Đoàn người bước tới cung điện Hướng gia thì thấy mấy cổ thi thể rải
rác, đây chính là thi thể của đám Thánh Tông sơ kì trấn thủ hoàng đô.
Hướng Văn Ích vung chưởng phá nát cửa chính đã thấy được một bóng người luôn
ngồi ở bậc thang kia, Hàn Vũ Thiên chậm rải mở mắt cười nói:
"Các ngươi chậm chạp quá rồi."
Hướng Văn Ích không nói hai lời trực tiếp lao đến muốn nhất kích bóp chết Hàn Vũ Thiên, nhưng lão ta không lường trước được tốc độ của Hàn Vũ Thiên
lại kinh khủng bậc nào, chỉ một thoáng đã tránh đi.
Hàn Vũ Thiên
đứng trước mặt một đệ tử Hướng gia nhìn chằm chằm vào hắn, y phục không
gió mà bay làm cho đệ tử kia sợ hãi lui về sau vấp té rồi tè ướt hết cả
sàn.
Hướng Văn Ích thấy cảnh này cũng một chưởng vỗ tới phía đó,
không có nhắm đến Hàn Vũ Thiên mà đem đệ tử nhát gan kia sinh sinh cho
đánh chết.
"Làm người của Hướng gia lại nhát gan như vậy, lão phu giết ngươi để tránh làm ô nhục Hướng gia."
Hướng Văn Ích hừ lạnh lại dùng ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn về phía con cháu Hướng gia, Hàn Vũ Thiên cười nhạt nói:
"Lúc còn là Thánh Tông sao ngươi không dạy con cháu họ Hướng của mình như
vậy? Giờ thành Chuẩn Đạo rồi thì nghĩ mình là độc tôn thiên hạ sao?"
Hướng Văn Ích băng lãnh nói:
"Chí ít lão phu sẽ lấy mạng chó của ngươi."
Một chưởng phát động đánh tới, Hàn Vũ Thiên ngưng tụ một quyền cùng với
chưởng ấn va chạm, cung điện rung lắc rồi sụp đổ như không thể chống lại sức mạnh này.
Đông Hàn Côn vung tay tạo ra màn sáng bảo hộ đám
người tiểu bối, Lý Hồng Yên và Thiên Su Hòa thì phóng thẳng lên cao cùng với Hướng Văn Ích liên thủ giết địch.
Hàn Vũ Thiên bị vây quanh
cũng không có hấp tấp mà chấp tay sau lưng, hắn không có công kích mà
liên tục tránh né đòn của ba vị cường giả Phụng Đình.
"Tiểu tử, đứng yên đó!"
Thiên Su Hòa long khí bạo khởi hóa ra hư long một sừng màu tím, lão một trảo cào tới nhắm đến ngực của Hàn Vũ Thiên.
Hàn Vũ Thiên vậy mà nghe lời lão không hề động đậy lại dùng ngực trực tiếp
đỡ lấy một kích này, ầm ầm một tiếng kinh thiên làm cho ai cũng khiếp sợ là Hàn Vũ Thiên vẫn đứng đó không hề có một vết trầy xước, đây chính là công kích của đại viên mãn Thánh Tông, vậy mà không hề hấn gì với hắn.
"Sao có thể? Nhục thân của hắn cường đại tới mức độ nào?"
Thiên Su Hòa lui ra sau vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn Hàn Vũ Thiên, trên
đỉnh đầu lại lóe lên kim quang bổ xuống, Hàn Vũ Thiên mau chóng lách
người tránh thoát công kích của Hướng Văn Ích.
Ngân quang chợt lóe liền thấy oải trượng hướng cổ Hàn Vũ Thiên mà gõ vào, Lý Hồng Yên rất
có lòng tin một kích toàn lực này sẽ lấy đầu của thiếu niên trẻ.
Nhưng khi khói bụi tiêu tán thì lão thái bà sắc mặt tràn đầy kinh ngạc, một
cái thân thương màu xanh đậm sớm đã ngăn cản đầu trượng, chỉ còn cách cổ của thiếu niên trẻ một đốt ngón tay.
