Chưa được một ngày mà các tiểu bối đã lục soát hết kỳ trân dị bảo xung
quanh, bọn họ liền chuẩn bị tiến sâu trong bí cảnh, rốt cuộc đây có lẽ
là lần duy nhất họ được vào bí cảnh gia tộc.
Nhưng khi họ tiếp tục thâm nhập thì lại gặp phải người Liệt Nhật tông.
Người Liệt Nhật tông đằng trước bọn họ đang chạy như điên, thậm chí có người còn ngự kiếm phi hành, rất giống bị quỷ rượt.
Chúc Vân linh thức rộng nhất lập tức hô to: "Lui ra sau!"
Trần Nhan Linh còn chưa biết xảy ra chuyện gì, nhưng không cần nghĩ cũng biết lúc này phải nghe Chúc Vân.
Bấy giờ Thịnh Vũ Ca đã sớm bị Tống Hạo An kéo ra thật xa, nàng có nên thấy
may mắn rằng Tống Hạo An bảo hộ nữ chính thật hoàn hảo không?
Chử Giáng hừ lạnh: "Nhìn cái gì? Còn không mau chạy!"
Trần Nhan Linh thở dài, chạy theo Chử Giáng.
Một con linh thú thật lớn đuổi theo Liệt Nhật tông, đầu tựa hổ, thân như kỳ lân, tùy tiện một chân liền dẫm chết một đám người Liệt Nhật tông.
Chúc Vân trong lòng thầm mắng Liệt Nhật tông, nhưng đã không kịp rồi, bọn họ chỉ có thể chật vật chạy trốn. May mắn là Liệt Nhật tông ở phía sau bọn họ, có chết cũng là người Liệt Nhật tông chết trước.
Mấy người
tu vi cao bên Liệt Nhật tông đã ngự kiếm bay trên đầu đoàn người Vô Uyên môn, người Vô Uyên môn tức giận đến mức muốn đánh bọn hắn ngã khỏi
kiếm.
Chẳng qua việc này cũng nhắc nhở người Vô Uyên môn mình có thể ngự kiếm chạy, nhưng đúng lúc này trên không lại xuất hiện rất
nhiều quạ đen. Nói quạ đen cũng không đúng lắm, đám quạ đen này tròng
mắt trắng bệch, mỏ còn dài ra vô số răng nhọn, thật nhiều người ngự kiếm bị bọn quạ đen mổ thương, từ miệng vết thương bốc ra khí đen.
Trần Nhan Linh ngự kiếm kéo Chử Giáng lên đứng cùng, Chử Giáng cầm bội kiếm
Thường Ngọc để mặc cho Trần Nhan Linh đỡ mình, nàng tập trung vung kiếm
chém quạ đen.
Đám Liệt Nhật tông mỗi người dẫm một phi kiếm,
thật đúng là không biết ra tay thế nào. Kiếm ở dưới chân, lấy cái gì
giết quạ đen?
Người Vô Uyên môn thấy cặp đôi Trần Nhan Linh như
vậy, cũng gọi ra phi kiếm kéo người khác lên cùng hợp tác giết quạ đen.
Các Trưởng lão hộ sơn biến hoá cho phi kiếm trở nên càng ngày càng rộng
lớn, sau đó nhấc hết những đệ tử không kịp ngự kiếm lên thân kiếm.
Người Liệt Nhật tông muốn làm theo, nhưng đã không kịp rồi. Bọn họ không thể
từ trên trời nhảy xuống, một không cẩn thận chính là kiếm bay người đảo.
Linh thú rống giận nhào tới, cực nhanh chạy về phía bọn họ,
nháy mắt liền nhảy vào giữa đám người, mở miệng phun ra luồng lửa thật
lớn. Trần Nhan Linh ngừng hô hấp, nắm chặt vòng Kim Thiền chuẩn bị bóp
nát.
Lỡ bị lửa này thiêu trúng, không chết cũng khét da rớt thịt.
Đúng lúc này, Chử Giáng bắt lấy tay Trần Nhan Linh, chỉ thấy một ngọn lửa lướt qua nhưng hoàn toàn không có bóng dáng các nàng.
Trần Nhan Linh chỉ thấy sự vật trước mắt thoáng qua, hiện giờ trước mặt nàng là một vùng thảo nguyên rộng lớn.
