Lam Huyền nhìn lấy Giang Minh lại điểm về phía Ma Tịch, ma quang phóng
ra trực tiếp đánh vỡ đạo tàn hồn cuối cùng kia, nàng ta thu lại hoài
niệm lập tiếp tục bước vào trong Hải Thần Cung.
Khung cảnh đập
vào mắt nàng lại không phải là vị diện rộng lớn như những cung điện
thường thấy, ở trong Hải Thần Cung lại là một mảnh đại hải thu nhỏ hay
nói đúng hơn là thế giới pháp bảo, tòa Hải Thần Cung này là đích thân
Giang Minh xây dựng mà ra, ai mà nghĩ tới bên trong nó lại có tiểu thế
giới như vậy, đảo lớn đảo nhỏ chi chít lại xếp rất ngăn nắp.
Hải
thú, dị thú, hoang thú, yêu thú, hung thú đều có đầy đủ, ngay cả một số
tộc nhân hải tộc còn sót lại cũng còn sinh sống tại đây, không phải bọn
họ không muốn rời khỏi thế giới này mà là vì quy tắc cấm chế đã được
gieo xuống kể từ khi thế hệ đầu tiên được sinh ra trên mảnh đất này.
"Hải tộc ở Thiên không còn một ai, vậy mà đến đây lại gặp được vài trăm tên
mang huyết mạch hoàng tộc, nếu đặt bọn chúng ở Thiên thêm lần nữa thì
không quá ngàn năm lại sẽ có Thần Cảnh xuất thế, thứ mà Thiên đang
thiếu."
Lam Huyền quét mắt đã nhìn thấu được toàn bộ thế giới nhỏ này, nàng hóa thành u ảnh bay vào nơi sâu, không có bất luận kẻ nào
phát hiện được sự hiện diện của nàng, tu vi của nàng đã vượt xa sinh
linh bên trong thí luyện, phát giác được nàng chỉ có cấm chế, tàn hồn
thần linh hoặc là kẻ kia mà thôi.
U ảnh lướt ngang bầu trời tốc
độ kinh người, nàng ta đáp xuống một cái mỏ quặng cũ, nơi đây đổ nát
ngay cả miệng hang cũng bị sụp đổ, nhìn cây cối mọc chi chít xung quanh
đã thấy thứ này trải qua bao nhiêu năm không có kẻ phát hiện.
"Lam Tinh Chiếu, tài nguyên thượng phẩm lại là Thần Cảnh, đúng là thu hoạch không ngờ tới."
Lam Huyền trong đôi mắt tản ra u quang dò xét bên trong cũng vô cùng hài
lòng, nàng vung tay thổi bay đất đá đã chắn cửa hang kia, thân hình kiều diễm nhanh chóng bước vào bên trong mỏ quặng.
Vừa vào trong nàng cũng bắt gặp được quặng thạch màu lục chói sáng, thứ này là một khối
Bích Mộc Tinh cấp Chuẩn Tổ, cũng được xem là vật vô giá giúp Chuẩn Tổ
vượt qua được 6 đạo lôi đình khi độ kiếp thành Tổ, 6 đạo ở trong 64 đạo
lôi kiếp tuy nói là không nhiều, nhưng đã là trợ lực cực kì lớn đối với
tu sĩ Chuẩn Tổ.
Giờ nàng đã là tu sĩ Đạo Tổ cũng không cần đến thứ này cho lắm, nhưng linh tinh mách bảo nàng nhất định phải thu lấy thứ này.
Lam Huyền luôn làm việc có kế hoạch rõ ràng, mà hôm nay nàng lại làm theo
linh tính thu viên Bích Mộc Tinh kia vào trong túi trữ vật của mình, đi
sâu vào trong cũng có rất nhiều loại khoáng thạch khác, nàng cũng không
kén chọn mà vơ vét hết những thứ có cấp Đạo Tổ trở lên.
Gần đến
điểm cuối thì nàng thu hoạch được 132 viên khoáng thạch cấp Đạo Tổ, 3
viên khoáng thạch cấp Bán Thần, đặt ở Thiên cũng có thể nói là tài phú
cả đời tích góp của một Thần Cảnh hạ vị.
Lam Huyền đột nhiên cảm
thấy một cổ thần uy từ điểm cuối kia phóng tới, nàng hừ lạnh cũng phóng
ra vô tận ma uy cùng với thần uy đối cứng mãnh liệt, ánh mắt của nàng đã tràn ngập thần sắc bất ngờ nói:
"Vậy mà đã có linh."