"Thủy Thiên Xuất, Cuồng Hải."
Hàn Vũ Thiên cầm Thủy Thiên Thương đặt ngang hông lại quét ra xung quanh,
tạo ra sóng biển u tối lan tràn tứ phía hóa thành đại hải cuồng cuộn.
"Công kích này, vượt xa cả tạo nghệ của Hướng Văn Ích."
Đông Hàn Côn trừng lớn mắt lập tức bùng nổ toàn lực bảo hộ đám tiểu bối,
sóng biển quét tới đánh màn sáng nứt ra làm cho Đông Hàn Côn phun ra một ngụm máu.
Thiên Su Hòa toàn lực ngưng tụ Độc Giác Long cùng với
sóng biển đối cứng, kết cục bị đánh bay còn thụ thương không nhẹ, Lý
Hồng Yên ngưng tụ một tòa tháp tràn ngập ngân quang để chặn sóng, cũng
bị nhận thương thế bay ra ngoài.
Hướng Văn Ích toàn thân bốc lên
kim quang cũng không có khinh thường đối thủ, hoàng uy bộc phát hóa ra
một đầu kim long ngàn trượng.
"Kim Long Bảo Thuật, Hướng gia các
ngươi thảo nào lại thống trị Phùng Đình Quốc lâu đến vậy, hóa ra là có
được truyền thừa của Kim Long Thần Cấp."
Kim Long cùng với sóng biển va chạm cũng không kiên trì được lâu, đánh Hướng Văn Ích đập vào một tòa cung điện không xa.
"Ngươi chỉ mới vài năm đã có thể vượt xa cả Chuẩn Đạo, nếu để ngươi tiếp tục sống thì lão phu thật khó mà yên lòng."
Hướng Văn Ích từ trong phế tích bước ra với bộ dáng cao cao tại thượng, kim quang vẫn bay quanh như không thể bị xua tan.
Hàn Vũ Thiên ở giữa không trung híp mắt lại nói:
"Ngươi đình dùng thủ đoạn gì để giết ta nào?"
Hướng Văn Ích ngửa đầu cười lớn rồi hai tay liên tục kết ấn, kim quang chói sáng mang theo một con ấn khắc họa kim long.
"Nhìn cho kỹ, đây là trận pháp thần linh, Kim Long Phi Thiên."
Hướng Đô lóe kim quang cực thịnh xoay chuyển trận pháp, long âm truyền ra từ
phía kèm theo kim quang ngập trời ngưng tụ ra kim long, kim long lượn
quanh Hướng Văn Ích lại há miệng thổi ra một luồng kim khí vào cơ thể
lão.
"Đúng là thần trận, tiếc là đã tàn khuyết theo thời gian, cũng mang đến cho ta uy hiếp không nhỏ."
Hàn Vũ Thiên phóng ra khí vực hai ngàn dặm hóa thành biển cả mênh mong, Thâm Hải Ma Thiên Vực.
Sóng biển xuất hiện ở giữa không trung làm cho ai nấy cũng kinh ngạc ngước nhìn, đây không khác gì đại hải mênh mông ngoài kia.
Hướng Văn Ích cầm trường thương nhất chuyển chém ra vạn đạo kim sắc, Hàn Vũ
Thiên cũng chém ra vô tận sóng biển, cả hai va chạm lại phát ra tiếng
uỳnh uỳnh kinh thiên.
"Mượn nhờ lực lượng trận pháp đã có thể sánh với Thiên Tông, Hướng gia các ngươi đúng là không tầm thường."
Hàn Vũ Thiên híp mắt lại có thể cảm nhận được pháp tắc xung quanh Hướng Văn Ích đã thay đổi, tuy lão ta không thể mở ra khí vực vì bị phong cấm khí vực của Hàn Vũ Thiên hạn chế, nhưng cũng đã đánh ngang tay.
Nếu để Hướng Văn Ích mở ra khí vực thì Hàn Vũ Thiên chưa chắc sẽ nắm được phần thắng, Thủy Thiên Thương ánh lên sắc lam âm u.
"Long Hải Ngao Du."
