Một trong những thành phần ở cái đám chỉ biết ra vẻ đạo mạo kia
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Sau khi lấy được nước suối sinh mệnh, Phó Minh Dã liền lập tức tiến vào lỗ hổng thời không, không mang theo một chút do dự.
Tinh Linh Thần đưa mắt nhìn Hải Yêu tộc đứng bên lề đã lâu, ôn hòa nói: "Các bằng hữu dị thế, chuyến du lịch đã kết thúc, các ngươi có thể về nhà
rồi."
Hải Yêu tộc: "......"
Chuyến du lịch này e rằng cả đời cũng khó mà quên được.
Tinh Linh Thần hơi mỉm cười.
Khi bọn họ còn ở thế giới 999 đã đuổi hết đám sinh vật từ thế giới 493 trở
về. Giờ chỉ chờ trao đổi lại những sinh vật của thế giới 999 đã đi lạc
sang đây, y liên thủ cùng ba thần minh còn lại là có thể lấp đầy lỗ hổng thời không.
Tu bổ lỗ hổng là một nhiệm vụ có tính yêu cầu rất
cao, chỉ dựa vào một mình y thì không thể, vì thế cần phải hợp lực hoàn
thành.
Những thần minh có thể độc lập tu bổ lỗ hổng đều vô cùng lợi hại.
Giang Nghiên nói: "Chúng ta đi thôi."
Dư Âm gật gật đầu.
Một đoàn sinh vật biển từ thế giới 999 cáo biệt Nhân Ngư tộc, sau đó nối
đuôi nhau, từng người từng người nhảy vào lỗ hổng thời không, được
truyền tống tới khu vực lân cận đáy Tây Hải.
Tinh Linh Thần đưa
mắt nhìn một con cá mập cuối cùng ngoan ngoãn chui vào khe hở, quay đầu
nhìn về phía vị Huyết tộc tuấn mỹ đang chậm rãi bước tới: "Ngươi tới
nhanh thật đấy."
"Ta bị truyền tống đến rừng rậm bên kia, chỉ
vội vã muốn gặp ngươi đầu tiên." Huyết Thần kiêu ngạo nói, "Tốc độ của
hai tên gia hỏa kia quá là chậm."
"Hy vọng hai người họ nhanh
một chút." Tinh Linh Thần nhìn vết nứt lớn thở dài, "Muốn tu bổ lỗ hổng
này nhất định phải hao phí không ít thần lực."
"Ta nỗ lực hơn một chút là được, sẽ không khiến ngươi mệt mỏi, bảo bối à." Huyết Thần trấn an y.
Tinh Linh Thần gật đầu, cảm động tiến lên ôm lấy Huyết Thần.
Hải Thần và Người Lùn Thần vừa tới nơi: "......"
Hận không thể lập tức quay đầu.
_
Dư Âm và Giang Nghiên vừa mới trở lại Tây Hải không lâu, liền phát hiện khe hở lớn kia đang chậm rãi khép lại.
Các vị thần minh ở thế giới bên kia đang tu bổ lỗ hổng thời không này.
Tất cả trở về quỹ đạo.
Nhóm hải yêu và các sinh vật khác kích động đến nỗi rung đùi đắc ý ca hát
nhảy múa, bọn họ cuối cùng cũng được trở về nhà của mình.
Giang Nghiên bơi lên trên: "Mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi, chúng ta cũng có thể lên bờ rồi."
Dư Âm không đuổi theo.
Giang Nghiên sửng sốt, quay đầu lại nhìn thấy Dư Âm ở đáy biển xa xa nhìn hắn, đứng cạnh Dư Âm là cha mẹ cậu.
Đó là một mái ấm hải yêu hạnh phúc vui vẻ.
Cậu không cần lên bờ, đại dương chính là nhà của cậu.
Cũng đúng. Bời vì đáy biển xảy ra chuyện nên Dư Âm mới phải lên bờ, hiện tại mọi việc đã được giải quyết, đương nhiên cậu muốn ở lại biển.
Giang Nghiên bơi trở về, dừng lại trước mặt Dư Âm.
"Xã hội loài người quả thực không thích hợp với tiểu gia hỏa cậu." Giang
Nghiên sờ sờ mái tóc rong biển dài của cậu, "Tôi còn rất thích bạn nhỏ
cậu đấy nhá."
Một đời dài đằng đẵng của yêu vô cùng tịch mịch,
rất hiếm gặp được một người bạn đồng hành, đáng tiếc rằng hai bọn họ kẻ
lục địa, người đại dương.
Dư Âm nhìn hắn, đưa cho hắn một con ốc biển.
