Fans có suy nghĩ như vậy không chiếm số ít # Hạ Thanh Tây Trác Tri Vi #
đã lọt vào top 10 sau vài phút, lượng đọc cùng thảo luận vẫn đang tăng
lên. Chỉ trong nháy mắt đã lọt vào top ba, chỉ cách #wonders giải tán #
một bước.
Sau đó, # Thần tượng nên yêu nhau không # đã được liệt kê trong hot search, gây ra nhiều cuộc thảo luận.
Giải trí ăn dưa V: Cựu thành viên nhóm nhạc nữ Hạ Thanh Tây và Trác Tri Vi
công khai tin kết hôn lúc 20h. Người ái mộ phẫn nộ dồn dập mắng chửi
thần tượng của họ phá cách, cũng đồng thời thoát phấn, thần tượng không
nên yêu nhau sao?
[Không phải bản chất của thần tượng là bán tính cho người ảo tưởng sao? Đương nhiên không nên yêu đương]
[Không nên, khi nghĩ tới số tiền tôi tặng bông cho thần tượng được dùng cho nữ nhân khác, thậm chí cả trên người bọn họ, tôi liền cảm thấy buồn nôn]
[Nực cười, thần tượng của mấy người yêu đương liền không phải là thần tượng
của mấy người sao? Tôi nghĩ Hạ Trác khá thành thật lại can đảm mới dám
đi công khai. Ít nhất còn tốt hơn một số người yêu đương còn giấu giấu
giếm giếm, mà người qua đường lại quay sang hâm mộ.】
[Tôi cảm
thấy Hạ Thanh Tây và Trác Tri Vi không đơn thuần được coi là thần tượng. Hạ Thanh Tây liền không nói, năm ngoái ròng rã nửa năm không xuất hiện, làm phim còn giành được giải thưởng, vừa nhìn liền biết quyết định cải
biến đứng sau hậu trường, Trác Tri Vi càng trực tiếp được phong ảnh hậu, có thể mọi người hoàn toàn không quan tâm đến điểm này, còn nhảy tới
nhảy lui làm loạn, không nói gì]
Những bình luận này tương đối
hợp tình hợp lý, nhưng cũng có người thấy thần tượng yêu đương mà lùi
bước, chẳng mấy chốc đã đứng chung chiến tuyến với antifans, liên tục
xoạt tag #Hạ Thanh Tây cút khỏi giới giải trí #, thậm chí còn có người
làm di ảnh.
Mặt Sài Húc đỏ bừng, hai tay cầm điện thoại bắt đầu
run rẩy, Giant giải tán sớm hơn Wonders nửa năm, cho nên hiện tại đã ký
hợp đồng ở công ty của chính mình, thoải mái dùng đủ loại ngôn từ.
Nhìn những bình luận đó, hắn gần như tức muốn ngất đi, Tây tỷ của hắn lúc
nào bị ủy khuất như thế? Chỉ là yêu đương thôi lại bị cả nghìn người
chĩa mũi dùi.
Hắn xắn tay áo, chuyển sang chế độ chiến đấu, đại hào ra trận oán giận antifans.
Đứng ở trên ban công, Hạ Thanh Tây từ phía sau ôm lấy eo Trác Tri Vi, nhìn
cô lướt qua từng bình luận, không khỏi nở nụ cười bất đắc dĩ: "Cái tên
này."
"Thật sự là càng ngày càng buông thả."
Trác Tri Vi ngửa đầu sượt gò má nàng: "Chỉ có thể nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, so
với những người trong nhóm, em tùy hứng cũng có khác gì cậu ta đâu?"
Hạ Thanh Tây hừ hừ hai tiếng: "Không phải chị cũng vậy sao?" Lại cụp mắt
mỉm cười hỏi cô: "Thoát phấn nhiều như vậy, thật sự không hối hận sao?"
Trác Tri Vi thản nhiên liếc nàng một cái: "Có cái gì hối hận? Tiểu Hạ tổng
còn nợ chị nhiều vai diễn như vậy, đói bụng không đến chị là được rồi."
