Cả người Cố An Trạch cứng đờ, không phải cậu chưa từng ảo tưởng Tần Sở
sẽ dịu dàng với mình. Nhưng đối với cậu mà nói, đó là thứ gì đó cực kỳ
xa xôi. Cuối cùng cậu cũng hiểu rõ vị trí của mình, thế nên đã sớm không còn những vọng tưởng xa vời thế nữa.
Cậu đã làm sai gì sao....
Tiếng la mắng đầy giận dữ của Tần Sở trước kia không ngừng vang vọng bên tai. Nhưng giờ đây, người kia lại dịu dàng ôm lấy cậu, lẩm bẩm không ngừng
gọi tên cậu... Trái tim phát run lên vì sợ hãi, cả người cứng đờ không
dám động đậy.
Có lẽ là do uất ức tích tụ, đôi mắt mở to sững sờ, hai hàng nước mắt không ngừng lăn xuống.
“An Trạch... Em làm sao vậy?” Nhận thấy cả người đối phương cứng ngắc, Tần
Sở mới buông lỏng một tí, lo lắng nhìn cậu. Hô hấp bởi lúc trước chạy
vội vã vẫn có chút dồn dập, Cố An Trạch nhìn chằm chằm Tần Sở xa lạ
trước mặt, rồi lại vô cùng sợ hãi rủ mắt xuống.
“Xin lỗi... Thật sự xin lỗi...”
Cậu không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể lặp đi lặp lại câu “Thật sự
xin lỗi” kia. Tình cảm dịu dàng ôn nhu như thế quá xa lạ, làm cậu rất sợ hãi. Tần Sở sao có thể đối xử dịu dàng như thế với cậu được? Chắc chắn
là... cậu đã làm sai gì rồi, hắn muốn trừng phạt cậu....
Cố An
Trạch đã hạ quyết tâm phải rời khỏi, cậu không hy vọng lần gặp cuối cùng để lại ấn tượng hèn nhát yếu đuối đến thế này. Nhưng nước mắt lại không thể kìm nổi mà trào ra từng giọt. Cơ thể không ngừng run rẩy, một tiếng “Thực sự xin lỗi” thậm chí còn mang theo cả tiếng nức nở, khàn khàn mà
sợ hãi.
Tần Sở hoàn toàn giật mình.
Hắn nhanh chóng nhận ra nguyên nhân. Cố An Trạch bây giờ có lẽ đã vô cùng suy sụp, còn chưa
kể tới mấy tiếng trước hắn còn thô bạo đuổi cậu đi. Hiện tại cho dù mình có nghiêm túc nói thương cậu, chỉ sợ Cố An Trạch cũng không thể tin
nổi.
Nhưng nhìn người trước mặt hoảng sợ như vậy, trái tim hắn như bị bóp chặt, đau đớn không khôn nguôi.
“An Trạch, An Trạch... Em chưa từng làm sai gì cả, không cần xin lỗi, không cần phải xin lỗi đâu….”một tay hắn còn đang nắm chặt bàn tay nhỏ bé của đối phương, một tay nâng lên giúp Cố An Trạch lau nước mắt. Một giây
trước khi chạm vào, cơ thể người kia như khẽ run lên, rõ là muốn né
tránh, nhưng lại cực kỳ sợ hãi mà cứng đờ tại chỗ. Cậu chắc là sợ Tần Sở lại muốn đánh mình, nhưng thật sự thì bàn tay kia chỉ đang muốn giúp
cậu lau đi nước mắt mà thôi.
“Đừng khóc... Đừng khóc...”
Hai mắt đều sưng đỏ cả lên, sao trước kia hắn có thể nhẫn tâm bắt nạt một
người dịu dàng ít nói như vậy? Hối hận mười tám năm qua đều được gửi gắm vào những đầu ngón tay giúp cậu lau đi giọt nước mắt. Động tác của Tần
Sở hết sức nhẹ nhàng, chỉ sợ bàn tay thô ráp của chính mình làm đau làn
da mỏng manh nhẵn nhụi của Cố An Trạch.