"Đây là, ốc biển truyền âm." Ngôn ngữ nhân loại của Dư Âm vẫn chưa thuần
thục, lắp bắp, "Anh ở trên bờ, thổi nó lên, tôi, tôi sẽ, ngoi lên mặt
biển, tới tìm anh."
Đại khái đây là lần đầu tiên cậu nói được câu dài như vậy, cố hết sức phát âm.
Giang Nghiên cười nói: "Bạn tốt, một lời đã định, sau này tôi tới tìm cậu, kể cho cậu nghe chuyện trên bờ."
Dư Âm dùng sức gật gật đầu.
"Thân phận trên bờ của cậu, tôi sẽ để nó biến mất một cách hợp lý." Dư Âm tốt xấu gì cũng là một ca sĩ, đột nhiên mất tích chẳng phải sẽ lên đầu chủ
đề sao. Cũng may Giang Nghiên là yêu, trong giới giải trí lại có thân
phận, xóa đi dấu vết của một người dễ như trở bàn tay.
Dư Âm nói: "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn, chúng ta là bạn mà." Giang Nghiên vừa nói vừa bơi lên trên, "Tôi phải đi rồi, tạm biệt cậu bạn nhỏ!"
Dư Âm vẫy vẫy tay với hắn.
Giang Nghiên nghe thấy một tiếng hát vang lên, từ đáy biển truyền đến, tựa như âm thanh của tự nhiên.
Là Dư Âm đang hát tiễn hắn trở về.
Yêu chính là vậy, cho dù có đang đối đãi theo tình yêu hay tình bạn, một
khi đã trao đi tấm lòng chân thành, thì đó chính là sự dịu dàng lâu dài
qua nhiều năm tháng. Sinh mệnh của một chủng tộc càng dài, đối đãi với
mỗi đoạn tình cảm càng thêm trân trọng.
Thời gian bọn họ ở chung rất ngắn ngủi, nhưng tình bạn sẽ rất dài lâu. Nhóc hải yêu nhỏ tuổi sẽ
không quên đoạn ký ức sinh hoạt trong ký túc xá của con người, cùng với
cuộc phiêu lưu mạo hiểm dưới đáy biển.
Rất nhiều rất nhiều năm
sau đó, sóng biển và trăng sẽ cùng được chứng kiến, dưới dải ngân hà
lộng lẫy, hồ ly từ phương xa đi tới, kể chuyện xưa cho hải yêu.
_
Thích Bạch Trà và Phó Minh Dã trở về sớm hơn so với Giang Nghiên và Dư Âm.
Nhưng thực ra cũng không nhiều hơn là bao.
Bọn họ rất may mắn. Tốc độ dòng chảy thời gian ở thế giới 999 chậm hơn thế
giới 493, bọn họ ở lại thế giới 493 đã mấy ngày mấy đêm, thế giới 999
mới qua đi..... hai phút.
Thích Bạch Trà biến trở về hình dáng con người, bơi lên bờ, tìm kiếm bóng dáng Phó tiên sinh.
Vừa mới đánh một trận, cậu và vị Tà Thần kia ngang tài ngang sức, ai cũng
không nhường nhịn đối phương. Trên người thực ra không có vết thương,
chỉ có cảm giác ẩn ẩn đau ở cổ.
Thanh loan đao đó là tà khí hóa thành, mặc dù không có cứa rách da thịt nhưng cũng đủ khiến cậu cảm thấy không thoải mái.
Lười làm việc, cướp đồ của cậu, đánh nhau với cậu, còn mắng cậu ra vẻ đạo mạo.
Cậu chưa bao giờ gặp một vị thần nào lại mặt dày vô sỉ như thế. Quả thực không hổ với một chữ "Tà".
Thích Bạch Trà nghĩ lại liền nổi cơn tam bành.
Cũng may vẫn mang về được nước suối sinh mệnh.
Có thể hạnh phúc sống một cuộc sống vĩnh cửu với Phó tiên sinh, áp xuống toàn bộ đau khổ bất hạnh của cậu.
Trên bãi biển đông nghịt người, Thích Bạch Trà quét một vòng không thấy được bóng dáng mình muốn, đảo mắt liền nhìn thấy Phó Minh Dã người ướt sũng
nước vừa từ dưới biển đi lên.
Tóc ướt đẫm, thân hình cân đối, gương mặt tuấn tú khôi ngô.
Thích Bạch Trà hơi hơi cong môi.
Thảo nào trên bờ không tìm được, thì ra xuống biển bơi.