Nghe vậy, Hạ Thanh Tây liếm liếm môi, trong mắt lóe lên ý cười, ngón tay
từng tấc từng tấc lên thân thể kiều nhuyễn, nặn nặn hai tiểu khả ái, cố ý thổi một hơi vào tai cô, "Đương nhiên đói bụng sẽ không đến chị..."
Nàng chớp chớp mắt, gằn từng chữ: "Phía trên, phía dưới, đều sẽ không."
Trác Tri Vi: "!!!"
Lại không biết xấu hổ! Đây không phải là tiểu sư tử phì nộn đáng yêu mà cô
từng biết nữa. Trác Tri Vi có chút tức giận, đối với nàng mấy phần cũng
đối với mình mấy phần. Tại sao cô lại không nói được mấy câu ngượng
ngùng này, cho nên cô lùi về phía sau giẫm lên chân Hạ Thanh Tây, trừng
mắt nhìn nàng rồi trở về phòng ngủ.
Hạ Thanh Tây nhìn bóng lưng
lả lướt của cô, trong lòng rục rà rục rịch, ngọn lửa không tên thiêu đốt trong lồng ngực, nàng chớp chớp mắt, sải bước đi theo Trác Tri Vi, nắm
lấy cổ tay thon gầy của cô, ngã xuống giường lớn của hai người. Trác Tri Vi chiều theo nàng, chìm trong biển sâu của dục vọng.
Đối với
dồn dập hỗn loạn từ thế giới bên ngoài, lại có liên quan gì đến hai
người? Trong cuộc sống của Trác Tri Vi, người hay những thứ cô quan tâm
không nhiều, quan tâm còn nắm giữ, chỉ có người ở trước mắt cô. Cho dù
có tan xương nát thịt thì có làm sao? Hạ Thanh Tây muốn, cô đều nguyện ý cho nàng.
Không tên, nàng nhớ tới Hạ Thanh Tây đã vô số lần cầu xin cô...
Những lời đó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô, một lần lại một lần.
"Vi Vi, chị DIY cho em xem được không?"
Lúc đầu, cô có chút bối rối, nhưng sau đó cô lén lút lên Baidu xem nó có nghĩa là gì, chỉ còn xấu hổ, mà lúc này...
Cũng không biết là làm sao, Trác Tri Vi nghe được thanh âm ong ong, quỷ thần xui khiến đưa tay đặt ở dưới thân...
Cô mỏng manh lại luống cuống ngậm lấy lệ quang tìm kiếm người trước mắt,
trong nháy mắt, cô tựa như nghe thấy tiếng pháo hoa nở rộ.
...
Ván đã đóng thuyền, cho dù fans có phản đối thế nào, có chỉ trích thế nào
đi chăng nữa thì hai người đã lĩnh chứng, sau khi công khai liền tiến
vào đoàn, đã lâu không xuất hiện trước công chúng.
Gặp lại nhau
thì cả hai đã ra ngoài quốc tế rồi, dù chỉ được đề cử nhưng truyền thông trong nước vẫn là đồn thổi. Fans chưa kịp thoát phấn hiện tại đã tỉnh
táo lại, nếu không cách nào không yêu thì chỉ có thể rưng rưng chấp
nhận, điên cuồng thổi cầu vồng.
Trác Việt còn che giấu đồng tình đối với Nãi Tích, ít nhất thì chính chủ của họ vẫn hoạt động trước ống
kính, không giống như Hạ Thanh Tây đã chuyển đổi hoàn toàn, trực tiếp
trở thành đạo diễn.
Những ngày sau khi ra mắt diễn ra rất sung
sướng, Hạ Thanh Tây không còn phải xa vợ, chịu đủ khổ sở tương tư, hai
người ngọt ngào đến mức suýt làm mù mắt một đám cẩu độc thân trong đoàn. Sau khi ngập ngừng thể hiện tình cảm trên Weibo, nhìn thấy một mảnh
chúc phúc, Hạ Thanh Tây liền mất kiểm soát, bắt đầu rải cẩu lương cho
toàn dân.
