Hàn Vũ Thiên sau một loạt động tác cũng không có quan tâm đến đám người
bên dưới đang kêu cứu, hắn đã cho chúng một cơ hội mà chúng lại không
biết trân trọng thì chỉ còn con đường chết.
Thất Bảo Thần Chủ thì lại càng là vui mừng, sinh mệnh bị hạo kiếp quấn lấy càng nhiều thì
thực lực của hắn sẽ sớm trở lại Đạo Tổ, trừ Tây Thương Thành đã cung
phụng hắn hơn mấy ức năm ra thì toàn bộ sinh linh Tây Phỉ có diệt cũng
không liên quan đến hắn.
Hàn Vũ Thiên đột nhiên nhớ ra một việc
cực kì quan trọng chính là nhóm người Cao Tùng Bách vừa được thả, đường
từ Tây Phỉ về Nam Cương thời gian ít nhất phải mười mấy ngày, hiện tại
hạo kiếp giáng lâm thì bọn họ rất có thể đã bị quấn lấy.
Đúng như hắn suy đoán, ở phía xa có pháp tắc liên tục nổ vang, cùng với thần quang va chạm kịch liệt lại không hề yếu thế.
Mọi người đưa mắt nhìn tới lại là một lão già trên không liên tục đánh lui
thần quang chạy về phía này, ở dưới mặt đất thì là một cái quái vật bộ
dạng mười phần kì quái.
Phần đầu nhìn giống sọ người khổng lồ lại chỉ có một mắt cùng hàm răng sắc nhọn, nó luôn thè chiếc lưỡi dài đầy
máu ra ngoài miệng, thân người, chi trước vuốt ưng, chi sau vuốt hổ, ở
hai bên hông lại mọc ra tám cái bát chu sắc nhọn, lưng còn mọc ra ba
hàng gai sắc nhọn nhìn như pha lê, đây là bản thể Cốt Vương Quỷ Cú của
Như Ý.
Nàng ta trở thành Quỷ Cú lại đạt được tốc độ không khác gì vị Thánh Tông viên mãn mà Hàn Vũ Thiên vừa thu phục được, nhưng nàng ta vốn có thể nhanh hơn như vậy, mà bọn họ vốn là mấy chục vạn người sao
bây giờ lại chỉ còn hai người trở về.
Cao Tùng Bách liên tục
chống đỡ thần quang để bảo hộ Như Ý đang chạy bên dưới, theo sau bọn họ
là hơn ngàn thần quang gấp mấy lần so với Thánh Tông viên mãn.
"Đây là Thánh Tông đại viên mãn, một tu sĩ được cho là vô địch cũng phải bỏ
trốn dưới hạo kiếp, chúng ta nhỏ yếu có thể chống lại loại hạo kiếp này
ư?"
Một vị Thánh Tông không ngừng phản kháng thần quang, khi thấy được Cao Tùng Bách chật vật sắp bị hạo kiếp bắt được, thì trong lòng
lại sinh ra tuyệt vọng mãnh liệt.
Hàn Vũ Thiên dập chân liền tạo
ra chấn động lao đến phía hai người, hắn lấy ra Cửu Hàn Kiếm chém ra một đạo bạch quang thần thánh, một kích đẩy lui mấy chục đạo thần quang sắp bắt được Như Ý.
"Chủ nhân, cơ thể ta không chứa được nhiều người như vậy, ta sắp nôn mất."
Như Ý phát ra âm thanh khàn đục lại kèm theo tiếng cười khúc khích của trẻ
con, Hàn Vũ Thiên cuối cùng hiểu ra được là Như Ý đã nuốt hết đám người
kia vào trong cơ thể, rồi mượn nhờ sức mạnh của Cao Tùng Bách để đẩy lui thần quang, cuối cùng là chạy về lại được Tây Thương Thành.
Hàn
Vũ Thiên vung tay Trọng Chấn Chuông mở rộng hút lấy hai người vào trong, thần quang động trúng chuông cổ lại bị đẩy lui, cuối cùng không cảm
thấy được khí tức của hai người đó liền rút đi.