Nhìn thấy cậu, Phó Minh Dã ngẩn tò te trong chớp mắt, ngay sau đó bước nhanh tới, ôm chặt cậu trên bãi biển trải đầy nắng, cúi đầu nhấn xuống một nụ hôn.
Xung quanh ồ lên rầm rầm.
Những cặp đôi hôn môi
nồng nhiệt trên bãi biển rất nhiều, nhưng một đôi soái ca có giá trị
nhan sắc cao như vậy hôn môi trước mặt mọi người vẫn rất kích thích
tròng mắt của người khác.
"Ô....." Thích Bạch Trà phối hợp hôn hai cái, thấp giọng nói, "Sao vậy? Mới không thấy nhau có một lát thôi mà."
Phó Minh Dã chỉ ôm cậu cười. Đúng vậy, mới chỉ có một lát không nhìn thấy
nhau, tâm tình hắn đã phải trải qua một trận long trời lở đất.
Hắn cho rằng Trà Trà gặp phải nguy hiểm nên liều mạng tìm kiếm, lúc này
thấy cậu bình yên vô sự, loại cảm xúc mất mà tìm lại được gần như trút
được gánh nặng quả thực khó có thể miêu tả.
Không chỉ muốn hôn cậu, còn muốn ngủ cùng cậu.
Suy xét đến màn vô cùng kịch liệt tối hôm qua, Phó Minh Dã kiềm chế lại ý niệm này.
Chỉ hôn hôn cậu một cách quý trọng.
Trong chốc lát, Thích Bạch Trà định lấy nước suối sinh mệnh ra cho Phó Minh
Dã uống ngay lập tức, nghĩ nghĩ lại kiềm chế ý niệm này xuống.
Cuộc sống vĩnh hằng là một điều vô cùng khổ sở.
Chính cậu biết nó cay đắng và khổ đau như thế nào. Không thể đặt quá nhiều
tình cảm vào toàn bộ những sinh mệnh trên cõi đời, bọn họ sẽ ra đi mãi
mãi, mà cậu lại tồn tại vĩnh viễn, những hồi ức tốt đẹp đó sẽ dần hóa
thành những kỷ niềm rồi đi xa.
Thoạt nhìn tưởng rằng có được mọi thứ, nhưng thực ra lại vĩnh viễn mất đi tất cả.
Con người không chỉ có tình yêu. Phó tiên sinh được trường sinh bất lão đại khái chính là phải vứt bỏ mọi thứ, cùng một người bước đến vĩnh hằng.
Chuyện lớn như vậy, cậu không thể tùy tiện lừa Phó tiên sinh uống nước là
xong. Cậu phải thẳng thắn trước, sau đó giao quyền quyết định về tay Phó tiên sinh.
Trước đây cậu không muốn thẳng thắn mọi chuyện vì
không muốn suy nghĩ về sự chênh lệch quá lớn giữa thần và người gây ảnh
hưởng, tạo áp lực tâm lý cho Phó tiên sinh. Nhưng hiện giờ đã có nước
suối sinh mệnh, cậu không còn nỗi lo về tương lai sau này nữa, cũng
không sợ phải ngả bài.
..... Vẫn nên chờ thêm chút thời gian. Chờ sau khi về nước. Hiện tại Thích Bạch Trà chưa nghĩ ra phải nói như thế nào.
Cậu sợ Phó tiên sinh sẽ bị dọa trong một khoảng thời gian.
Phó Minh Dã cũng ôm ý niệm tương tự vậy.
_
Bọn họ nhiệt tình du lịch một vòng bãi biển Tây Hải. Trong lúc đó, Thích
Bạch Trà còn nhận được tin nhắn từ Tinh Linh Thần thế giới 493 gửi đến.
Đầu tiên, Tinh Linh Thần cảm tạ cậu đã đánh chết vu nữ Pudala, cũng giải
thích rằng lúc trước bọn họ không hồi âm về sự kiện của Pudala là vì bọn họ đang bị cuốn vào xoáy nước thời không ở thế giới 999, tin nhắn Tuyết Thần gửi đi không thành công.
Tinh Linh Thần biết được việc này cũng không khó, tùy tiện hỏi một nhân ngư từng quan sát trận chiến liền biết Tuyết Thần cũng từng tới đây, còn giết chết Pudala.
Sau
khi Tinh Linh Thần tiến vào thế giới 999 cũng muốn gửi tin nhắn tới
Tuyết Thần và Tà Thần của thế giới này, nhưng không thành công, bởi vì
khi đó Tuyết Thần và Tà Thần cũng đồng thời bị cuốn vào xoáy nước thời
không.....
Một sự trùng hợp vô cùng ngẫu nhiên.
