Tựa hồ vẫn còn những ngày đông giá rét se lạnh,
Trác Tri Vi đã trải qua mười một năm, hiện tại không che không giấu đi
trên phố, cũng sẽ không có ai nhận ra cô.
Có lẽ là do cô quá
gầy, cao 1m68 nhưng chưa tới tám mươi cân, gò má hóp, hai mắt vô hồn,
giống như một xác chết di động, không giống như cô đã từng.
Trên mặt đột nhiên có cảm giác mát mẻ, Trác Tri Vi lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn trời, đưa tay đón lấy vài bông tuyết trắng xóa.
"Tuyết rơi rồi..." cô thì thầm nói.
Hôm nay, cô sẽ gặp Hạ Thanh Tây, không khỏi cúi đầu, mím mím môi, nở nụ
cười nhàn nhạt: "Tuyết triệu năm được mùa, đây là điềm tốt."
Cô
đột nhiên nhớ tới, ngày Hạ Thanh Tây mất có một trận mưa lớn, là mười
một năm trước, có mấy ai có thể nhớ được sự kiện của mười một năm trước? Trác Tri Vi không biết.
Mỗi ngày trong Siêu thoại đều có người đi đi lại lại, mỗi ngày đều hàng chục người để lại dấu chân, cô luôn là người đầu tiên.
Không ngủ được.
Khi nhắm mắt lại chính là một vũng máu đỏ thẫm không thể nhìn thấu, một
người ngã xuống trong vũng máu, phun ra một ngụm máu tươi, dùng sức đến
mức hai mắt sắp nứt ra, nhìn đến là một mảnh sương mù mờ mịt, trong
miệng phát ra thanh âm rên rỉ, nhưng một chữ cũng không thể nói ra, điên cuồng trong mắt người kia cứ lặp đi lặp lại trong mộng của cô.
Trác Tri Vi sững sờ nhìn, nước mắt không cách nào ức chế mà chảy ra, trái
tim như bị ai đó nắm chặt trong tay, đau đến mức thở không nổi.
Người kia là Hạ Thanh Tây.
Đã chết cách đây mười một năm.
Đó cũng là người mà cô hằng mơ ước.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau là trong một cuộc thi tìm kiếm tài năng,
lúc đó cô vẫn còn đang mắc kẹt trong cơn ác mộng, không cách nào tự giải thoát cho chính mình. Người kia lại giống như một vị cứu tinh từ trên
trời giáng xuống, kiêu ngạo nghểnh cằm, bễ nghễ nhìn cô, trong mắt mang
theo vài phần bá đạo, làm nên dũng cảm lại chói mắt.
Cô bao giờ nhìn thấy một người đơn thuần như vậy, không khỏi có chút thất thần.
Nàng cứu cô thoát khỏi một nam nhân, sau đó không kiêng kỵ nắm tay cô chạy
trên hành lang không người, tim cô khẽ nhảy lên, trong lòng chợt có cảm
giác của thanh xuân mà nhiều người đã từng nói với cô.
Nhưng đáng tiếc chính là, tất cả chỉ xuất phát từ đạo nghĩa, người kia cũng không thực sự thích cô mới tới gần lấy lòng.
Đôi lông mày hơi cau lại, ngữ khí lộ ra chút xem thường khiến cô phải tránh xa.
Thất vất vả mới dấy lên dũng khí cuối cùng cũng bị dập tắt, tâm Trác Tri Vi
cũng lạnh đi, cô ổn định bước chân, con ngươi lúc sáng lúc tối, lựa chọn nhìn nàng từ phía xa.
Nhìn nàng quay phim, nhìn nàng tuyên bố
kết hôn, nhìn nàng cười như thiếu nữ, đôi mắt trong veo thuần túy lấy
lòng vợ của nàng, đó là dáng dấp tràn đầy yêu thương.
Chỉ là
Phương Huyên Dao không nhiệt tình đáp lại, cao cao tại thượng như nữ
vương, một người kiêu ngạo như Hạ Thanh Tây lại nguyện ý cúi đầu tỏ ý bị thuần phục. Trong khoảnh khắc đó, Trác Tri Vi khẽ nhíu mày, nếu như
người Hạ Thanh Tây yêu là cô, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ đối xử với
nàng như vậy.
Nhưng trong nháy mắt cô lại nghĩ, tại sao cô lại có cái giả thuyết này?
Người kia đã kết hôn từ lâu rồi, nhưng vẫn giữ nguyên ý định ban đầu, giữ
mình trong sạch, không như cha ruột của cô, rõ ràng đã có gia đình con
cái rồi mà vẫn muốn đùa giỡn với mẹ của cô...
Sau đó hai người
trở thành bạn bè, Hạ Thanh Tây nở nụ cười rạng rỡ với cô. Ngay lúc đó cô liền hoảng thần, tim đập không ngừng, ước muốn đã giấu kín bao nhiêu
năm lại mãnh liệt trào ra.
Cuối cùng cô đã tìm ra đáp án.
Sau đó rơi vào tình trạng chán ghét bản thân sâu sắc.