Từ từ, không phải nàng đang trong bí cảnh sao?
Chử Giáng cười vô cùng đắc ý, mày khẽ nhướng, nói: "Đây là không gian trong nhẫn Hỗn Độn."
Nhẫn Hỗn Độn này chứa được người?
Trần Nhan Linh không nhịn được mà thầm cảm khái. Nói chung vòng Kim Thiền
linh còn không bằng nhẫn Hỗn Độn chứ gì? Gặp nguy hiểm chỉ cần trốn vào
nhẫn là xong việc.
Nghĩ tới chuyện vòng Kim Thiền chỉ dùng được
một lần, Trần Nhan Linh cảm thấy lỗ muốn chết, nhưng lại nghĩ Chử Giáng
giữ nhẫn Hỗn Độn, lòng nàng liền cân bằng hơn nhiều.
Trong nhẫn
Hỗn Độn, hai người không thể dùng linh lực, cũng không thể cảm nhận tình huống bên ngoài, đành phải tùy ý tìm chỗ ngồi nghỉ một lát.
"Không ngờ ngươi tham sống sợ chết như vậy."
Chử Giáng ngồi trên một tảng đá sạch sẽ, quay đầu lại nhìn Trần Nhan Linh, trêu ghẹo nói.
Trần Nhan Linh nghĩ hẳn là vừa rồi nàng cầm vòng Kim Thiền bị Chử Giáng nhìn thấy. Bản thân nàng cảm thấy chẳng sao, nàng chính là một người tích
mệnh, vô cùng tích mệnh, nếu không cũng sẽ không bẳng lòng xuyên tới
nhiều thế giới như vậy, làm nhiệm vụ chỉ để sống lại.
"Đương nhiên, sống sót mới là quan trọng nhất."
Chử Giáng không cho là đúng: "Vì sao?"
Trần Nhan Linh nhíu mày: "Chỉ có sống ngươi mới làm được chuyện ngươi muốn
làm, gặp người ngươi muốn gặp, sống sót mới có vô hạn khả năng."
"Hửm? Thế à?" Chử Giáng rất có hứng thú mà nhìn thẳng vào mắt Trần Nhan Linh: "Vậy ngươi muốn làm chuyện gì đây?"
Trần Nhan Linh vừa định mở miệng, nhưng lại bị Chử Giáng ngắt lời: "Đừng nói giữ gìn chính đạo hành hiệp trượng nghĩa gì gì đó, ngươi không phải
nàng, đừng diễn."
Bị vạch trần, Trần Nhan Linh cũng không hoảng
hốt. Chử Giáng thoạt nhìn không có địch ý, hơn nữa nàng có thể là Vân
Hi, Trần Nhan Linh cũng không thể làm gì nàng.
"Chuyện ta muốn làm rất nhiều." Trần Nhan Linh tự hỏi một phen, đột nhiên đại não trống rỗng, nàng muốn làm cái gì?
Nàng sống lại vì cái gì?
Vì người nhà bạn bè sao? Người nhà bạn bè của nàng là ai?
Vì hưởng lạc sao? Mấy thế giới qua nàng còn chưa hưởng thụ đủ sao?
Trần Nhan Linh luống cuống, nàng vội vã mà gọi hệ thống: "01! Sao lại thế này? Ta không nhớ được ở hiện thực ta là ai!"
【 Ký chủ mất trí nhớ? Không thể nào, hệ thống chỉ nhược hóa ký ức ở tiểu
thế giới một chút, ngài thậm chí vẫn có thể hồi tưởng. Ký ức thế giới
thực là của chính ký chủ, hệ thống hoàn toàn không đụng tới. Chuyện này
không thể nào xảy ra, ký chủ ngài cẩn thận ngẫm lại. 】
Trần Nhan Linh thật cẩn thận mà hồi tưởng. Nàng tên Trần Nhan Linh, nhà ở đâu? Cha mẹ là ai? Mấy tuổi rồi? Độc thân không?
Những chuyện này nàng hoàn toàn không nghĩ ra, hệt như bị xoá ký ức vậy, hơn
nữa chỉ có ký ức thế giới thực mới biến mất, nàng vẫn nhớ rõ chuyện
trong mỗicái tiểu thế giới.