Hắn cũng thuận tay vỗ mạnh lên thân chuông hút đi những kẻ còn sống sót đang cố chống chọi với hạo kiếp bên dưới.
Bên trong Trọng Trấn Chuông lại là một tiểu thế giới, ngay cả Hàn Vũ Thiên
cũng không hề biết là có nơi này tồn tại, nếu không phải Thất Bảo Thần
Chủ kể cho hắn nghe thì hắn cũng không biết được nơi này.
Ở một
bãi đất đã tụ hội số lượng lớn tu sĩ Tây Phỉ, bọn họ vẫn như cũ là lấy
tám thế lực đứng đầu Tây Thương Thành làm trung tâm.
Không trung
lại xuất hiện hai bóng dáng rớt xuống bãi đất trống này, Cốt Vương Quỷ
Cú cuối cùng há to miệng nôn ra mấy vạn người khỏi cơ thể, nước ối của
nó lại là máu tươi, chỉ trong phút chốc đã nhuộm mấy dặm xung quanh
thành màu đỏ máu.
Một vị tu sĩ Thánh Nhân viên mãn của Nam Cương Quốc liên tục phủi chất nhờn bám trên người nói:
"Ngài không còn cách nào đem bọn ta đi thuận tiên hơn sao?"
"Hắc hắc, ta chỉ còn cách này mà thôi."
Cốt Vương Quỷ Cú cười tà tà chiếc lưỡi lại liếm quanh hàm răng sắc nhọn.
"Thứ quái gì vậy?"
Người của Tây Phỉ nhìn Cốt Vương Quỷ Cú bằng ánh mắt tràn đầy sợ hãi và kinh
tởm, một con quái vật đột nhiên xuất hiện lại nôn ra hơn vạn người còn
sống, điều này làm ai cũng thấy mắc ói.
Cơ thể quái thú từ từ tan rã ra, một bóng người nhỏ nhắn xinh đẹp chậm rãi hạ mũi chân xuống mặt
đất, đám vải quấn khắp cơ thể nàng đã bị nới lỏng đang từ từ rơi khỏi cơ thể ngọc ngà ấy.
Thiếu nữ xinh đẹp trên người không một tấm vải
che thân làm cho không biết bao nhiêu cặp mắt nhìn tới, nhưng may mà áo
choàng của nàng từ không trung rơi xuống phủ lên nàng. — QUẢNG CÁO —
"He he."
Như Ý mỉm cười lại không có một chút nào ngại ngùng của một thiếu nữ, bởi
vì nàng không bận tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này, thứ nàng quan tâm là
phục tùng chủ nhân đến cuối đời.
"Một thiếu nữ à?"
Võ Vũ
cau mày nhận ra cái áo choàng kia là của kẻ bí ẩn lúc trước, không ngờ
diện mạo thật của tên tu sĩ có khả năng che giấu tức lại là một thiếu nữ đáng yêu.
"Ngài, ngài là nữ sao?"
Tên Thánh Nhân viên mãn kia ngờ ngác nhìn Như Ý không dám tin vào mắt mình, Như Ý đôi mắt khép hờ miệng nở nụ cười nói:
"Ngươi nghĩ vóc dáng nhỏ nhắn này của ta, là một nam nhân à?"
Vị Thánh Nhân viên mãn kia lập tức nhận ra điều không đúng liền áp sát đầu xuống đất run rẩy nói:
"Mong ngài tha tội, thuộc hạ đã mạo phạm."
Như Ý cũng hơi ồ lên một tiếng khẽ, nàng như cũng nhận ra một điều là trong lúc trở về nhân hình, thì tên này đã đứng ở trước mặt, hẳn là nhìn thấy một số thứ không nên nhìn.
"Vậy ngươi định thế nào?"
Như Ý cười có một chút quái dị, muốn mượn cơ hội này trêu đùa kẻ trước mắt một chút.