Đáng tiếc sự dịu dàng của hắn lại càng làm người trước mắt rơi nước mắt.
Cậu cũng rất muốn mình dừng lại, nhưng hết thảy đã không còn nằm trong tầm
kiểm soát của cậu nữa. Cố An Trạch lộ ra vẻ áy náy không yên, miệng mấp
máy, theo bản năng thì thào “Thật sự xin lỗi”.
Tần Sở cố gắng làm cho cậu không khóc, vậy mà cậu còn khóc không ngừng...
Nhất định đã làm hắn tức giận...
Lúc trước khi ở trên giường, cho dù cậu đau đớn nghẹn ngào, đối phương cũng sẽ yêu cầu mình không được khóc. Nếu mà khóc ra tiếng, động tác của hắn lại càng thêm thô bạo. Có điều Tần Sở của khi đó và Tần Sở hiện tại sao có thể giống nhau? Nhưng Cố An Trạch lại không thể phân biệt được. Quá
khứ đau đớn vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ, cậu bắt đầu hoảng sợ. Thân
thể nhỏ bé ngồi dưới đất gần như thu nhỏ lại, như chỉ sợ giây tiếp theo
sẽ bị Tần Sở đánh.
“An Trạch!”
Tiếng hét thảm thiết và
tiếng khóc đau lòng như sấm vang bên tai cậu. Cậu ngơ ngác ngẩng đầu,
lập tức đối diện với khuôn mặt đẫm nước mắt của Tần Sở. Hô hấp Tần Sở
bởi vì khóc mà không ngừng run rẩy, trong mắt chứa đầy tình cảm phức tạp xen lẫn hối hận.
Cố An Trạch bối rối tròn mắt nhìn.
Tần Sở.... Tại sao lại khóc?
Trong kí ức của cậu, trừ lúc ông nội hắn qua đời, còn lại chưa từng thấy Tần Sở rơi lệ. Nhưng mà hiện tại, sao hắn lại khóc?
Cơ thể so với đầu óc còn nhanh hơn một bước, có lẽ trong tiềm thức cậu đã
coi Tần Sở là trung tâm. Thấy Tần Sở khóc, hai tay cậu gần như vội vàng
vươn ra, cố gắng lau đi những giọt nước mắt. Nhưng khi chuẩn bị chạm
vào, lại có chút cứng ngắt sợ sệt dừng lại giữa không trung. Mãi cho đến khi Tần Sở nắm lấy tay cậu đặt lên mặt hắn mới ấp úng nói: “Anh đừng
khóc... Em, em cũng không khóc...”
Bàn tay dán lên hai má ấm áp
của đối phương, giống như đang nằm mơ vậy, nhưng mà tất cả đều không
phải là mơ. Tần Sở lại một lần nữa kéo cậu vào ngực, ôm chặt lấy cậu,
nhẹ nhàng kề sát chóp mũi lên mặt Cố An Trạch ở đối diện.
“An Trạch... Thật sự xin lỗi, anh sẽ không bao giờ.... đuổi em đi nữa.”
Mười tám năm trằn trọc, trong lòng hắn chỉ duy nhất thì thào những lời này,
cuối cùng cũng không có cơ hội mở miệng. Hiện giờ Cố An Trạch ngay trước mặt hắn, không phải là hũ tro cốt lạnh băng, cũng không phải khối bia
mộ lạnh lẽo kia nữa....
Đồng tử Cố An Trạch co rút mạnh.
Còn chưa đợi cậu kịp phản ứng, một nụ hôn dịu dàng đã rơi xuống giữa hàng
lông mày. Như thể thứ hắn đang ôm tròng lòng là khối bảo thạch quý giá,
hắn dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt mặn chát dọc khóe mắt cậu. Cậu
chưa từng được Tần Sở dịu dàng hôn như vậy. Lúc này cậu đứng ngây ra đó, thiếu chút nữa là quên cả hô hấp.