Thời
gian trong xoáy nước thời không rất dễ bị phân mảnh, khó có thể tính
toán. Chính bởi sự chênh lệch múi giờ nên đã khiến cho đôi bên không thể liên lạc được với nhau.
Về phần Hải Thần không online là bởi vì trước đó hắn có âm mưu cầm tù Tinh Linh Thần, để tránh bị Huyết Thần và Người Lùn Thần quấy rầy, hắn dứt khoát thiết lập trạng thái ẩn thân.
Loại việc riêng như này Tinh Linh Thần không có báo cho Tuyết Thần.
Tinh Linh Thần ngoài việc cảm tạ cậu đã đánh chết Pudala, còn đề cập đến
việc lỗ hổng thời không đã được tu bổ xong, Tuyết Thần bên này không cần phải bận tâm.
Vừa lúc Thích Bạch Trà có thể tiết kiệm sức lực, vì thế mấy ngày nay cậu đều chuyên tâm nghỉ ngơi với Phó tiên sinh.
Nghĩ đến vấn đề sau khi về nước phải thẳng thắn với Phó tiên sinh, Thích
Bạch Trà vừa thấp thỏm lại vừa vui sướng. Mặc kệ thế nào đi chăng nữa,
có được nước suối sinh mệnh chính là gỡ xuống tảng đá lớn nhất trong
lòng cậu, không cần phải ngày ngày đều lo lắng về một tương lai không có Phó tiên sinh.
Tâm trạng đang vô cùng vui sướng của cậu không
thể nào gạt được đôi mắt của Phó Minh Dã. Gần đây Trà Trà ở trên giường
nhiệt tình hơn không ít, quả thực rất không giống với thanh niên an tĩnh nội liễm trong quá khứ.
"Gần đây gặp được chuyện gì vui vẻ
sao?" Đêm khuya tĩnh lặng, người đàn ông cúi người khẽ thì thầm: "Nói ra cho anh vui cùng đi."
Thích Bạch Trà nhấc mí mắt, cổ tay thon
dài trắng nõn khẽ đè chặt khăn trải giường dưới thân, giọng nói lười
biếng: "Bí mật. Khi nào về em nói cho anh nghe."
"Xem ra là một bất ngờ." Phó Minh Dã cười cười hôn xuống mặt cậu, "Khi nào về anh cũng có một bí mật muốn nói với em."
Thích Bạch Trà khẽ hừ một tiếng: "Bí mật của anh chắc chắn không lớn bằng của em."
Cậu vì bảo vệ nước suối sinh mệnh mà phải đánh một trận với Tà Thần vào cùng ngày đó.
Phó Minh Dã không nặng không nhẹ đỉnh một chút, khiến người thanh niên khẽ cắn môi, đôi mắt lên án nhìn nhìn hắn.
Một cái liếc mắt này khiến Phó Minh Dã thoáng sững sờ.
Hắn nhớ tới khi đó hắn kề loan đao lên cổ Tuyết Thần, vị Tuyết Thần kia cũng ngùn ngụt lửa giận liếc hắn một cái.
Gặp quỷ rồi, đang ở trên giường sao lại nghĩ đến chuyện khác chứ. Suýt chút nữa dọa hắn héo mất.
Phó Minh Dã cúi đầu, trong hiện thực, người thanh niên xinh đẹp được hắn
yêu thương đến tận cùng, từng tấc từng tấc cơ thể đều khiến hắn động
tâm.
Hắn cười nói: "Chưa chắc đã vậy."
_
Một tuần sau, cặp phu phu đã chơi bời thỏa thích cuối cùng cũng lên máy bay về nhà.
Kỳ nghỉ hè đã qua hơn một nửa, thời tiết tháng tám vẫn như cũ, nóng đến khiếp người.
Thực ra Phó Minh Dã rất thích thời tiết kiểu này, Thích Bạch Trà chính là
máy điều hòa hình người, ôm ôm lành lạnh, vô cùng thoải mái.
Đêm hôm đó về nhà, Thích Bạch Trà trằn trọc. Cậu đã làm chuẩn bị tâm lý
suốt mấy ngày khi còn ở khu nghỉ dưỡng Tây Hải, nghĩ đến ngày mai phải
ngả bài, thực sự có chút không ngủ được.
Không biết Phó tiên sinh sẽ phản ứng như thế nào.....
Phó Minh Dã nằm bên cạnh cũng không buồn ngủ.
Hắn và Thích Bạch Trà đang nghĩ đến một vấn đề giống nhau.
Thực ra hắn còn khẩn trương hơn cả Thích Bạch Trà. Hắn không chỉ thần, mà
còn là Tà Thần. Từ trước tới giờ, con người đều không thích chữ này.