"Xin ngài tha mạng, chỉ cần để ta sống thì cho dù móc mắt hay làm bất cứ điều gì cũng được."
Hắn ta liên tục dập đầu sợ hãi van xin, Như Ý xoay người rời đi nói:
"Tha cho ngươi lần này."
Nàng chưa đi được mấy bước thì nhìn về phía đám người Tây Phỉ cách đó không
xa, đôi mắt Như Ý hóa thành một đỏ rồi liếc mắt rời đi.
"Thời cơ tốt nhất để giết ả."
Bạo Thiên Hà bàn tay khô quắc đã sớm tụ lực tùy thời có thể động thủ, Tấn Dương giơ tay ngăn lại nói:
"Bản mệnh tinh huyết của chúng ta đều trong tay Hàn Vũ Thiên, nếu giết ả mà
bị hắn phát hiện là chúng ta tự rước họa, hơn hết bên cạnh còn có lão
già vừa đột phá đại viên mãn kia, ngươi chắc mấy phần giết được ả mà
không để lại dấu vết?"
Lời nói của Tấn Dương chặt chẻ không hề có một sơ hở nào cho Bạo Thiên Hà tìm cơ giết nàng, từ không trung một cự
thủ ngưng tụ giáng xuống phía sáu vị thủ lĩnh Tây Thương Thành.
Nói là giáng xuống sáu vị, nhưng cự thủ này lại chiếm điện tính vạn dặm có thể ép chết toàn bộ bọn họ.
Bạo Thiên Hà dùng lực đã tụ sẵn ở cánh tay vung ra đỡ lấy cự thủ, một mình
lão chống đỡ cự thủ lại nhận lấy thương thế không nhỏ.
"Bản cung
chủ ở ngoài vẫn có thể cảm nhận pháp lực của các ngươi giao động, đây là cảnh cáo, nếu còn ý đồ động thủ bên trong thì chết."
Thanh âm
của Hàn Vũ Thiên vang lên không chút cảm xúc làm cho mọi người trong
lòng tràn ngập lo lắng, sợ rằng trên trời lại có một cự thủ giáng xuống.
"Là của cung chủ?"
— QUẢNG CÁO —
Cao Tùng Bách tò mò nhìn về phía đám người Tây Phỉ bên kia bị cự thủ đánh,
lão ta cũng tận mắt chứng kiến được đòn này đã làm một vị Thánh Tông đại viên mãn thụ thương.
Mà đại viên mãn và viên mãn cách nhau một
tiểu cảnh, nhưng chệnh lệch lại là hơn bảy phần, cũng bị một kích đả
thương, không phải nói Hàn Vũ Thiên chỉ cần vung ra ba đòn tương tự là
đủ giết Thánh Tông đại viên mãn.
Như Ý cười có chút hứng thú nói:
"Chủ nhân vừa nói có thể cảm nhận pháp lực giao động, hẳn là bọn Tây Phỉ muốn động thủ với Nam Cương, đặc biệt là nhắm đến ta."
Như Ý đã từng nhìn thấy ánh mắt kiên kị và khiếp sợ mà mấy vị thủ lĩnh Tây
Phỉ nhìn nàng, hàm ý bên trong nhất định là phải giết được nàng ngay khi có thể.
Trong lúc mọi người còn hỗn loạn bởi thanh âm vừa rồi
của Hàn Vũ Thiên, thì một tiếng lôi đình nổ vang tạo ra sấm sét chiếu
rọi tiểu thế giới.
Hư ảnh một đầu tử kỳ lân vạn trượng ở bầu trời gầm lên uy dũng, đám người Tây Phỉ lại cảnh giác tưởng rằng Hàn Vũ
Thiên đổi ý muốn giết bọn họ ngay lập tức.
