Chỉ là người này đẹp thế nào, Phó Vân Mặc cuối cùng vẫn là sợ hãi, bởi vì con ngươi nàng đều mang ý gian, luôn có vài phần lệ khí, tựa như là một con dao nhỏ sẽ cắt người khác thành từng mảnh.
Dạ Khê Hàn giương mắt, nhưng thật ra có chút kinh ngạc nhìn hành động của Phó Vân Mặc, người này trước sau đều là bộ dạng khom lưng uốn gối, hiện tại lại kiên cường lên không ít.
"Ngươi là người thông minh." Dạ Khê Hàn rót cho mình một ly trà, nhấp một ngụm, khóe miệng mang theo ý cười, chỉ là ý chưa đạt tới đáy mắt, thậm chí tản ra nhè nhẹ chi khí âm kiệt*
*之气阴桀 – Chi khí âm kiệt: sát khí giết người
Dạ Khê Hàn biết Phó Vân Mặc người này cũng không phải bộ dáng làm bộ khom lưng uốn gối đơn giản, từ khi nàng ta dùng thân phận của mình để bày kế trêu chọc Hắc Bạch Song Sát, cứu được Ninh Mẫn Nhi, đến bây giờ tin tức hiện tại được đồn đãi trong giang hồ vẫn có thể đoán được do mình truyền ra, nàng liền biết, người này vô cùng thông minh.
"Trên tay ta không có đồ vậy ngươi muốn." Dạ Khê Hàn làm nhiều chuyện như vậy, bất quá cũng vì để mình rời khỏi Tứ Hải lâu, thuận tiện từ trên người mình lấy đi thứ đồ nàng ta muốn, làm nhiều như vậy, bất quá cũng vì [Phong Vân Quyết] trong truyền thuyết.
"Người cuối cùng nói câu này đã chết." Ngữ khí Dạ Khê Hàn lạnh băng, âm cuối thậm chí mang theo tia cao giọng, Phó Vân Mặc nghe hiểu cảm xúc trong lời nói cua nàng ta, nàng ta nói lời này vì tự tin về bản thân, cũng là cảnh cáo Phó Vân Mặc.
Phó Vân Mặc da đầu tê rần, nháy mắt cảm thấy chân mình đều đang run rẩy, hắc y nhân kia quả nhiên đã chết, mà nàng ta đại khái cũng thấy được hắc y nhân đã đưa cái gì vào trong tay mình, nhưng ngại vì mình ở Tứ Hải lâu không thể động thủ, cuối cùng đuổi theo hắc y nhân, không đánh được mình liền muốn đem hắn đánh chết, về sau mục tiêu của nàng liền chuyển dời lên trên người chính mình.
"Vô luận ngươi có tin hay không, thật sự không có." Phó Vân Mặc khẽ thở dài một tiếng, nữ ma đầu này khó đối phó, huống hồ xem thái độ của nàng, đại khái là giống như cắn chết [Phong Vân Quyết] trong tay mình.
"Ta nhớ rõ lần trước đã cho ngươi cảnh cáo, ngươi không phải không đụng tới người nào kỳ quái sao? Hiện tại lại thừa nhận, chẳng lẽ trong lòng có quỷ?"
Phó Vân Mặc trầm mặc, nàng làm sao có thể bỏ được đại gia đình này mà rời đi, đáng tiếc hiện tại không thể không rời đi, tưởng tượng đến điều này, nàng lại nghĩ tới Dạ Khê Hàn ác liệt như vậy, còn có tên hắc y nhân ném lựu đạn cho mình, cái gì không đem, lại đem một con cá mặn có ý gì chứ?
"Có lẽ đây là mọi người thường nói, người trong giang hồ thân bất do kỷ đi!" Phó Vân Mặc đảo mắt làm như nghĩ tới cái gì đó, nghịch ngợm nói: "Bất quá kinh thư của ngươi nhất định đúng giờ sẽ đưa cho ngươi, hôm nay cũng là chép lại hơn phân nửa."
Hôm nay sau khi Mạc Ly Hề rời đi, Phó Vân Mặc có vẻ không có việc gì làm, liền bắt đầu chép kinh, ý tứ bên trong mờ tịt khó hiểu, dù sao Phó Vân Mặc là xem không hiểu, nhưng là việc trích dẫn này, đối với Phó Vân Mạc thật ra không có khó khăn.
"Ta không lo lắng cái này, ta lo lắng cho ngươi." Tiểu Lý chưởng quầy ngữ khí ôn hòa mà văn nhã cứ làm cho người ta thêm vài phần hảo cảm, Phó Vân Mặc vừa nghe, thật ra không chút tự giác có chút đỏ mặc, cười ha hả nói: "Ai nha, Tiểu Lý chưởng quầy, đừng buồn nôn như vậy, không phải nói tai họa để lại ngàn năm sao, ngươi xem ta yêu tinh như này, khẳng định có thể sống thêm 500 năm nữa."
"Ân...trở về nghỉ ngơi đi, có việc gì cần giúp đỡ cứ nói cho chúng ta biết." Tiểu Lý chưởng quầy nói xong, Phó Vân Mặc nghĩ nghĩ, liền nói: "Chỉ là ta còn phải ở lại Tứ Hải lâu thêm một hai ngày, ta hy vọng Lý chưởng quầy đừng mệt chết là được."
Nàng ứng phó không được đám võ lâm nhân sĩ kia, cho nên chỉ có thể ủy khuất Lý chưởng quầy một hai ngày nữa.
"Không sao, ta sẽ đảm đương nhiều một chút."
Sau khi hai người hàn huyên vài câu, Phó Vân Mặc liền trở về, ban đêm yên tĩnh như vậy, nhưng Tứ Hải lâu lại không có một tia bình tĩnh...
Tiểu Lý chưởng quầy gảy bàn tính xong, hắn khoác một áo lông cừu từng bước đi lên lầu, đi tới trước cửa phòng chữ Đại số 3.
"Chưởng quầy...Ngươi cũng nên biết, ta là nữ ma đầu, không thích người khác đối với ta chỉ chỉ trỏ trỏ, càng sẽ không chịu bất luận uy hiếp gì."
Thanh âm bên trong cũng hàn băng như nhau, đông lại không khí ban đêm, vốn dĩ Tứ Hải lâu yên bình, tựa hồ xuất hiện một sóng triều phong vân.
------------Hết chương 18--------------
Lời tác giả nói:
Tiểu Mặc: Đều đứng lên chống lại tà giáo.
Nữ ma đầu: Ai đứng lên?
Tiểu Mặc:...Đâu biết đâu.
Nữ ma đầu: Đứng một người giết một người, đứng hai người giết một cặp.
Tiểu Mặc:.....
Ha ha ha, nói giỡn nói giỡn thôi! Nữ ma đầu thật ra không có tàn bạo như vậy đâu.