Lưỡi thương quét lên mặt biển tạo ra hàng vạn thủy long bay lượn trên sóng
như du ngoạn tứ hải, cảnh tượng hùng vĩ khó mà tả được hết.
Hướng
Văn Ích chỉ thương lên trời phóng ra kim quang làm mây tan rã, kim quang ngưng tụ giữa trời lại hạ xuống như thiên phạt, nhắm tới đám thủy long
mà đánh xuống.
Hàn Vũ Thiên từ dưới mặt biển chui lên nhắm vào
lưng của Hướng Văn Ích mà chém tới, một kích bất ngờ này ngay cả Hướng
Văn Ích cũng không thể phản ứng kịp, trên lưng có một vết cắt dài chảy
ra máu tươi.
"Ngươi ở đây? Vậy kẻ đứng ở đó là?"
Hướng Văn Ích kinh ngạc nhìn lại thì thấy Hàn Vũ Thiên đứng ở kia đã hóa thành vũng nước.
"Khí vực của bản cung chủ có khả năng tạo ra phân thân y hệt bản thể, ngươi nếu không ngại có thể thử một chút."
Hàn Vũ Thiên dùng chuôi thương gõ nhẹ xuống mặt biển, trên mặt nước từng cái phân thân y hệt hắn bắt đầu nổi lên.
"Hải Thần Vô Tận Chi Thân."
Hướng Văn Ích sửng sờ lại không hề có một tia chiến ý nào sót lại, lão lập
tức quay đầu thôi động trận pháp đến đỉnh điểm chuẩn bị bỏ trốn.
Nhưng chưa nhấc chân đã thấy hai bàn tay từ trong mặt nước dưới chân thò ra
bắt lấy cổ chân lão, một đạo phân thân sớm đã núp ở dưới chờ sẵn.
Những phân thân này tuy tu vi và ngoại hình giống với bản thể, nhưng cũng chỉ có thể tấn công thường chứ không thi triển được bất kì chiêu thức nào,
đơn thuần chỉ là đánh hội đồng mà thôi.
Hướng Văn Ích vừa giận vừa sợ một quyền đã phá nát cái phân thân kéo chân mình, lão ta lại thấy
thứ kia không chịu nổi một quyền của mình liền cười lớn nói:
"Hóa ra cũng chỉ được vẻ bề ngoài, lão phu sẽ đập nát hết bọn chúng."
Hướng Văn Ích khí thế bừng bừng cầm lấy kim thương cùng với mấy vạn đạo phân thân Hàn Vũ Thiên chiến đấu.
Bản thể của Hàn Vũ Thiên thì đứng ở dưới mặt đất bên dưới nhìn lên đại hải phía trên đang truyền tới tiếng nổ ầm ầm.
"Đại ca, chúng ta hợp sức giết hắn đi."
Thiên Dương Liệt Hỏa Kiếm đột nhiên chui ra từ cơ thể hắn, giờ đây xuất hiện
lại chỉ là một thanh tiểu kiếm nhỏ như cây kim, Uy Lân háo hức bay xung
quanh Hàn Vũ Thiên lại không ngừng kêu réo.
Thủy Thiên Thương đột nhiên tự chuyển động đậm tiểu kiếm khảm lên đất, âm thanh tức giận của Thanh Tuyền truyền tới nói:
"Ca, còn làm ồn nữa thì ta sẽ giết ngươi."
Tiểu kiếm sợ hãi lại chui vào trong ngực Hàn Vũ Thiên ẩn trốn, Hàn Vũ Thiên
đưa mắt nhìn tới Đông Hàn Côn phía xa, hắn cảm thấy lão già trước mắt
thật có một chút giống với vị Đông Thăng tiền bối.
Hàn Vũ Thiên xuất hiện trước mặt Đông Hàn Côn làm lão kinh ngạc không thôi.
"Ngươi vì sao lại ở đây? Hướng Văn Ích đang chiến đấu với ai trên đó?"
"Ngươi không cần biết nhiều như vậy, so với tên họ Hướng thì bản cung chủ hứng thú với ngươi hơn."
Hàn Vũ Thiên quan sát lão già một chút thì cười nói, Đông Hàn Côn lui về sau nói:
"Ngươi muốn gì?"
Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:
"Ngươi họ Đông?"
Đông Hàn Côn cau mày cũng gật đầu, Hàn Vũ Thiên lại vuốt vuốt cằm nói:
"Ngươi có quan hệ gì với Đông gia ở Hoàn Thi Quốc không?"
Đông Hàn Côn cau mày không hiểu đối phương nói vậy là có ý gì, lão cũng rất thẳng thắn nói:
"Không có."
Hàn Vũ Thiên mỉm cười nói:
"Đông gia ở Phụng Đình rất giống với Đông gia ở Hoàn Thi, mặc dù Đông gia nơi đó đã bị hóa thành phế tích từ lâu, nhưng kiến trúc hai bên khá tương
đồng."
Hàn Vũ Thiên cũng sớm đã bước vào chỗ ở Đông gia tìm hiểu, Đông Hàn Côn thở dài nói:
"Kiến trúc có giống thì là chuyện bình thường, nói lên được điều gì?"
Hàn Vũ Thiên cũng thở dài lười giải thích nói:
"Bắt ngươi về trước không cần dài dòng."
Đông Hàn Côn còn chưa kịp phản ứng đã bị một dòng nước bao bọc lại thành một cái kén, bất kể là kẻ nào mang huyết mạch Đông gia đều bị nhốt ở trong
kén nước.
Những cái kén kia bắt đầu bay lên trời chui vào đại hải
phía trên, Hướng Văn Ích cảm thấy khí tức của Đông Hàn Côn biến mất liền kinh hãi, lão toàn lực phá đại hải để lao xuống phía dưới mặt đất, phía sau là mấy vạn phân thân Hàn Vũ Thiên truy kích không ngừng.
Hàn
Vũ Thiên phất tay hai đầu thủy long ngưng tụ từ trong không khí lao đến
chỗ Hướng Văn Ích, lão vừa phá được lớp cuối cùng của đại hải, thì lại
đối đầu với hai đầu thủy long.
Hướng Văn Ích kim thương quét ngang toàn lực phát động, nhất kích toàn lực lại vội vàng ngưng tụ cũng chỉ
phá được một đầu, một đầu còn lại thì đã đánh thẳng vào ngực lão.
Huyết nhục phun ra cũng không làm lão dừng lại thân hình, mắt thấy Hàn Vũ
Thiên đang đứng bên cạnh một cái kén nước, phóng nhãn nhìn tới thì là
Đông Hàn Côn đang ở trong.
"Tên khốn thả Đông Hàn Côn ra!"
Hướng Văn Ích như bị động vào ranh giới liền như kẻ điên liên tục công kích
mà bỏ qua phòng ngự, Hàn Vũ Thiên thì không chút bận tâm hướng phía đại
hải mà mang theo kén nước rời đi.
Hướng Văn Ích điên cuồng tấn
công lại thúc đẩy lực lượng trận pháp lên tới đỉnh điểm, tốc độ cơ hồ
còn có thể sánh với Thiên Tông.
"Phụ hoàng! Nếu tiếp tục thì trận pháp của tổ tông nhất định bị tiêu hạo sạch sẽ."
Hướng Nghị Tuần là hoàng đế Phụng Đình cuối cùng không thể nhịn được mà lớn
tiếng nhắc nhỏ, Hướng Văn Ích đột nhiên thoát lực chuyển người tránh né
công kích.
Lão ta đứng ở không trung trơ mắt nhìn Hàn Vũ Thiên đem tri kỉ của mình rời đi, Hướng Văn Ích thân gánh trọng trách gia tộc
cũng không thể đem hết những gì tổ tông để lại tiêu hao sạch sẽ cứu lấy
một người.
"Bỏ đi, đợi sau này ta thành Chuẩn Tổ nhất định sẽ cứu ngươi, hi vọng lúc đó ngươi vẫn còn sống."
Hướng Văn Ích trở về hoàng đô sắc mặt tái nhợt đi không ít, đánh với Hàn Vũ
Thiên làm cho lão tiêu hao phải nói là hết tám thành lực lượng, nếu
không có thần trận hộ thân thì e là sớm bị mài cho kiệt lực mà chết.
