kiều Nguyệt Nga cười nói:
"Diệp nhi, đây là Kiều Tuệ Châu muội muội của con."
"Tuệ Châu? Tên thật hay."
Hàn Diệp chọc vào quang cầu đôi mắt lại có vài phần yêu chiều, hắn thân
thích với mấy đứa trẻ trong Hàn gia lâu như vậy, cũng muốn có một tiểu
muội muội cho riêng mình, sự mong mỏi bấy lâu xem như đã được hồi đáp
rồi.
Hàn Vũ Thiên thở dài nhìn Kiều Nguyệt Nga nói:
"Nàng là quá cẩn trọng rồi, Tuệ Châu không giống như thời nàng có Hàn Diệp, không cần phải khổ sở giữ nó ở trong bụng đến thế."
Hắn biết cơ thể Kiều Nguyệt Nga lúc trước mang trong mình Hàn Diệp đã rất
suy yếu rồi, lúc mang thêm Tuệ Châu lại lén hắn làm như cách đã từng làm với Hàn Diệp, hiện tại xem ra khí huyết của nàng đã hỗn loạn trong thời gian rất rất lâu về sau sẽ khó mà có thêm một tiểu hài.
Kiều
Nguyệt Nga vung tay liền thấy màn sáng vỡ ra, Kiều Tuệ Châu xuất hiện ôm chằm lấy ca ca ở bên dưới, nàng nhìn Hàn Vũ Thiên nói:
"Sao chàng không trách bản thân có địa vị thế nào đi? Nếu là một tán tu thì ta đâu cần khổ sở đúng chứ?"
Hàn Vũ Thiên lại gải gải đầu cho qua chuyện sau đó lại kéo lấy Kiều Nguyệt Nga bế vào trong lòng thấp giọng nói:
"Bản thân ta trước giờ chỉ chuyên tâm tu luyện, cũng chưa bao giờ thật sự
quan tâm đến nàng, cũng chưa trao nàng một cái danh phận, nhưng nàng vẫn luôn dõi theo ta."
Kiều Nguyệt Nga mỉm cười vuốt lấy khuôn mặt của Hàn Vũ Thiên nói:
"Hôm nay, chàng nói lời này là có chuyện gì sao?"
Hàn Vũ Thiên hít một hơi thật sâu lại nhẹ gật đầu nói:
"Nàng, Kiều Nguyệt Nga có muốn làm phu nhân của Hàn Vũ Thiên không?"
Nàng nghe thấy lời này lập tức xửng người như đã chờ đợi câu trả lời từ rất
lâu trước đây rồi, sau bao nhiêu nổ lực thì lời này cũng được người nàng yêu nói ra.
"Ta nguyện ý."
Hàn Vũ Thiên đột nhiên ngẩn đầu vô cùng sảng khoái, âm thanh mang theo pháp tắc truyền khắp Vạn Niên Cung nói:
"Một tháng sau là ngày thành hôn của bản cung chủ, gửi thiệp mời tới toàn bộ thế lực khắp nơi trên Thiên Vực và Nam Cương Quốc, Hoàn Thi Quốc, Phụng Đình Quốc và Hàn Thiên Thánh Quốc." — QUẢNG CÁO —
Lời nói vừa ra cao tầng của Vạn Niên Cung đều là nét mặt lộ rõ sự vui mừng
không thôi, Mạch Liên nhìn lấy Hồng Thiên thở dài nói:
"Nếu phó cung chủ ở đây thì vui biết mấy nhỉ?"
Hồng Thiên nét mặt đang vui lại trở nên có chút tiếc nuối nói:
"Đứa trẻ mà ông ấy trông nom cuối cùng đã thành hôn rồi, nhưng đáng tiếc lão già đó đã không còn."
Hàn Tôn hừ lạnh nhìn lấy bóng lưng kia nói:
"Ngươi lại khoa trương tới mức độ này."
Thạch Nghi Dương chính là sủng thú trước kia của Giao lão, hiện giờ đã tu thành Chuẩn Tổ không biết từ đâu xuất hiện cười nói:
"Ngươi vui mừng cho chủ nhân mà làm ra bộ dáng như vậy, ta thấy có hơi dối lòng rồi đó."
Hàn Tôn tức giận nói:
"Ngậm miệng lại đi con dê thối."
Thạch Nghi Dương vuốt râu cười đắc ý, toàn bộ Vạn Niên Cung sau phút giây
ngây người thì đã hoan hô kịch liệt làm tiệc chúc mừng.
Hàn Vũ Thiên đứng ở đỉnh cung điện Vạn Niên đưa mắt nhìn từng đoàn từng đoàn người bắt đầu xuất hiện, hắn thở dài nói:
"Lại sắp có một đợt biến động lớn rồi đây."
Thất Bảo Thần Chủ trầm mặt nói:
"Kẻ kia là đang muốn âm mưu chuyện gì đây? Mang nhiều dị tộc thượng cổ trở
về phế địa, không phải là đang muốn khiến nơi đây càng thêm hỗn loạn
sao?"
Huỳnh Thanh lắc đầu thản nhiên nói:
"Hắn làm vậy là có lý do của mình, cũng là việc duy nhất trong tương lai có thể giúp chúng ta đối phó hư không thú."
Huỳnh Thanh lại nhìn về phía Hàn Vũ Thiên nói:
"Ta cũng tới thời điểm phải trở về báo cáo rồi, xin từ biệt tại đây thôi."