"Là Vô Kiên! Vô Kiên có tác dụng phụ, có phải chính là chuyện này không! Nó dính huyết ta, xoá trí nhớ ta!"
Giọng hệ thống cũng chần chờ.
【 Không thể xác định nguyên nhân ký chủ mất trí nhớ, nhưng khả năng liên
quan đến Vô Kiên rất lớn. Xin ký chủ bình tĩnh lại, hoàn thành nhiệm vụ
mới là mấu chốt. 】
Trần Nhan Linh làm sao bình tĩnh được? Người
ta kề đao bên cổ nàng, nàng vẫn có thể chuyện trò vui vẻ, nhưng người ta xoá ký ức nàng, ai mà an ổn được.
Chử Giáng thấy vẻ mặt Trần
Nhan Linh càng ngày càng xấu đi, thầm nghĩ không phải mình chỉ hỏi một
câu thôi sao? Cần gì đến nỗi bi thương giận dữ như vậy?
Nàng đến gần, đặt tay lên vai Trần Nhan Linh, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Không muốn trả lời thì thôi."
Chử Giáng thành công đánh thức Trần Nhan Linh đang sắp hỏng mất, nàng ngẩng đầu nhìn Chử Giáng, từng sợi tơ máu hiện lên vô cùng rõ ràng trong đôi
mắt tràn đầy tuyệt vọng, hốc mắt ửng đỏ nhìn như chực khóc.
Chử
Giáng xem mà lòng đau đớn, nàng không kiềm được mà duỗi tay vuốt ve mặt
Trần Nhan Linh, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm nàng, để nàng đối mặt mình,
không khỏi mềm giọng nói: "Không muốn nói thì đừng nghĩ nữa, chuyện
trước kia đều qua hết rồi."
Nàng cho rằng lời mình hỏi làm Trần
Nhan Linh nhớ tới chuyện bi thảm trong quá khứ. Trần Nhan Linh biết nàng không hiểu, duỗi tay ấn lên tay Chử Giáng, khựng một chút rồi kéo nó
xuống. Nàng vẫn nắm tay Chử Giáng, điều chỉnh cảm xúc, miễn cưỡng tươi
cười nói: "Ta không sao, chúng ta ra ngoài xem tình huống đi."
Chử Giáng vẫn rất lo lắng mà nhìn nàng hồi lâu, nhưng vẫn nhịn lòng tò mò, mở ra cửa nhẫn Hỗn Độn.
Chẳng qua, hai người đều không nhắc tới chuyện họ đang tay trong tay. Trần
Nhan Linh không buông tay, Chử Giáng cũng không tránh ra.
Các nàng đều ăn ý mà làm bộ không nhớ đến việc mình mười ngón đan nhau.
Vừa ra khỏi nhẫn, hai người liền thấy một vùng biển lửa, bí cảnh vốn đang
sinh cơ bừng bừng giờ khắp nơi đều than đen tro bụi, thậm chí có thi thể bị đốt trọi.
Đúng lúc này, hệ thống lại hò hét trong đầu Trần Nhan Linh.
【 Cảnh cáo, nữ chính tao ngộ nguy hiểm, xin ký chủ mau chóng tới chi viện! 】
Bấy giờ ngọc Mẫu bên hông Trần Nhan Linh cũng nóng lên, Trần Nhan Linh lập
tức bấm pháp quyết, vừa mở mắt liền thấy ngọc Tử tỏa sáng ở nơi xa, vội
lôi kéo Chử Giáng chạy về phía bên kia.
Chử Giáng nhìn thoáng
qua ngọc Mẫu trên eo nàng, nếu nàng không lầm, khối ngọc này rất giống
khối ngọc trên eo Thịnh Vũ Ca. Nàng biết trên thế gian rất nhiều cặp
tình nhân thích tặng nhau mỹ ngọc coi như tín vật đính ước, Trần Nhan
Linh thế mà lại mang một khối ngọc cực kỳ giống ngọc của Thịnh Vũ Ca?
Nàng yên lặng nhớ kỹ hình dáng ngọc Mẫu, định lúc gặp Thịnh Vũ Ca sẽ xem kỹ lại ngọc của nàng.