Đêm nay hình như Trà Trà cũng có vẻ rất bồn chồn.
Phó Minh Dã quan tâm hỏi: "Không ngủ được à?"
Thích Bạch Trà nhẹ giọng: "..... Ừm. Có chút nóng."
Phó Minh Dã sờ lần điều khiển từ xa: "Để anh chỉnh điều hòa thấp hơn chút nữa."
"Không phải vấn đề điều hòa." Thích Bạch Trà hít sâu một hơi.
Con mẹ nó, quả thực là một phương pháp rất tốt để giảm căng thẳng.
Thích Bạch Trà xoay người nhìn hắn, không chút do dự hôn lên.
_
Hôm sau, Thích Bạch Trà với một thân dấu vết tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai.
Bây giờ chắc hẳn Phó tiên sinh đã đến công ty làm việc, thấy cậu ngủ say quá nên không đánh thức cậu.
Thích Bạch Trà mặc áo ngủ, xỏ dép lê, thời điểm khi bước xuống giường, toàn thân bủn rủn.
Cậu lấy ra một cái ly thủy tinh từ ngăn tủ, rót nước suối sinh mệnh vào đó.
Nước suối sinh mệnh không màu không vị, bề ngoài thoạt nhìn không có gì khác biệt so với nước khoáng bình thường.
Trong lòng cậu đã thầm sắp xếp từ ngữ không biết bao nhiêu lần, chuẩn bị hôm
nay Phó tiên sinh tan làm trở về sẽ khai báo tất cả.
..... Hay là ra phòng khách luyện trước vài lần vậy.
Thích Bạch Trà bưng ly thủy tinh đi đến phòng khách, bị người đàn ông đang ngồi trong phòng khách làm cho hoảng hồn.
Phó Minh Dã đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm ly nước trên bàn, không biết đang mải suy nghĩ cái gì.
"Phó tiên sinh?" Thích Bạch Trà gọi một tiếng.
"Hả?" Phó Minh Dã hoàn hồn, theo bản năng đẩy ly nước trên bàn sang một bên, "Em tỉnh rồi."
"Sao anh còn chưa đi làm?" Thích Bạch Trà nhìn đồng hồ, "Phải tăng ca đó."
Phó Minh Dã làm như không có việc gì nói: "Chờ nụ hôn chào buổi sáng của em."
Thích Bạch Trà không tiếng động cười một cái, đi tới ngồi cạnh hắn, tặng hắn một nụ hôn.
Thích Bạch Trà nắm chặt cái ly trong tay, quyết định nói một hơi cho xong: "Anh yêu, em muốn nói với anh một chuyện."
Phó Minh Dã khẩn trương cắt ngang lời cậu: "Em yêu, anh cũng có một chuyện
muốn nói với em, thực ra anh không phải con người, anh là Tà Thần. Đừng
nghe chữ 'tà' mà cảm thấy sợ hãi, đám thần kia đều tự xưng mình là thần
minh chính nghĩa, thực chất chỉ là một đám tự ra vẻ đạo mạo mà thôi...
Đúng rồi, em muốn nói chuyện gì?"
Thích Bạch Trà: "............"
Thích Bạch Trà rũ mắt, trầm mặc một hồi lâu: "Thực ra em cũng không phải con người."
Phó Minh Dã: "..... Vậy em là cái gì?"
Hắn cảm thấy Trà Trà không tin tưởng lý do thoái thác của hắn, mới có thể
phối hợp để nói đùa như vậy. Cũng phải, người bình thường đâu có ai muốn tin những loại chuyện như thiên phương dạ đàm (*) này.....
(*) thiên phương dạ đàm: những chuyện là lùng, không có thật, không thể xảy ra
Nhưng đến giây tiếp theo, Phó Minh Dã trơ mắt nhìn Trà Trà mỏng manh, yếu ớt, đáng yêu của hắn, tay không bóp nát ly thủy tinh.
Nước trong ly chảy xuống ngón tay thon dài xinh đẹp của người thanh niên,
dọc theo cổ tay chảy xuôi xuống dưới, tản ra mùi hương chỉ có thần mới
có thể ngửi thấy được, mùi hương thuộc về nước suối sinh mệnh.
Phó Minh Dã: "..............."
Thích Bạch Trà cười khẽ: "Một trong những thành phần ở cái đám chỉ biết ra vẻ đạo mạo kia."
+++++++
Vui vẻ không? Bất ngờ không??? Kịch tính không????? Đặc sắc không???????
Mọi người thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn chưa:))))))))))