“Anh rất xin lỗi, em đừng
đi...” giọng Tần Sở khàn khàn, một lần lại một lần lặp lại, nước mắt lăn dài trên mặt. Hắn tham lam hôn lên gò má mềm mại của cậu, rõ ràng không muốn khóc, nhưng nước mắt không chịu dừng lại. Không có suy nghĩ gì cả, chỉ đơn thuần muốn hôn cậu mà thôi.
Cố An Trạch đã hoàn toàn nép vào lồng ngực hắn.
Đầu óc vô cùng hỗn loạn, nụ hôn nhẹ nhàng kia lại càng thêm rõ ràng, dường
như cảm xúc toàn thân đã dồn hết lên mặt. Một tay Tần Sở luồn vào tóc Cố An Trạch, một tay lại nhanh chóng vòng lấy ôm eo cậu, không ngừng hôn
hôn liếm liếm khuôn mặt cậu. Mãi cho đến khi tất cả da thịt đều bị hắn
lướt qua một lần, mới ngập ngừng chạm vào đôi môi nhợt nhạt kia.
Cố An Trạch không tránh né.
Cậu hoàn toàn không tiêu hóa hết được tình huống hiện tại, chỉ có thể để
Tần Sở liên tục hôn lên. Hai cánh môi mềm mại như cánh hoa chạm vào
nhau, giống như có dòng điện chạy qua khiến cho cả người vừa tê dại vừa
vô lực, chỉ có thể dồn hết sức nặng lên người đối phương. Tần Sở từng
chút từng chút một liếm muốt đôi môi ngọt ngào của cậu, mãi cho đến khi
đôi môi tái nhợt chuyển sang màu đỏ tươi như máu, mới thử đem đầu lưỡi
xâm nhập vào trong.
Cố An Trạch không hề phòng bị mở khớp hàm ra.
Mọi việc tiếp theo đã không còn ngôn ngữ nào có thể diễn tả, có lẽ lúc
trước cũng đã từng được hôn như thế này, nhưng cậu đã sớm không nhớ rõ
cảm giác hôn sâu nữa rồi. Đầu lưỡi bị động cùng đối phương quấn lấy, nếm thử mới biết đó chính là thuốc phiện khiến người ta si mê. Động tác của Tần Sở hết sức ôn nhu, còn trong đầu Cố An Trạch lại là một mảnh hỗn
loạn.
Thân thể đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, hiện tại lại bị nụ hôn này buông lỏng, ý thức dần dần mờ mịt. Thời điểm sắp không thở nổi
nữa, Tần Sở mới chịu buông cậu ra, lại một lần nữa kéo cậu ôm chặt vào
lồng ngực.
Cậu mơ hồ nhớ được Tần Sở ôm lên giường, còn giúp cậu thay áo ngủ. Cậu cảm thấy đây nhất định là nằm mơ rồi, nếu không sao
Tần Sở có thể ôm mình vào ngực, rồi còn kiên nhẫn dỗ cậu ngủ? Gần đây
cậu rất khó ngủ, nhưng đêm nay lại đặc biệt ngủ rất sâu. Tần Sở cũng dịu dàng ôm lấy, không ngừng hôn lên hai má cậu.
Lúc Cố An Trạch tỉnh lại đã là giữa trưa.
Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa màu xanh, cậu kinh ngạc quay đầu, còn chưa
kịp phản ứng tình huống hiện tại. Bên người dường như còn vương lại hơi
ấm của Tần Sở, nhưng làm sao có thể...
Không phải cậu chỉ đi một mình thôi sao?
Đêm qua Cố An Trạch đã hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, mà hiện giờ sau
khi nghỉ ngơi thật lâu, bất an lại cứ theo bản năng trồi lên.
Chẳng lẽ là, kế hoạch tự sát của mình đã bị phát hiện rồi?
Hô hấp càng thêm dồn dập, tất cả có lẽ đều có thể giải thích rồi. Nếu cậu
tự sát, cô chú nhất định sẽ trách cứ Tần Sở không chăm sóc cho mình, cho nên hắn mới...