"Lão tổ, Đông gia bọn họ toàn bộ đã bị bắt, nếu không mau sắp xếp người thế
chỗ họ thì chúng ta sẽ bị mất đi không ít tài nguyên cho Hướng gia."
Một thân vương Hướng gia không có nghĩ nhiều đến vậy, hắn chỉ quan tâm cái
gọi là tài nguyên mà Đông gia có thể đem về được, Hướng Văn Ích sắc mặt
trầm xuống vung tay đập chết thân vương kia.
"Đông gia không nói
là có quan hệ máu mủ với Hướng gia, nhưng cũng chung một nhà cùng chịu
gió sương, cái lũ hỗn đản bất hiếu các ngươi lại chỉ nghĩ đến nguyên,
chẳng trách Đông Hàn Côn khi nghe ta nhắc tới việc cho Đông gia và Hướng gia liên hôn thì thở dài tìm cách từ chối, tất cả là do đám hỗn chướng
các ngươi phá hoại hết mọi chuyện, đợi khi lão phu khôi phục linh lực
hao tổn sẽ đem toàn bộ ra xử tội."
Dưới cơn phẫn nộ của lão tổ
tông thì người của Hướng gia đều cúi đầu không dám mở miệng, hoàng đế
Hương Nghị Tuần thở dài nhìn đám tiểu bối Hướng gia sớm đã bị hao mòn
nhân tính.
Nhìn sắc mặt bọn chúng không hề có một tia hối lỗi nào, Hướng Nghị Tuần ngẩn đầu nhìn trời nói:
"Hướng gia đã sắp đến hồi kết."
Đám tiểu bối nghe được cũng không hiểu hoàng đế là đang có ý gì, bọn chúng
sau khi thấy trưởng bối rời đi hết lại bắt đầu lao vào ăn chơi.
Hàn Vũ Thiên sớm đã tiến tới biên giới Hoàn Thi Quốc, nhìn cảnh tượng ma khí ngập trời ngay cả hắn cũng phải sinh ra chán ghét.
"Nhất Linh Thiên Hỏa."
Hàn Vũ Thiên chém ra một kiếm tách ngàn dặm ma khí ra làm hai, không thể
nào liền lại như trước được, hắn xải bước hướng đến phương xa mà đi.
Trên đường đi Hàn Vũ Thiên gặp không ít công kích của ma tộc, hắn cũng chỉ
tránh né rồi hướng tới phía trước mà đi, Nhất Linh Thiên Hỏa lần nữa mở
đường đã thấy được di tích của Đông Thăng thần linh.
"Cuối cùng đã tới."
Hàn Vũ Thiên tốc độ lại tăng mạnh vượt qua vô số ma tộc hướng đến di tích,
hắn vừa đáp xuống liền thổi bay toàn bộ ma tộc trong khuôn viên trăm
trượng bay ra xa.
Khí vực Thiên Hỏa mở ra xua tan hết thảy ma khí
hai ngàn dặm xung quanh, ma tộc yếu kém cũng chết đi không ít, hắn bước
vào trong phế tích dùng thần niệm dò xét một lúc lại không thể cảm ứng
được gì.
Hàn Vũ Thiên lấy ra Trọng Trấn Chuông lại gõ vài cái ở
trong di tích, hắc khí ào ạt tuông ra từ bên dưới mặt đất, một đại trận
hắc ám đang liên tục xoay chuyển.
"Các ngươi vậy mà phong ấn Đông Thăng lão giả trước rồi mới hành động, ma tộc đúng là đã biết dùng cái đầu để suy nghĩ."
Hàn Vũ Thiên không ngờ ma tộc vốn dùng lực lượng và số lượng áp đảo trực
tiếp xâm lược, vậy mà giờ lại còn có thể bày mưu để phong ấn một linh
hồn thần linh.
Lần xâm lược này của ma tộc chắc chắn phải có cao
thủ xuất hiện, bằng không dựa vào đầu óc và thực lực của đám tiểu ma
kia, sẽ không thể phong ấn nổi một thần linh.