Ừ thì giống như nhiều người đã nói, mẹ nào con nấy, như một kiếp luân
hồi, con gái của kẻ thứ ba lại yêu một nữ nhân đã kết hôn.
Trác
Tri Vi thất thần ngồi trên giường, ôm lấy hai chân, mở rèm cửa nhìn bầu
trời đêm tĩnh mịch, lại mất ngủ, những vì sao không hề chớp nhìn cô.
Cô nghĩ, có lẽ điểm khác biệt duy nhất giữa cô và mẹ là cô có thể kiềm chế bản thân, quan sát người kia từ xa, chưa từng đi quấy rối.
Nhưng nhìn qua Trác Tri Vi xưa nay đều không giống vô dục vô cầu như vậy, cô
không phải thánh nữ, cũng có những mặt tối của riêng mình, cô đã vô số
lần mơ thấy Hạ Thanh Tây cuối cùng không chịu nổi lạnh nhạt của Phương
Huyên Dao, sau đó ly hôn Phương Huyên Dao. Trong giấc mơ cô rất hạnh
phúc, mang theo một niềm vui thầm kín, còn có một loại khoái cảm, mơ hồ
còn mang theo xấu hổ.
Cô mở mắt ra, gò má một mảnh lạnh lẽo, trong mắt chưa từng bình tĩnh như thế, cô nghĩ, mình không thể tiếp tục như thế này nữa.
Ở tuổi 28, cô cắt sạch mối liên hệ giữa hai người, trước khi rời đi còn
hỏi Hạ Thanh Tây một vấn đề, liên quan đến thân thế của cô.
Câu trả lời liền không như cô muốn.
Nếu ngay cả Hạ Thanh Tây cũng không cách nào chấp nhận bản thân, vậy thì ai sẽ? Cha mẹ cô? Hay Fans của cô?
Trác Tri Vi nhìn ánh trăng trong veo, trong mắt mờ mịt, trong lòng không
khỏi phiền muộn, không tự chủ được chảy ra hai hàng nước mắt, nhưng
không dám lộ ra dấu vết gì trước mặt nàng, thậm chí còn không dám lau
nước mắt.
Đó là ranh giới tôn nghiêm cuối cùng của cô.
Cuối cùng, nàng nói: "Cậu cút đi."
Thế là cô thực sự cút khỏi thế giới của người kia.
Mãi cho đến một ngày, Trác Tri Vi nhận được một cuộc gọi.
Cô còn tưởng là mơ, Hạ Thanh Tây áp lên người cô, nụ hôn nóng rực rơi trên từng tấc da thịt của cô, cô chăm chú ôm chặt người kia, giấu mặt vào
trong vòng tay nàng, nhưng lại có loại xúc động muốn khóc.
Cô
đắm chìm trong một giấc mơ đạo đức, cố gắng khắc chế thanh âm của mình,
xấu hổ lại vui sướng, lần đầu tiên cô gọi tên người mình yêu.
"Hạ Thanh Tây..."
Cô cho rằng đó là một giấc mơ đẹp, nhưng sau đó chứng minh rằng không
phải, đó là báo ứng cho tội lỗi của cô, mà báo ứng lại rơi vào người
hoàn toàn vô tội là Hạ Thanh Tây.
Ánh đèn nhấp nháy dồn dập
chiếu đến làm cô đau mắt, Hạ Thanh Tây bảo vệ cô, nhưng lại không bảo vệ chính mình, nàng hoảng hốt mặc quần áo vào, như có mãnh thú ở phía sau
lao ra khỏi phòng mà không thèm nhìn lại.
Thứ duy nhất còn lại là chiếc đồng hồ nàng đã đeo hơn mười năm.
Ánh mắt Trác Tri Vi mờ mịt, nhìn đồng hồ thật lâu, thở dài một hơi, rốt cuộc cất vào túi áo.
Cô cho rằng dùng nó làm cái cớ để tiễn biệt Hạ Thanh Tây, nhưng lại không giúp được gì.
Người kia đầu tiên nói: "Vứt đi." Sau đó còn nói: "Có việc gì có thể tìm Hạ gia hỗ trợ."
Trác Tri Vi biết chuyện này là do Phương Huyên Dao làm, cũng vô cùng đau
lòng trước những gì đã xảy ra với Hạ Thanh Tây, nhưng trải qua biến cố
này, tim cô như nước đọng lại bị cái gì đó khuấy động.
Hạ Thanh
Tây đã không còn là thân phận đã kết hôn nữa, hai người đã làm chuyện
thân mật nhất trên đời, dù Trác Tri Vi rõ ràng đó là tác dụng của thuốc, nhưng vẫn không khỏi sinh lòng mong đợi.
Cô muốn thử lại một lần.
Nhưng trước tiên, cô nên tẩy bỏ tội danh của hai người.
Trác Tri Vi không khỏi cười nhạo, dũng khí của cô lại là Hạ Thanh Tây dùng máu để đổi lấy.
Nếu có thể, cô thà rằng người kia được hạnh phúc.