Hạ Thanh Tây V: Sáng sớm dậy muộn, tiểu tức phụ đi
chụp quảng cáo liền không chờ tôi [Oan ức] chỉ có một bàn ăn sáng do cô
ấy làm.
Vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được đắc ý.
Sài Húc V: Phi~
Bạn gái của Tây Tây: Phi~
Đại sư tử: Phi ~
Thật giống như mọi thứ đang đi đúng hướng.
Hạ Thanh Tây vẫn là tân đạo diễn trong nước, Trác Tri Vi cũng đã trở thành tân ảnh hậu, như mặt trời buổi trưa, quan hệ của nàng với cha và anh
trai không còn quá căng, ông nội của nàng vẫn còn sống trên đời, cô lại
yêu một cô gái, cô gái này cũng yêu nàng...
Nàng bắt đầu tận hưởng ái tình, luôn nở một nụ cười ngọt ngào trên môi.
Mãi cho đến một ngày.
Hạ Thanh Tây bắt đầu quay bộ phim thứ tư, nhưng nhận được cuộc gọi từ anh trai nàng vào lúc hoàng hôn.
Hắn rất kỳ quái, ngập ngừng muốn nói lại thôi, chỉ có thể nghe thấy tiếng
hô hấp nhàn nhạt bên tai, Hạ Thanh Tây lặng lẽ chờ đợi.
Không
biết đã qua bao lâu, hắn tựa như đang hút thuốc, Hạ Thanh Tây có thể
nghĩ anh trai nàng đang dựa nửa vào bàn, điếu thuốc kẹp giữa những ngón
tay thon dài, ngọn lửa đỏ rực đã bị dập tắt trong đống tro tàn.
Hắn nói.
"Huyên Dao... xảy ra chuyện rồi."
Một giây, hai giây... xung quanh như nháy mắt yên tĩnh lại, nàng nghe thấy
tiếng tim mình đập rất nhanh lại lớn. Hạ Thanh Tây trì trệ chớp mắt,
nhưng thanh âm của nàng bình tĩnh đến khó tả.
"Anh nói cái gì?"
Giống như không thể tin những gì mình nghe được.
Nàng đã buông bỏ cảm tình đó, chưa bao giờ tha thứ cho Phương Huyên Dao, nhưng cũng không có một khắc...
Hy vọng cô chết.
Dù sau thì, là người nàng đã từng yêu.
Nàng oán hận cô, nhưng vẫn mong cô được sống ở một góc khác của thế giới
này, mất đi thứ mình yêu thương, cả đời sống trong hối tiếc.
Nước mắt có lệ quang, nhưng nàng lại cố nén nghẹn ngào trong cổ họng, ngón tay có chút run rẩy.
Hạ Thanh Chu nhắm mắt nuốt hết nghẹn ngào nhìn ra ngoài cửa sổ, cô đơn như khói bốc lên giữa trời.
"Nếu có thời gian, chủ nhật về nhà dự tang lễ của em ấy đi."
"Không có thời gian."
Hạ Thanh Tây nhíu mày, cúp điện thoại.
Trác Tri Vi lo lắng nhìn: "Sao vậy?"
Hạ Thanh Kỳ quay đầu lại nhìn cô, chỉ lặng im ngẩn người, để Trác Tri Vi
ôm nàng vào lòng. Bỗng ngoài cửa sổ trời đổ mưa, rơi tí tách trên con
đường lát đá, một giọt, hai giọt... chỉ sau vài nhịp thở, trời đã biến
thành một cơn mưa tầm tã. Hạ Thanh Tây nhắm mắt lại, cuối cùng không kìm được mà bật khóc, yếu ớt thốt ra một tiếng từ cổ họng.
"Chị ấy chết rồi."
Không cần nói cũng biết là ai.
Thứ Hai, trời lại mưa.
Hạ Thanh Tây mặc một chiếc áo khoác đen, tay cầm ô, tay kia cầm một bó hoa bách hợp trắng, dựa theo tin tức từ Sài Húc, nàng đi bộ một lúc lâu,
cuối cùng cũng đến được ngôi mộ của Phương Huyên Dao.
