Lúc Trần Nhan Linh mang đồ ăn trở về phòng, Hoắc Dư Tịch chờ nàng vào cửa mới nói: “Tớ biết Hoắc Dư Húc ở đâu rồi.”
Trần Nhan Linh chậm rãi phân loại đồ ăn, đưa đến tay Hoắc Dư Tịch: “Ừ, sớm
hay muộn cũng gặp được thôi, ăn gì trước đi, lát nữa tớ giúp cậu đổi
thuốc.”
Hoắc Dư Tịch trước giờ không phải loại người thích ngồi
yên trong nhà, huống chi cô còn có súng, không sợ xảy ra chuyện. Cô ra
ngoài đi dạo một buổi trưa, nghe được không ít tin tức, đặc biệt là từ
mấy thủ vệ tuần tra.
Hoắc Dư Húc đến căn cứ này sớm hơn các cô,
hơn nữa đãi ngộ khá hơn nhiều. Hoắc Dư Húc ở khu tây hưởng thụ cuộc sống của giai cấp cao tầng, nghe nói là nhờ hiến kế cho người lãnh đạo căn
cứ này, rất được trọng dụng.
Nghe đến đây, Trần Nhan Linh ngừng cắn bánh mì, Hoắc Dư Húc nghĩ ra mưu kế cao minh gì mà được lãnh đạo căn cứ ưu ái đến vậy?
Nếu Hoắc Dư Húc có biện pháp xưng bá tận thế gì đó, đoàn người các cô đã sớm xưng bá rồi, làm gì sa xút đến nước này?
Trần Nhan Linh bưng cái ly mẻ lên uống một ngụm nước, trong miệng tràn ngập vị kỳ quái, nhưng nàng đã tập mãi thành thói quen.
“Tụi mình đi khu tây tìm cô ấy thôi, kêu thủ vệ báo tin.”
Nhưng việc này không cần vội, Trần Nhan Linh còn có chuyện muốn bàn với Hoắc
Dư Tịch, các cô dự định sáng ngày mai hẵng đi đầu nhập Hoắc Dư Húc.
Lúc Trần Nhan Linh nói ra ý định chiếm một địa vị ở căn cứ này, thậm chí
thay thế thượng tầng căn cứ, Hoắc Dư Tịch không chút kinh ngạc. Trần
Nhan Linh vốn là người không an phận, mà cô cũng không phải người thích
an phận.
Nhưng hiện giờ có một vấn đề, các cô không biết người
lãnh đạo căn cứ này là ai. Chỉ chắc chắn một điều rằng bất kỳ ai có đầu
óc thành lập được đội ngũ sinh tồn lớn như vậy, nhất định là người không đơn giản.
Trên đường hai người nhận được rất nhiều ánh mắt có tốt có xấu, nhưng đây
không phải trọng điểm, trọng điểm là các cô còn chưa nói gì vời thủ vệ
khu tây, thủ vệ đã cho các cô tiến vào.
Trần Nhan Linh đẩy người về phía trước, tầm mắt lại lơ đãng mà liếc phía sau.
Thủ vệ cầm vũ khí tận chức tận trách mà đứng ở cửa khu tây, cũng ngấm ngầm đánh giá các cô.
Người dẫn đường không nói gì, nhưng ánh mắt cũng tràn ngập tò mò.
Nhà ở khu tây và khu đông không khác nhau mấy, điểm khác biệt lớn nhất
chính là lượng đồ ăn, hơn nữa mỗi người ở riêng một phòng, nếu không
phải có mấy tốp thủ vệ tuần tra trên đường, nơi này quả thật không khác
gì thời trước tận thế.
Các cô được đưa tới một khu nhà thấp, thoạt nhìn giống một tiểu viện.
Gõ cửa, người mở đúng là người quen.
Tiêu Hòa Nhàn hé cửa nhìn ra, thấy là hai người Trần Nhan Linh, nhướng lông mày, để cho các cô vào.
Trong viện còn có Hoắc Dư Húc ngồi sắp xếp đồ ăn, Trình Dương Minh đang
khoanh vùng đánh dấu trên bản đồ, Đổng Sinh ở cạnh đó đang phơi thịt ướp muối trong sân, mặt chuột ngẩng đầu thấy các cô, hưng phấn nói: “Đội
trưởng Trần? Hai người rốt cuộc đến rồi, tụi tôi chờ hai người thật
lâu.”