— QUẢNG CÁO —
Nàng không nghĩ tới Lam Tinh Chiếu đã sinh ra linh tính, lại còn là loại xếp vào cấp bậc có trí tuệ như thanh thiếu niên, e là đối phó với nó phải
mất thêm không ít công phu, Lam Huyền nhìn lấy Ma Tịch bên cạnh cũng có
một chút suy tư, Lam Tinh Chiếu là một khoáng thạch hiếm thấy, vạn vật
đến một thời điểm nào đó đều sẽ thức tỉnh được linh của mình, nhưng
khoáng thạch lại là một trong số các vật khó mà thức tỉnh được linh.
Một khối khoáng thạch bình thường thức tỉnh được linh còn khó khăn hơn là
đan dược, binh khí, áo giáp gấp mấy trăm đến cả ngàn lần, bởi vì những
thứ kia đã luyện chế được tham ngộ pháp tắc sớm hơn những thứ tự thân
phát triển, khoáng thạch như linh thạch có thể thức tỉnh linh, nhưng
linh thạch là thứ mà mấy ức tu sĩ luôn dùng tới và được khai thác một
cách triệt để, bọn chúng e là không có cơ hội sinh ra linh tính, một vài khoáng thạch đặc thủ được sinh ra ở dưới địa tâm của thế giới thì mới
có cơ hội có linh, Lam Tinh Chiếu thức tỉnh linh hẳn là do mấy vạn năm
qua không có ai tới đây sờ mó, nên nó mới có thời gian thức tỉnh được
linh trí.
"Thức tỉnh linh tính, công dụng của ngươi đối với bản cung đã càng thêm quan trọng, hôm nay ngươi không trốn được."
Lam Huyền phóng vào bên trong, chỉ thấy hang động rung lắc dữ dội đất đá sụp xuống lắp hết toàn bộ khoảng trống bên trong.
Kiều Nguyệt Nga đứng ở một góc tay ôm lấy bụng của mình hơi xoa xoa nhẹ,
nhìn nàng có vẻ tiều tụy mặc dù tu vi đã tăng tiến thành Chuẩn Tổ đỉnh
phong, nhưng nét mặt hình như miễn cưỡng với một điều gì đó.
"Con ngoan, cố thêm vài năm nữa."
Kiều Nguyệt Nga lấy ra một viên đan dược bỏ vào trong miệng, thần sắc tiều
tụy lập tức khởi sắc hơn mấy phần, cũng không ai thấy được cảnh nàng
uống viên đan dược kia.
Hồ sâu vô tận ở điểm cuối tầng 6 khiến
cho Hàn Vũ Thiên cũng phải đau đầu nhức óc, bốn đầu yêu thú Đạo Tổ viên
mãn không còn nghi ngờ gì nữa, quy tắc đã bắt đầu nắm được hết thông tin của nhóm người thí luyện, hắn đang quan sát bốn tên thủ lĩnh kia chiến
đấu, Hàn Vũ Thiên lần này không có bỏ đi như trước, hắn và Nguyễn Công
Sơn chia nhau tấn công mấy yêu thú Đạo Tổ cấp thấp để rèn luyện sức
chiến đấu.
Hàn Vũ Thiên thực lực tiến bộ vượt xa tưởng tượng của
mọi người, ban đầu là Đạo Tổ hạ vị tầng 3 xuất kích cũng chỉ làm hắn bị
thương, nhưng về sau trải qua chiến đấu lâu dài lại hoàn toàn không đả
thương được hắn.
Đạo Tổ trung vị lại càng là tồn tại đáng sợ hơn
gấp mấy trăm lần hạ vị, một kích đã lấy một nửa sinh cơ của Hàn Vũ
Thiên, nếu không nhờ Mộc Thiên liên tục khôi phục thương thế thì mạng
hắn khó giữ.
Sau nhiều lần bị Đạo Tổ tầng 4 trung vị đánh trọng
thương, thì nhục thân của Hàn Vũ Thiên cũng đã bắt đầu cứng cáp hơn, dần dần thì công kích của Đạo Tổ tầng 4 cũng chỉ gây ra thương tích bình
thường mà thôi.
"Tên quái thai."
Trần Thái Phú thấy vậy
cũng tràn đầy chấn kinh không ngờ được một nhân tộc lại có thể biến thái đến thế này, dù là thiên kiêu đứng trên Thiếu Tông bảng ở Thiên cũng
không thể làm được như vậy, dù là một số Đạo Tổ trẻ tuổi không thể sánh
được.
Sùng Khánh và Long Bạch cũng gây ra không ít thù hằn với
Hàn Vũ Thiên, nhìn thấy hắn một đường phát triển như vậy, cũng là không
rét mà run.
Tam Thủ trầm mặc không ngờ được bằng hữu của hoàng cũng là một dạng biến thái vượt xa cả tưởng tượng của hắn. — QUẢNG CÁO —
Chiến đấu trải qua mười ngày mà hai phe còn chưa phân rõ thắng bại, Huỳnh
Thanh bước ra một bước như là tiên nhân xuất trần làm cho bốn người thủ
lĩnh nhanh chóng tách ra, Tam Thủ cười nói:
"Xuất thủ rồi."