Nữ nhân trong ảnh đen trắng, khóe môi không cười, ánh mắt sắc bén vẫn có thể nhìn ra khi còn sống ngông cuồng tự đại.
Cô thậm chí đã có lúc như thế, thật hy vọng nàng có thể nói một câu với
chính mình, cho dù gọi nàng là Tây Tây... cũng không sao.
Hạ
Thanh Tây lặng lẽ nhìn ngôi mộ xa lạ mà lạnh lẽo, vẫn không thể chấp
nhận được, nơi này chôn cất nữ nhân đã từng kiêu ngạo tuyệt tình. Cổ
họng nàng nghẹn lại, những cảm xúc phức tạp khác nhau vụt qua mắt nàng.
Nàng cụp mắt xuống, môi mấp máy, thật vất vả mới tìm được thanh âm của mình, thở dài một hơi.
"Người chết như đèn tắt, mối hận của chúng ta coi như đã hết."
"Có lẽ, chị chỉ là trở lại." Nàng thì thào nói nhỏ, lại hỏi: "Đúng không?"
Không ai trả lời nàng, chỉ có gió thổi lá cây xào xạc.
Hạ Thanh Tây dâng hoa bách hợp trên tay, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong di ảnh: "Nơi này, tôi sẽ không đến nữa."
"Chúc chị đều tốt đẹp ở một thế giới khác."
"Tạm biệt."
Một tay Hạ Thanh Tây cầm ô, tay còn lại đút vào túi, không chút lưu tình rời đi.
Giống như Phương Huyên Dao đã từng làm như vậy, một lần cũng không quay đầu lại.
...
Cuộc sống vẫn diễn ra bình thường, người chết rồi sẽ chỉ còn lại trong ký
ức, mù mịt về cái chết của Phương Huyên Dao đã dần tan biến, không ai
rời ai liền sống không nổi, huống chi người này cũng chỉ là người bình
thường trong số bọn họ.
Hạ Thanh Tây khởi tử hoàn sinh, mấy ngày đầu tiên còn có thể cảm nhận được bi ai ẩn hiện. Sau đó, nàng đã chết
một lần cũng không cảm thấy có cái gì đáng sợ, nếu nàng có thể sống lại, vậy có thể chứng minh có tồn tại thế giới tâm linh?
Dù Phương
Huyên Dao có quay trở lại thời không, hay đầu thai thì cũng không liên
quan gì đến nàng, người kia chính là người đã hại nàng một đời.
Hạ Thanh Tây sống an nhàn như vậy, bộ phim thứ 5 của nàng đã kết thúc, vào ngày diễn ra đêm đóng máy, nàng uống một chút rượu, sau khi trở về
phòng, nàng chống cằm đứng ở ban công, lặng lẽ nhìn bầu trời đêm.
Trác Tri Vi nhẹ nhàng đẩy cửa ban công ra, tay cầm hai ly rượu và một chai rượu đỏ, ra hiệu cho Hạ Thanh Tây.
"Có muốn uống một ly không?"
Một cảm giác quen thuộc...
Hạ Thanh Tây ngây người nhìn cô một cái, chớp mắt hai cái, cười gật đầu: "Được."
Hai người chỉ yên lặng uống rượu, nhíu mày nhìn vợ mi mục như họa trước
mặt, Hạ Thanh Tây đột nhiên cảm thấy ông trời thật tốt với nàng, nàng có gia đình, có vợ yêu thương nàng, cho dù nàng đã bỏ lỡ một lần, nàng vẫn còn cơ hội làm lại.
Mà người này, là người nàng đã từng bỏ lỡ.
Nàng cũng nợ cô một câu nói.
Hạ Thanh Tây hắng giọng, ôn nhu nhìn Trác Tri Vi: "Vi Vi, chị có thể nói với em một câu không?"
Trác Tri Vi sững sờ: "Cái gì?"
"Em có ghét bỏ một người vì người đó là con của kẻ thứ ba không?"
Trác Tri Vi lập tức hiểu được ý tứ, trong mắt lưu chuyển tình ý, đột nhiên
nở nụ cười tươi như hoa anh đào tháng tư, dung túng lặp lại một lần.