Vậy mà suốt một đường đuổi theo không ngừng nghỉ Chipboy cũng không thấy
tung tích nào của nhóm nữ sát thủ. Trên sa mạc này những nữ nhân xinh
đẹp như thế đáng lẽ phải gây chú ý mới đúng, làm sao lại có thể vô ảnh
vô tung biến mất như thế?
Chipboy suy nghĩ mãi chỉ thấy có một khả năng, đó là bọn chúng đã
dịch dung thay đổi thành nam nhân. Nghĩ thông suốt được điều đó Chipboy
âm thầm đến một tửu điếm nằm cách thành Sasanid không xa thuê một phòng
nghỉ trọ chờ đợi. Nhóm người này muốn vào thành nhất định sẽ phải đi qua đây.
Đúng như những gì Chipboy dự đoán, nhóm người Miss Lô đều cải thành
nam trang. Cẩn thận hơn nàng còn thuê mấy con lạc đà và vài nam nhân làm hướng đạo đóng giả thành thương buôn. Lạc đà tuy di chuyển vững vàng
trên sa mạc nhưng tốc độ chậm hơn ngựa chiến khá nhiều. Vì thế nàng đến
sau Chipboy gần một ngày đường. Lúc này trời đã xâm xẩm tối không kịp
vào thành, nhóm người đành ghé tửu điếm thuê mấy phòng nghỉ lại chờ tới
sáng hôm sau.
Bách Hoa Điếm là một nơi lý tưởng cho những thương buôn lỡ đường
không kịp vào thành. Ông chủ nơi đây là một trung niên béo lùn với khuôn mặt nung núc và đôi mắt ti hí nhìn rất gian xảo. Đây là sản nghiệp lâu
đời của dòng họ Kính đại địa chủ trong thành Sasanid.
Trước đây Kính tộc có công giúp đỡ lạc tướng Bi Bi trong việc thống
nhất các bộ lạc trên sa mạc nên được đặc quyền kinh doanh tửu điếm tại
vị trí đắc địa này. Mấy năm nay thông thương thuận lợi, Kính gia phất
lên như diều gặp gió. Hiện tại cũng là một thế lực lớn trong thành.
Người họ Kính nắm quân quyền trong thành cũng rất nhiều, Kính Sứng,
Kính Hàn, Kính Tông đều là những bộ tướng dưới trướng mãnh tướng Beo. Mà tướng Beo chính là một trong những tướng lãnh thân cận nhất của lạc
tướng Bi Bi. Tướng Beo và tướng Dương Còi, Văn Sự, Phi Hùng chính là bốn viên hổ tướng dũng mãnh bậc nhất của thành Sasanid.
Có hậu thuẫn vững chắc phía sau lên Kính tộc mặc sức hoành hành. Tuy không phải một tay che trời nhưng cũng làm không ít điều khuất tất.
Những người thân cô thế cô hoặc thương buôn làm ăn trên sa mạc không có
chống lưng đều bị họ Kính chèn ép ít nhiều.
Tuy nhiên gia chủ Kính Sứng cũng rất khôn ngoan. Mỗi khi ăn hối lộ
hoặc thu tiền bảo kê đều điều tra thân phận kỹ càng mới ra tay. Hắn
tuyệt đối không động tới những kẻ có dây mơ rễ má với những tướng lãnh
cấp cao trong thành. Vì thế mà mấy năm qua Kính gia vẫn phong quang vô
hạn.
Chỉ tiếc là Kính gia cuối cùng vẫn mắc phải sai lầm nghiêm trọng, chính là chọc vào Chipboy Chó Điên.
Xẩm tối hôm đó khi Bách Hoa Điếm đang đông vui nhộn nhịp nhất, thực
khách đang tập trung thưởng thức mỹ vị dưới sảnh lầu thì phía ngoài bất
chợt có ba người hành khất tiến vào. Họ gồm có một trung niên, một thiếu nữ và một nam hài tử còn nhỏ tuổi. Ba người này chắc là dân chạy nạn từ các vùng chiến sự của Persian đến đây.