Nhưng mà tử lôi kỳ lân tan biến để lộ thân ảnh thanh niên tóc tím, mười phần anh tuấn ở không
trung, Thích Ân được Hàn Vũ Thiên đưa vào trong Trọng Trấn Chuông, lại
vô tình tìm được nơi này mà bế quan tu luyện, nhiều lần cảm nhận được
thần niệm của chủ nhân quét qua, nhưng hắn lại không thông báo mà chọn
cách bế quan tại đây.
Cuối cùng từ sơ kì Thánh Tông lĩnh ngộ đột phá đến trung kì Thánh Tông, khí tức lôi đình khủng khiếp vừa rồi là do hắn tạo ra.
"Thích Ân, ngươi bế quan lại không báo cho ta một tiếng, có phải xem ta như không khí rồi?"
Thanh âm Hàn Vũ Thiên lần nữa vang lên trong tiểu thế giới, Thích Ân quỳ gối cúi đầu trước trời xanh nói:
"Chủ nhân thứ tội, Thích Ân nhất thời lĩnh hội được một chút huyết mạch, nên mới vội vàng bế quan mà không báo, nay đã đột phá lại đến nhận tội với
chủ nhân."
"Không cần phiền toái như vậy, tiếp được một chỉ của
bản cung chủ, xem thử thực lực vừa đột phá của ngươi, ngăn được nhất chỉ thì xem như xóa tội."
Thanh âm vừa dứt bầu trời ngưng tụ cự thủ, lần này cự thủ lại hóa thành nhất chỉ đâm về phía Thích Ân, một chỉ này uy lực không bằng một chưởng vừa rồi, nhưng Thánh Tông thượng kì đứng
trước uy áp này còn không dám đối cứng, nói gì đến Thích Ân chỉ mới là
trung vị.
Trường thương trong tay hắn chập chờn lôi điện mỗi lúc một đậm, một thương đâm tới phóng ra lôi minh kinh thiên lao đến.
"Lôi Diệt!"
Khí thế hủy diệt làm cho chúng sinh hãi hùng, một chỉ kia va chạm vào lôi
quang cũng rầm rầm trấn động, một đòn công kích này đã làm đến mức hôn
thiên địa ám.
Nhất kích Lôi Diệt đã được Thích Ân rèn luyện đến
trung cấp, cũng được xem là thiên tài hiếm thấy của Tử Lôi Kỳ Lân, một
chỉ kia thế mà không có chút gì hao tổn lại tiếp tục hạ xuống.
Thích Ân một tay nắm lấy đuôi thương đặt ở phía sau lưng, ngưng tụ vạn đạo
lôi đình, tay còn lại thì ở phía trước mở ra lôi trận.
"Lôi Lân Thương Khung Phá!"
Một thương xuyên qua lôi trận lại hóa thành tử lôi kỳ lân hư ảnh, nó mang
theo sự hủy diệt vô tận của lôi điện chi ý, phá tan các loại pháp tắc
không phải lôi hệ xung quanh, rầm một tiếng va vào nhất chỉ trên không.
Dưới một đòn toàn lực của Thích Ân thì nhất chỉ kia cuối cùng đã ngăn lại được, âm thanh của Hàn Vũ Thiên lần nữa vang lên nói:
"Không tệ, Lôi Diệt một kích này có thể so với đòn của trung vị Thánh Tông toàn lực liều mạng, tội của ngươi xem như được miễn."
Thích Ân cúi đầu tạ ân, mọi người xung quanh đều mang theo thần sắc riêng của mình, họ không ngờ được trong tiểu thế giới lại có một người mạnh đến
vậy.
Bên ngoài, Hàn Vũ Thiên ngẩn đầu nhìn hạo kiếp đã bắt đầu
bành chướng cực đại, thần quang cũng đã bắt đầu biết dung hợp lại với
nhau, tạo thành một lực lượng kinh người giáng xuống phía hắn.
"Thâm Uyên Ma Vực." — QUẢNG CÁO —
Hàn Vũ Thiên đứng nơi đó phóng ra ma vực khuếch tán ngàn dặm, theo thần
quang va chạm vào ma vực lại thấy không gian ba động rồi ngưng lại.