Tâm tình lập tức rơi xuống đáy vực, dù đang giữa mùa hè, tuy trên giường vẫn vô cùng ấm áp, nhưng tay chân giống như
được ngâm trong băng, không cảm nhận được một chút nhiệt độ nào. Cửa
phòng ngủ lúc này được đẩy ra, Tần Sở không mặc tây trang như bình
thường, mà chỉ tùy ý mặc một chiếc áo sơ mi ca rô. Cố An Trạch ngây ngốc ngẩng đầu, cảm thấy có chút không tiếp thu nổi, Tần Sở so với trước đây có cảm giác trầm ổn hơn rất nhiều.
“Em tỉnh rồi.” Có lẽ không
đoán được cậu thức dậy sớm như vậy, Tần Sở bước nhanh đến bên người cậu, bưng cháo và nước nóng đặt trên tủ đầu giường, dịu dàng mà yêu thương
xoa đầu Cố An Trạch.
“An Trạch”
“....A”
“Ăn một chút đi, anh đút cho em.”
Lo lắng thân thể cậu còn yếu ớt, Tần Sở chỉ nấu một bát cháo đơn giản. Khi tỉnh dậy, Cố An Trạch còn đang ngủ say trong lòng, dáng vẻ yên lặng lại ngoan ngoãn đó thật khiến người ta đau lòng. Nếu không phải xót xa tình trạng thể chất của An Trạch, hắn cũng sẽ không cam lòng thức dậy.
Sống một mình mười tám năm, hắn đã sớm học được cách nấu nướng. Một chén
cháo đơn giản này thôi cũng tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Cố An Trạch ngơ ngác nhìn Tần Sở bưng bát cháo lên, múc một thìa, còn thổi thổi hai lần rồi mới đưa lên môi mình.
Mùi hương kia cũng không hấp dẫn cậu
nổi, dạ dày còn có chút không khỏe. Nhưng cậu vẫn mở miệng, ngoan ngoãn
nuốt xuống thìa cháo mà Tần Sở đút cho.
Cho dù là giả cũng không sao...
Cho dù chỉ là một chút dịu dàng cũng tốt...
Hai người vẫn cứ im lặng như vậy, Tần Sở không ngờ Cố An Trạch có thể ăn
hết một bát cháo, nhưng cứ như vậy một thìa rồi một thìa đã nhanh chóng
đến đáy. Nhìn bộ dạng rũ mắt ngoan ngoãn của cậu,trong lòng hắn như có
một ngọn đèn nhỏ sáng lên, cả người cũng mềm theo.
Khóe miệng
khó tránh khỏi dính một chút cháo, Cố An Trạch yên lặng nuốt xuống ngụm
cuối cùng, nụ hôn của Tần Sở theo đà rơi xuống bên khóe môi. Cậu sửng
sốt, ngây người ngồi trên giường, bị đối phương hôn đến bất động.
Cố An Trạch ăn thật sự rất ngoan, vậy nên khóe miệng cũng không có dính
nhiều. Chỉ liếm vài cái đã vô cùng sạch sẽ. Trong lòng Tần Sở khẽ thở
dài, lại lưu luyến hôn lên chóp mũi cậu một chút.
“Tất cả quần áo anh đều cất lại vào tủ rồi, em muốn mặc gì? Để anh giúp em đi lấy.”
Hắn giống như đang dùng sự săn sóc dành cho một đứa nhỏ mà chăm Cố An
Trạch, vừa dứt lời đã mở tủ quần áo ra. Quả nhiên, một bên tủ trống
không qua một đêm đã được chất đầy. Áo sơ mi và quần tây của hai người
được đặt cạnh nhau, không có chút khoảng cách nào. Cố An Trạch không hé
răng nửa lời, Tần Sở lấy cho cậu một chiếc áo sơ mi ngắn tay, rồi tự
mình giúp cậu mặc vào, thậm chí còn cài từng cúc một. Hai mắt không nhìn cậu, mà thật sự chỉ chăm chú giúp cậu mặc quần áo.