Chính sách của lạc tướng Bi Bi rất rộng mở sẵn sàng giúp đỡ những
người đang gặp bước khốn cùng. Lạc tướng cũng lệnh cho tất cả dân chúng
đều phải có trách nhiệm giúp đỡ những nạn dân thế này. Thế nên thường
xuyên có những nạn dân nhỡ đường tới vùng này xin ăn hoặc tá túc. Đây
cũng là việc hết sức bình thường vì nơi đây vốn là nơi náo nhiệt nhất
khu vực ngoài thành.
Những công tử thế gia hoặc kẻ lắm tiền nhiều của thỉnh thoảng cũng
ra khỏi thành tới đây tìm phong vị mới. Tối nay là một trong những ngày
lượng khách tương đối đông đúc, giữa sảnh chính lâu chủ còn đặc biệt mời đến một đoàn y vũ biểu diễn giúp trợ hứng.
Đại sảnh này vốn rất rộng, xung quanh lại phân riêng ra những phòng
vip nhỏ phục vụ những nhân vật có tiền. Trong gian phòng sa hoa bậc nhất trên lầu hai đang ngồi bốn người thanh niên ăn vận hoa lệ, chỉ nhìn y
phục cũng biết đều là những công tử ăn chơi trong thành ra ngoài tìm của lạ.
Lâu chủ Kính Hi là tay lão luyện. Hắn nhận thấy nơi này có nhu cầu
lớn nên từ khắp nơi tuyển đến hàng trăm cô nương xinh đẹp chuyên tiếp
rượu những thương buôn, công tử, phú hào có nhu cầu. Cũng vì thế mấy năm nay thu nhập của Kính gia nơi này cũng vô cùng dồi dào.
Trong phòng lúc này cuộc rượu đang lúc lên cao trào, thức ăn cùng
rượu ngon ngồn ngộn khắp mặt bàn. Bốn cô nương Mai, Lan, Trúc, Cúc người nào cũng oanh yến lả lơi, hết mực chiều chuộng bốn vị công tử trong
phòng.
Bốn người này lấy Kính Sâm làm đầu, hắn chính là đại nhi tử của
tướng quân Kính Hàn. Chính là thuộc hệ chính của Kính gia đại địa chủ
trong thành. Tối nay hắn chính là tổ chức một cái tiệc rượu vui vầy cùng đám thế gia bằng hữu.
Ba người còn lại lần lượt là: Thành Anh, Hoa Ca, Tưởng Đại, đều là
những tay ăn chơi trác táng nổi tiếng. Cả bốn tên chén tạc chén thù xưng huynh gọi đệ vô cùng thân thiết, cũng không quên thỉnh thoảng ném vài
đồng bạc xuống dưới lầu thưởng cho mấy cô nương đoàn y vũ đang biểu diễn phía dưới.
Bất chợt Thành Anh lấy hai tay dụi vào mắt nhìn xuống nơi góc sảnh. Ở đó có ba cha con đang đến mấy bàn nhỏ bên ngoài xin tiền bố thí. Bình
thường hắn cũng chẳng quan tâm mấy chuyện này nhưng vốn là tay chơi gái
có tiếng. Vừa nhìn qua hắn đã phát hiện thiếu nữ kia tuy ăn mặc đơn sơ
nhưng nhan sắc quả thật không tồi. Chắc chắn là một thiếu nữ trinh
nguyên mơn mởn, làm sao mấy cô nương son phấn nơi đây có thể so sánh
nổi.
Thành An hắc hắc cười quay sang nói với Kính Sâm.
- Sâm huynh thật may mắn, dưới kia có một mỹ nhân hoa nhường nguyệt
thẹn, chắc hẳn là lão thiên gia an bài để tối nay huynh đệ chúng ta được vui vẻ rồi.