Hoá ra lúc ấy trước khi đám đánh bom tới bọn họ đã phát
hiện chút manh mối, mặt chuột tuyệt đối là người mắt sắc, hắn không nói
cho những người khác, mà chỉ nói cho đám người Hoắc Dư Húc. Vốn dĩ mặt
chuột kiến nghị đi sớm một chút, bọn họ ít người lén lút rời đi, như vậy người trong sân vận động còn kéo dài được chút thời gian.
Nhưng Hoắc Dư Húc không muốn đi, bởi vì Trần Nhan Linh và Hoắc Dư Tịch còn chưa trở về, cô nhất quyết muốn đợi hai người về.
Kết quả cuối cùng là trong lúc hỗn loạn, Trình Dương Minh đánh hôn mê Hoắc
Dư Húc, mang cô và tiểu đội chạy trốn. Lúc bọn họ chạy tới căn cứ này,
phát hiện căn cứ đã bị một đám người không rõ đầu đuôi chiếm lĩnh. Nhóm
bọn họ đều có vũ khí, lúc đến đều không chịu giao ra, cộng thêm mấy
người trong đội đều không có tính nhẫn nhịn, còn mang tới lượng lớn đồ
ăn, căn cứ liền đem an bài bọn họ ở khu tây.
Hoắc Dư Húc biết cô
đã không thể xoay đầu, vì thế chủ động tìm người lãnh đạo căn cứ bàn
điều kiện. Còn việc đó là điều kiện gì, không ai biết ngoại trừ Hoắc Dư
Húc.
Hoắc Dư Húc thoạt nhìn rất khá, sắc mặt hồng nhuận, vừa nói
vừa cười, rất bình thường nói chuyện phiếm với người chung quanh, nhưng
Trần Nhan Linh cứ cảm thấy không đúng chỗ nào.
Hoắc Dư Tịch cũng
cảm thấy thật kỳ lạ, nhưng cô lại không muốn mở miệng nói chuyện với
Hoắc Dư Húc, chỉ đành chôn dấu nghi hoặc trong lòng.
Hoắc Dư Húc
mỗi ngày đều sẽ rời phòng một khoảng thời gian, Hoắc Dư Tịch ở nhà dưỡng thương, Trần Nhan Linh và đám người Trình Dương Minh theo đội khu tây
ra ngoài tìm tài nguyên.
Nếu so sánh đội tìm tài nguyên khu tây
với đội khu đông, chỗ tốt nhiều hơn không ít, chưa tính vũ khí trang bị, tỷ lệ nộp đồ ăn nhỏ hơn nhiều, lương thực và đồ dùng bọn họ mang về mỗi ngày không chỉ đủ thỏa mãn chính mình, mà còn có của dư.
Tháng ngày tiếp tục trôi qua, rốt cuộc chân Hoắc Dư Tịch đã lành gần hết, cô liền giãy giụa muốn tập đi.
Trần Nhan Linh luôn luôn kề bên che chở cô, sợ cô một không cẩn thận liền đả động vết thương.
Hôm nay Hoắc Dư Húc không ra cửa, chỉ ngồi trong viện phơi nắng. Rõ ràng
ánh mặt trời ngày hè vô cùng khắc nghiệt, cô lại vô cùng hưởng thụ mà
nheo mắt đón nắng.
Tất cả lực chú ý của Trần Nhan Linh đều đặt
trên người Hoắc Dư Tịch, không rảnh lo đến Hoắc Dư Húc. Đi được một lúc, Hoắc Dư Tịch quay đầu, tầm mắt liền nhìn đến Hoắc Dư Húc.
Hoắc
Dư Tịch lớn lên cùng Hoắc Dư Húc, hai người còn là song bào thai, sự
liên hệ kỳ dị giữa song bào thai làm cô không cách nào làm lơ cảm giác
bực bội mấy ngày nay. Cô chắc chắn, Hoắc Dư Húc nhất định có chuyện giấu mọi người.
Hoắc Dư Húc không muốn mở miệng cũng không kỳ quái.