Chờ nửa năm sau, lần thứ hai gặp lại, nhưng chỉ còn lại thi thể vô hồn của Hạ Thanh Tây.
Sau khi thương lượng xong, bọn họ quyết định đông lạnh thi thể bằng nitơ lỏng, muốn chờ một ngày Hạ Thanh Tây phục sinh.
Nhưng Hạ Đông Triệt và Hạ Nãi Nãi vẫn không qua khỏi thống khổ người đầu bạc
tiễn người đầu xanh, không tới hai năm liền qua đời. Người chết không
còn nữa, nhưng người ở lại vẫn phải sống cuộc sống của chính mình, người người dần quên Hạ Thanh Tây, trên đời này chỉ còn rất ít người còn nhớ
đến Hạ Thanh Tây.
Còn cô chỉ đơn giản là nghỉ hưu, lấy số tiền
tiết kiệm tích cóp được trong nhiều năm đầu tư mua nhà, thỉnh thoảng
viết ca khúc, sống một cuộc đời không mặn không nhạt.
Trác Tri
Vi khẽ nhắm mắt lại, thu dọn áo khoác, rõ ràng là đã qua lâu như vậy,
nhưng cảnh tượng vẫn như mới xảy ra ngày hôm qua.
Cô chớp chớp
mắt, hối hận đến nghẹt thở mọc lên như cỏ dại, bóp chặt trái tim cô, đó
là loại cảm giác không trọng lượng từ trên cao rơi xuống, hai tay không
khỏi run rẩy.
Nếu như khi đó, cô có dũng khí hơn một chút, dính
chặt lấy Hạ Thanh Tây, liều mạng gạt đi hiện diện của mình trước mặt
nàng, có phải sau này sẽ không phát sinh tất cả những chuyện này không.
Tôn nghiêm tính là gì, điểm mấu chốt tính là gì, cho dù cô có bị coi là
nữ nhân không có liêm sỉ thì có làm sao.
Miễn là Hạ Thanh Tây còn sống...
Hai mắt Trác Tri Vi rưng rưng, hoảng sợ nhìn bốn phía, nhưng thế giới rộng lớn tựa như không có chỗ cho cô dung thân.
Tại sao lại lâu như vậy...
Cô không kiềm chế được che má, nước mắt chảy ra từ kẽ tay, ngồi xổm xuống, tuyệt vọng dùng thanh âm nhỏ vụng liều mạng gọi tên người kia, khóc đến rối tinh rối mù.
"Đến tột cùng khi nào thì em mới trở về..."
Người đi bộ qua đường ý thức được liền dành ra một khoảng trống, kỳ quái nhìn nữ nhân đang khóc không thành tiếng trên đường, cũng sợ bị dính dáng.
Trác Tri Vi cảm nhận được dòng người qua lại, dần dần hòa hoãn tâm tình, yết hầu khẽ nhúc nhích, thản nhiên đứng lên, ánh mắt vô hồn, cúi đầu lẳng
lặng đi về phía trước, giốnh như vừa rồi người đang khóc ở đây không
phải là cô.
Cô nghĩ, có lẽ người kia sẽ không bao giờ quay lại, mọi thứ chỉ là nhớ nhung vô vọng của bọn họ mà thôi.
Nhiều năm như vậy cô cũng đã sớm quen, tự do tự tại hy vọng cùng tuyệt vọng.
Trác Tri Vi có chút thất thần, đầu ngón tay vuốt ve đồng hồ đeo tay, lông
mày run lên, nhưng trong mắt lại ngậm lấy một mảnh ôn nhu cùng bất đắc
dĩ, giống như Hạ Thanh Tây đang ở bên cạnh cô.
Trái tim cô đau
đớn vật vã, nhưng cô củng cố lại niềm tin. Nhắm mắt lại, giương khóe
môi, ôn nhu đến cực điểm, tràn đầy yêu thương hôn lên trên mặt đồng hồ.
"Cho dù em không trở lại, tôi cũng có thể chờ em cả đời."
Trác Tri Vi đút tay vào túi, vẻ mặt lãnh đạm, ưu nhã cất bước về phía nghĩa trang nơi có Hạ Thanh Tây.
Còn không đi được bao xa, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, Trác Tri Vi khẽ nhíu mày, trong mắt luôn không chút rung động chợt hiện lên tia
hoảng sợ cùng hi vọng.
Cô một bên tuyệt vọng muốn khóc vì sợ
nghe tin dữ, dù gì thì nghiên cứu này cũng đã kéo dài cả trăm năm, cần
rất nhiều hỗ trợ về tài chính, rất có thể nhà nghiên cứu không thấy được ánh sáng mà bỏ cuộc.
Như vậy, liền chặt đứt lý do duy nhất để cô sống trên thế giới này.
Lại mơ hồ mang theo hy vọng, có lẽ, Hạ Thanh Tây tỉnh lại thì sao?
Ngón tay Trác Tri Vi hơi lo lắng run lên, cố nén nghẹn ngào, giả vờ hắng
giọng một tiếng nhưng thanh âm vẫn không khỏi run run: "Tôi là Trác Tri
Vi."