Lúc hai người chạy tới, Tống Hạo An cả người quấn quanh khí đen nồng đậm,
hệt như dây leo quấn thân, bảo hộ hắn kín mít vô cùng, hắn không ngừng
công kích linh thú, muốn dẫn lực chú ý của nó lên người mình.
Nhưng linh thú giống như phát điên, mặc cho vô số vết thương trên người đổ
máu đỏ sậm, vẫn quyết tâm đuổi theo Thịnh Vũ Ca không bỏ.
Thịnh
Vũ Ca trốn vô cùng chật vật, trên người ngày càng nhiều thương tích,
ngay cả chạy cũng chưa không đủ sức, càng miễn bàn phản kích.
Trần Nhan Linh thấy khí đen quanh Tống Hạo An liền biết chuyện không hay,
những khí đen đó khiến cả người nàng trở nên hưng phấn, tràn đầy khát
vọng mà nhìn linh thú. Lần trước Trần Nhan Linh có loại cảm xúc này là
vào thời tận thế lúc nàng giết người suýt không ngừng lại được, là dục
vọng mãnh liệt muốn hủy diệt tất cả.
Nhưng Thịnh Vũ Ca đã nguy cơ trùng trừng, nàng không kịp nghĩ nhiều, rút Phệ Hồn chém ra một kích toàn lực về phía linh thú.
Linh thú bị nàng chọc giận, tuy rằng kiếm quang này đối với nó chỉ là đau
đớn ngoài da, nhưng Trần Nhan Linh là một phàm nhân nho nhỏ mà lại dám
khiêu khích nó. Nó là Thượng cổ Thần thú, sao có thể để đám phàm nhân
này khinh nhường? Đặc biệt là loại có hơi thở tanh tưởi như tên phàm
nhân này, là mùi nó chán ghét nhấ!
Nó vung vuốt muốn cào chết
Trần Nhan Linh, nhưng lại bị Trần Nhan Linh tránh thoát. Không biết vì
sao, Trần Nhan Linh vừa xuất hiện liền hấp dẫn hỏa lực của linh thú, nó
hoàn toàn nhào về phía nàng.
Trần Nhan Linh thấy Thịnh Vũ Ca
không bị thương nặng, nàng thở phào, mau chóng dẫn linh thú ra xa. Nào
ngờ linh thú không chỉ lực lượng cường đại, tốc độ cũng không chậm,
huống hồ một con linh thú lớn như vậy, nàng thậm chí không thể nhìn ra
nó có tu vi gì, đây hoàn toàn không phải cảnh giới nàng có thể đối phó.
Cũng may Chử Giáng nhanh chóng rút kiếm gia nhập chiến cuộc, tuy linh thú
hoàn toàn không phản ứng nàng, nhưng nhiều ít vẫn có tác dụng quấy
nhiễu.
Thừa dịp Trần Nhan Linh kéo linh thú, Tống Hạo An vội vàng lôi kéo Thịnh Vũ Ca chạy ra xa.
Thịnh Vũ Ca đẩy hắn, mới vừa hô hai chữ"Sư tỷ" liền không nhịn được mà phun
một búng máu, ngã xuống đất thống khổ mà cuộn người.
Nàng cảm
thấy trên eo mình có thứ gì đang nóng lên, bèn nhớ tới ngọc Tử Trần Nhan Linh cho mình. Nàng lấy ngọc ra, nó quả thật rất nóng, nhưng trên eo
nàng vẫn còn thứ gì đang toả nhiệt, nàng lại nhìn túi Càn Khôn.
Cuối cùng phát hiện, Huyết ngọc trong túi Càn Khôn nóng vô cùng, nàng vừa
cầm liền run tay làm rớt. Huyết ngọc rơi xuống đất, dính máu Thịnh Vũ
Ca, cả khối ngọc liền càng thêm đỏ tươi, mơ hồ toả hồng quang.
Lúc này linh thú nơi xa mới vừa cắn trúng eo Trần Nhan Linh, ngậm lấy cả
người nàng không ngừng vung vẫy giữa không trung, thậm chí hàm răng đay
nghiến muốn cắn xé nàng, nhưng tích tắc Huyết ngọc sáng lên, nó liền như điên rồi mà nhả Trần Nhan Linh, xông về phía Thịnh Vũ Ca.