Cô ấy luôn như vậy, không muốn tin tưởng bất kỳ ai. Nếu trước kia cô có ý cho Trình Dương Minh một cơ hội tới gần, vậy sau khi Trình Dương Minh
đánh ngất cô, cơ hội đó đã tiêu tán thành tro bụi.
Hiện giờ cô là một chiếc hộp sắt bị bản thân mình hoàn toàn khóa lại, không có bất kỳ chỗ hổng nào để người nhìn trộm.
Mỗi khi Hoắc Dư Tịch nghĩ đến chuyện mình hiểu lầm Hoắc Dư Húc nhiều năm
như vậy, cô luôn cảm thấy mình thua thiệt Hoắc Dư Húc. Càng tuyệt vọng
chính là, cô thậm chí ngay cả lời quan tâm cũng không nói nổi. Cô hận
Hoắc Dư Húc lâu lắm rồi, không tài nào mở miệng quan tâm được.
Trần Nhan Linh thấy Hoắc Dư Tịch thất thần thiếu chút nữa đụng vào xe lăn, liền nhỏ giọng hỏi:
“Làm sao vậy?”
Hoắc Dư Tịch dựa vào vai Trần Nhan Linh, khẽ đáp: “Tớ muốn biết Hoắc Dư Húc bị làm sao vậy.”
Trần Nhan Linh ôm lấy Hoắc Dư Tịch ngồi xuống, Hoắc Dư Tịch dựa vào vai nàng nên không nhìn thấy vẻ mặt nàng, tuy rằng ngữ điệu nàng nhẹ nhàng,
nhưng sắc mặt lại không thoải mái: “Được rồi, để tớ đi hỏi cổ.”
“Cổ sẽ không nói cho cậu biết.”
“Không, cổ sẽ nói.”
Tối hôm đó thật lạnh, dù ban ngày cực kỳ nóng nhưng đến tối nhiệt độ lại
xuống âm. Từ lúc tiến vào tận thế, thời tiết cũng trở nên vô cùng quỷ
dị.
Phòng của Hoắc Dư Húc nằm cuối hành lang lầu hai, Trần Nhan Linh mới vừa giơ tay định gõ cửa, cửa đã mở ra.
“Có việc?” Hoắc Dư Húc tươi cười hỏi, “Gạt em tớ tới đây trộm lén phén?”
Nếu không phải Hoắc Dư Húc lớn lên giống Hoắc Dư Tịch như đúc, Trần Nhan Linh thật muốn cho cô một quyền vào mặt.
“Ngậm miệng giùm, vào phòng rồi nói.”
Hoắc Dư Húc đóng cửa lại, ngồi trên mép giường, bắt chéo chân hỏi: “Nói đi,
không chuyện không tìm tới tận cửa, cậu đến chỗ tớ làm gì?”
Trần
Nhan Linh cũng không khách khí, kéo cái ghế dựa ngồi xuống: “Cậu gần đây đang làm chuyện xấu gì? Đi sớm về trễ, còn không cùng tụi tớ ra ngoài
tìm vật tư.”
Hoắc Dư Húc ngay cả ánh mắt xem thường cũng lười làm cho nàng coi: “Liên quan mẹ gì tới cậu.*”
*Bản QT chỗ này Húc nói “Quan ngươi đánh rắm”, khá là thô tục nên mình edit
thành câu trên. Thật ra sát nghĩa hơn hẳn là “Liên quan rắm chó gì tới
mày”, nhưng mà thôi…
Trần Nhan Linh nhịn xuống xúc động muốn
đánh cô, cắn răng nói: “Đúng là không liên quan tới tớ, nhưng mà chị của người nào đó lo lắng mấy ngày rồi.”
Quả nhiên, vẻ mặt Hoắc Dư Húc có một chút buông lỏng, cô bĩu môi nói: “Tớ mới là chị.”
Sau đó đột nhiên im lăng, Trần Nhan Linh không mở miệng, cô cũng không lên tiếng.
Nhưng Trần Nhan Linh biết, Hoắc Dư Húc nhất định sẽ nói tiếp.
“Tớ đang hợp tác với căn cứ này làm thí nghiệm.”
“Cái gì?” Trần Nhan Linh chỉ nghĩ được chuyện Hoắc Dư Húc có kháng thể virus, nàng hy vọng không phải như nàng tưởng.