Nói xong đưa tay chỉ xuống nơi ba cha con kia đang đứng. Mấy tên còn lại ánh mắt đều là sáng rực, bọn chúng đều cùng là một giuộc nên vô
cùng hiểu ý nhau. Kính Sâm liền cười lớn đưa tay vẫy một tên thủ hạ đứng ngoài cửa lại dặn dò.
- Ngươi xuống dưới đưa cô gái kia lên đây cho ta!
- Vâng thưa công tử!
Tên thủ hạ chạy đi một lát sau dẫn tới ba người, chính là ba cha con từ nơi khác chạy nạn đến đây. Người trung niên bước tới quỳ xuống vái
mà nói rằng.
- Tiện dân Lý Tam là người nơi thôn dã vùng ngoại vi kinh thành
Tehran chạy giặc tới đây, trên đường lộ phí đã sớm cạn kiệt nên đành tới đây xin bố thí. Không biết mấy vị đại nhân có gì sai bảo?
Thành An vội bước tới đỡ trung niên dậy ân cần nói.
- Lý thúc nói gì thế? Cùng là người Persian cả có gì mà phải khách
sáo. Kính huynh đây là người nhân từ nhất định sẽ giúp gia đình Lý thúc
sớm ổn định. Chỉ cần người để cô con gái ở đây tiếp rượu Kính huynh một
đêm, ngày mai đảm bảo Kính huynh nhất định sẽ lo liệu nơi ăn chốn ở cho
mấy người tử tế. Kính huynh đây trong thành Sasanid chính là người rất
có tiếng nói. Người đâu mang mười lạng bạc lại đây cho Lý thúc.
Lý Tam mặt tái mét vội nói.
- Gia nữ của ta tuổi còn nhỏ dại xin mấy vị đại nhân tha cho nó. Hiền thê mất sớm, ta chỉ có đứa con gái này thôi, ta cũng không cần bạc của
các vị. Hiện tại ta lập tức mang bọn chúng đi khỏi đây.
Nói xong đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Lý Tam lúc trẻ cũng đã từng đi đây đó, biết ngay mấy người này nhắm
vào con gái mình. Vì thế quyết định dẫn theo hai con chạy trốn khỏi nơi
đây thật nhanh, Trên đời làm gì có bữa ăn nào miễn phí? Hắn cũng là kẻ
hiểu rõ hiểm độc của lòng người. Thế nhưng hắn có thể rời đi sao?
Chỉ thấy hai đại hán to lớn bước tới đứng chắn trước mặt. Kính Sâm phía sau đứng dậy âm trầm nói.
- Ngươi nghĩ Kính Sâm ta là ai? Nói đi là đi được sao? Con gái ngươi
được bản công tử để mắt đến là phúc phần còn không biết ngoan ngoãn nghe lời?
- Ta dù chỉ là dân thường nhưng nếu đại nhân dám lộng hành ở đây ta
quyết liều cái mạng già này. Ta cũng không tin lạc tướng Bi Bi để những
chuyện này phát sinh trong quản hạt của ngài!
Bản năng người cha trỗi dậy, Lý Tam hành động cũng rất dứt khoát.
Nếu mấy người này ra tay hắn sẽ hô hoán lên. Căn phòng này để hở một
khoảng trống nhìn xuống dưới, nếu hắn làm ầm lên tin chắc bên dưới cũng
sẽ có nhiều người chú ý. Nơi đây dù sao cũng còn có vương pháp.
Kính Sâm giận dữ vô cùng. Tên dân quèn này quả thật không biết tốt xấu. Hắn phất tay ra hiệu cho thuộc hạ.
- Để chúng đi! Ta chống mắt xem các ngươi có thể chạy đi đâu?
Lý Tam vội dắt tay hai con đi xuống lầu. Sau đó cũng không chần chừ
chút nào hướng phía ngoài ly khai. Mấy kẻ này có vẻ là những người có
quyền thế, hắn phải chạy khỏi nơi đây càng xa càng tốt. Thế nhưng ba kẻ
lữ hành nhỏ nhoi xa lạ trong đêm tối, bọn hắn có thể chạy đi đâu đây?