Tưởng chừng thần quang không thể công phá ma vực của hắn, nhưng từ trong mắt
bão lại chui ra một thanh bảo kiếm tràn đầy lục quang thần thánh.
"Lục Quân Thánh Kiếm."
Thất Bảo Thần Chủ con ngươi co rút, hắn quay đầu quát lớn:
"Mau chạy!"
Hàn Vũ Thiên híp mắt không có chạy mà thu nhỏ phạm vi ma vực, hắc ám pháp tắc theo ma vực thu nhỏ lại nồng đậm đến vài phần.
Ma vực cuối cùng nén lại phạm vi trăm trượng mang theo khí tức hắc ám tà
ác, Hàn Vũ Thiên chưởng ra một ma trảo nhắm tới Lục Quân Thánh Kiếm mà
đánh.
Lục Quân Thánh Kiếm như cảm nhận được đối phương khiêu
khích cũng lập tức phi xuống, ma trảo giơ ra chộp vào lưỡi kiếm, cả hai
nhất thời rơi vào trạng thái dằn co.
Hàn Vũ Thiên chuẩn bị thu
phục thanh kiếm thì không gian lại chui ra một tòa tháp tám tầng, tòa
thấp được khảm bằng thạch anh mười phần thuần khuyết.
"Bát Đỉnh Thánh Tháp chuyên thu phục tà ma, nó cùng một loại với Lục Quân Thánh Kiếm là chuyên khắc chế ma khí."
Thất Bảo Thần Chủ lần nữa lên tiếng cảnh báo, Hàn Vũ Thiên biết bản thân
không có khả năng thu phục hai thánh Tổ Khí cùng lúc, liền vung ra Trọng Trấn Chuông.
Thần quang ngàn vạn đạo lập tức đuổi theo không cho hắn cơ hội chạy vào Trọng Trấn Chuông, nhưng tốc độ của thần quang lại
chậm mất vài nhịp, vẫn là để cho hắn tránh thoát được.
Thần quang đụng vào cổ chuông tạo ra tiếng vang trong trẻo, nhưng vẫn như cũ không thể làm tổn hại được chuông cổ.
Bát Đỉnh Thánh Tháp phóng ra quang minh phá hủy ma trảo đang nắm Lục Quân
Thánh Kiếm, hai cái Tổ Khí cứ vậy nhắm tới Trọng Trấn Chuông mà nện vào
không dứt.
Thất Bảo Thần Chủ giơ tay quát:
"Thu!"
Thế nhưng hai món Tổ Khí không hề có chút ngưng lại, mà còn công kích mãnh
liệt hơn trước, Thất Bảo Thần Chủ cau mày biết được trận pháp này đã
không còn trong tầm kiểm soát.
Hắn hướng đến Thất Bảo Thần Cung
bay đi, nơi đó hắn vẫn còn đặt một cấm chế phòng hờ vạn bất đắc dĩ, như
là trận pháp không còn làm theo những gì đã được sắp đặt trước.
Nhưng tắc dụng chỉ là để trận pháp thôn phệ sinh linh này đi đúng quỹ đạo của nó, chứ không thể dừng lại.
Hàn Vũ Thiên xuất hiện ở bên trong tiểu thế giới làm vô số người sợ hãi
cuối đầu, người của Nam Cương Quốc thì vui mừng quỳ gối hành lễ.
Nhưng còn chưa để ai kịp cất lời thì tiểu thế giới rung lắc dữ dội, cứ như động đất cực kỳ ghê gớm.
Hàn Vũ Thiên nhìn ra bên ngoài cười nhạt nói:
"Hai món Tổ Khí còn chưa đủ để ta bận tâm."
Nói xong không gian xung quanh hóa thành vùng đất màu vàng kim chói mắt,
hỏa diễm của Thiên Dương từ từ bao trùm toàn bộ Trọng Trấn Chuông lại.