Pháp tắc chuyển động chỉ trong nháy mắt đã bọc lấy bốn đầu yêu thú kia,
Huỳnh Thanh bàn tay bóp mạnh đã trực tiếp lấy mạng của bọn chúng, giữ
lại yêu đan quan trọng cho Hàn Vũ Thiên, quy tắc đại đạo phát sáng phóng ra bảy luồng khí thần nồng đậm về phía bảy người thí luyện, kèm theo đó là một kiện Đạo Tổ viên mãn binh khí, căn cứ theo vũ khí mà mỗi người
hay dùng mà phân chia không sai chút nào.
Huỳnh Thanh nhìn đoàn
khí thần và thanh vũ khí trước mặt cũng không thèm để tâm, một tay vung
ra liền đánh hai thứ này về phía Hàn Vũ Thiên.
"Không cần thì cho ta đi."
Thất Bảo Thần Chủ phi thân lao tới, Long Bạch, Trần Thái Phú, Sùng Khánh,
Tam Thủ cũng thân hình thoáng động lao đến đoàn khí thần kia.
Hàn Vũ Thiên bàn tay lật lại đã nắm trong tay Sáng Thế Thần Kiếm, kiếm quang chiếu rọi lóe lên rồi cũng lao đến.
Thời khắc năm người bọn họ sắp chạm vào đoàn khí thần thì âm thanh của Hàn Vũ Thiên đột nhiên truyền tới nói:.
"Ngay lúc này, động thủ!"
Bạch quang lóe lên liền thấy Long Bạch xuất hiện sau lưng Sùng Khánh, long
uy kinh người bạo phát mang theo một cổ lực lượng không gì sánh được
đánh thẳng vào lưng của Sùng Khánh.
"Ngươi..."
Sùng Khanh
phun máu bay về phía trước còn không kịp làm ra hành động thì hai bóng
người trái phải công kích tới, Tam Thủ lấy ra pháp bảo Ma Thần Trảo một
vuốt cào vào sườn trái của hắn, Trần Thái Phú một kiếm chém vào sườn
phải, Thất Bảo Linh Kiếm từ phía sau đâm thẳng qua ngực, Sáng Thế Thần
Kiếm thì từ phía trước xuyên tới.
Sức mạnh phong ấn của Chí Tông
được Hàn Vũ Thiên bộc phát toàn bộ, Sùng Khánh không thể nào phản kháng
hay lấy ra bất kì bảo bối phòng thân nào, Sùng Khánh còn có chiến giáp
Bán Thần đã trang bị từ trước, nhưng hắn đang đôi mặt không phải là hai
thanh kiếm bình thường.
Đó chính là Thần Khí, phía sau là Thất
Bảo Linh Kiếm, phía trước là Sáng Thế Thần Kiếm, hai đại tuyệt thế thần
kiếm công phá sao mà một cái bán thần bảo giáp có thể chống chọi lại
được đây, ánh mắt tràn đầy phẫn hận của Sùng Khánh xuất hiện rất nhiều
tia máu, nhưng hắn vẫn chưa có chết.
— QUẢNG CÁO —
Huỳnh Thanh một điểm phóng ra yêu quang xuyên thủng bụng của Sùng Khánh, sinh cơ của hắn vào giờ phút này mới dần dần tan biến từng chút một.
"Các ngươi đã âm mưu từ trước, ta không phục! Ta không cam lòng! Ahhhh!"
Sùng Khánh đôi mắt đã mất đi sự sống không còn bất kì sinh mệnh khí tức nào, đọng lại trên mắt của yêu hoàng thống trị gần vạn năm ở Yêu Hoàng đại
lục chỉ là vẻ không cam lòng.
Hàn Vũ Thiên vung tay đánh đoàn khí thần của Sùng Khánh cho nhóm người Long Bạch, còn Thất Bảo Thần Chủ thì là kiện binh khí kia, hắn nhìn về phía cổng không gian tầng 6 thở dài
nói:
"Ta nghĩ các ngươi rời khỏi đây được rồi."
Hàn Vũ Thiên nhìn lấy đám người Long Bạch thản nhiên nói, Long Bạch cau mày nói:
"Ý người là gì?"
Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:
"Tầng 6 đã có Đạo Tổ viên mãn tọa trấn, vậy các ngươi nghĩ tầng 7 sẽ có tồn tại thế nào đây?"
Trần Thái Phú trầm mặt một hồi thấp giọng nói:
"Bán Thần."
Hàn Vũ Thiên gật đầu thản nhiên nói:
"Đúng, nhưng bọn ta có biện pháp bảo hộ bản thân, còn các ngươi ngoài mấy pháp bảo Bán Thần làm lá bài tẩy, thì còn cái gì khác có thể đánh được với
Bán Thần chân chính?"