Nhưng Hoắc Dư Húc lại cười: “Xem cậu bị dọa xanh mặt kìa. Đúng như cậu đoán
đó, là thí nghiệm kháng thể. Lần trước tớ bị zombie cào xong luôn tự hỏi vì sao mình không bị dị biến. Chuyện này kỳ thật không khó hiểu, tớ hẳn là có loại thể chất như nữ chính trong tiểu thuyết, mọi người nhiễm
virus đều phải chết, mà tớ lại khoẻ mạnh không tổn hao gì.”
“Từ
trước tới nay, dù là đối với chúng ta hay là bọn họ, tớ đều là người duy nhất có kháng thể virus. Mạng của tớ chính là tiền vốn để tớ bàn điều
kiện với họ, vậy nên các cậu mới có thể an tâm mà sống ở khu tây.”. Truyện Xuyên Nhanh
Trần Nhan Linh nhìn chằm chằm Hoắc Dư Húc, trong lòng suy tính chuyện khác.
Nàng chỉ biết người căn cứ này đội ngũ khổng lồ, vật tư phong phú, có đội
chữa bệnh và chiến đấu đầy đủ, nhưng không ngờ bọn họ còn có đội nghiên
cứu khoa học.
“Cậu thật sự cam tâm làm vật thí nghiệm cho đám tụi nó?” Trần Nhan Linh nhún vai, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, lơ đãng mà hỏi, lại như chuyên môn nói cho Hoắc Dư Húc nghe.
Vẻ mặt Hoắc Dư Húc thoáng trở nên dữ tợn: “Không cam lòng thì sao? Bọn họ có lực lượng vũ trang và đội khoa học tốt nhất thời tận thế. So với nghĩ đông nghĩ
tây, không bằng thành thành thật thật mà sống sót, ăn uống không lo. Tớ
căm ghét mỗi ngày cứ phải trốn chui trốn nhủi! Chỗ này không thể đi chỗ
kia không thể đi! Ngay cả ngày mai có đồ ăn hay không, mình khi nào thì
chết cũng không biết! Tớ mệt rồi, thật sự mệt rồi, tha cho tớ đi.”
Hoắc Dư Húc trợn mắt, tay nắm thành quyền dùng sức đấm lên giường, gân xanh trên trán nổi lên, trông thật điên cuồng.
Trần Nhan Linh sửng sốt, đây là lần đầu tiên nàng thấy Hoắc Dư Húc kích động như vậy, nàng vộ khuyên giải nói: “Tớ biết cậu rất mệt, hôm nay coi như tớ chưa từng tới, chuyện này tớ cũng không nhắc lại nữa. Có lẽ giống
cậu nói, bình bình đạm đạm mới là tốt nhất. Tớ và Dư Tịch chỉ là rất lo
cho cậu, rốt cuộc cậu là em gái Dư Tịch. Nếu cậu thật sự không muốn nhắc tới, tụi tớ liền an phận sống trong căn cứ này, mọi người đều chỉ muốn
sống sót mà thôi.”
Hoắc Dư Húc giống bong bóng cao su bị chọc
thủng, phát tiết xong liền nằm liệt trên giường, tóc đen dài tán loạn
tựa dây đằng mà lan tràn quấn quanh trên người cô.
Hoắc Dư Tịch còn chưa ngủ, ngồi xếp bằng trên giường, chờ nàng vừa vào cửa liền lập tức ngẩng đầu lên hỏi: “Thế nào?”
Trần Nhan Linh thở dài: “Em cậu mong rằng tụi mình có thể bình an sống trong căn cứ này. Nơi này khá tốt, đừng nên nghĩ chuyện khác. Sống sót trong
thế giới này đã không tồi, còn mơ ước thứ khác làm gì đây.”
Ý
nghi hoặc chợt lóe qua trong mắt Hoắc Dư Tịch. Trần Nhan Linh nhìn thẳng vào cô, nói: “Em cậu… thật sự rất quan tâm cậu. Đừng để cô ấy thất
vọng, người khác sẽ hiểu lầm quan hệ giữa các cậu, nhưng mà tớ… vẫn luôn ‘ở bên’ các cậu, các cậu chính là cặp chị em thân thiết nhất tớ từng
thấy.”
Không có cặp chị em nào quan hệ kém hơn chị em nhà họ Hoắc.