Phong Lăng Dạ muốn gọi Hứa Vãn Tinh lại, nhưng cô làm như không nghe
thấy, cúi gằm mặt bước xuống sân khấu, không hề nhìn lấy hai con người
kia một lần.
Xuống đến chỗ ngồi của mình, Mộ Nhược Hoan cùng Kiều Diễm đã lao tới chỗ cô, Mộ Nhược Hoan vội hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy Vãn Tinh? Ban nãy chỉ
là diễn thật sao?”
Vừa rồi Mộ Nhược Hoan khó khăn lắm mới vực dậy được tinh thần của Hứa
Vãn Tinh sau cái cuộc gọi của thám tử kia, vậy nhưng bây giờ đâu lại về
đấy, tâm trạng Hứa Vãn Tinh lại trùng xuống, trông trạng thái của cô như thể đang chống đỡ để không sụp đổ ngay tại chỗ này. Hứa Vãn Tinh không
nhìn Mộ Nhược Hoan, chỉ nói: “Xin lỗi cậu, Nhược Hoan. Hiện tại tớ muốn ở một mình.”
“A... Đợi đã, Vãn Tinh...” Mộ Nhược Hoan gọi với theo, nhưng không ngăn
cản được Hứa Vãn Tinh rời đi, bước chân như đang chạy khỏi hội trường
náo nhiệt này.
“Này.” Kiều Diễm túm lấy vai Mộ Nhược Hoan trước khi cô nàng kịp đuổi theo Hứa Vãn Tinh.
Nhìn thấy Hứa Vãn Tinh đã sắp ra khỏi hội trường, Mộ Nhược Hoan cau mày nói với Kiều Diễm: “Anh làm cái gì vậy? Tránh ra!”
Kiều Diễm bình thản nhún vai, “Cô đừng đuổi theo thì hơn, sẽ khiến cô ấy khó chịu thêm đấy.” Sau đó thấy vẻ mặt khó xử lưỡng lự của Mộ Nhược
Hoan, Kiều Diễm nói: “Để tôi đi, chuyện dỗ dành con gái tôi có kinh
nghiệm hơn. Được rồi, cứ quyết định vậy nhé.”
Cứ thế tự quyết định xong, cũng không đợi Mộ Nhược Hoan kịp phản ứng,
Kiều Diễm đã chạy theo Hứa Vãn Tinh mất rồi, để lại Mộ Nhược Hoan ngẩn
người, “Mà cái tên tóc vàng này là ai?”
Phong Lăng Dạ ở trên sân khấu nói vài câu qua loa coi như chào mừng buổi lễ kỉ niệm, sau đó liền nhanh chóng đi xuống sân khấu. Hứa Vy Vy như
cái đuôi chạy theo đằng sau hắn, vừa xuống khỏi sân khấu là liên tục
thanh minh,
“Lăng Dạ, em không hề sắp xếp chuyện này trong chương trình, em không
bao giờ muốn anh bị đánh trước mặt nhiều người như vậy! Anh đừng nghe
Hứa Vãn Tinh nói xằng nói xiên!”
Đối với sự luống cuống giải thích của Hứa Vy Vy, Phong Lăng Dạ lại đáp
một câu chẳng liên quan: “Tôi muốn ở một mình, đừng đi theo tôi.”
Hứa Vãn Tinh tìm đến một cái ghế đá kín đáo ở khuôn viên của Hứa thị,
thẫn thờ ngồi phịch xuống mặt ghế lạnh toát, trong tâm trí không ngừng
truyền đến những lời Phong Lăng Dạ từng nói với cô.
“Tôi sẽ không rời xa em hay phản bội em. Làm người phụ nữ của tôi đi, tôi sẽ chăm sóc cho em suốt quãng đời này.”
Nói dối!
“Cho dù hôm nay xa nhau thì sẽ có ngày chúng ta gặp lại nhau thôi.”
Nói dối!
Tất cả đều là nói dối!
Được thôi, cũng được thôi! Phong Lăng Dạ có thể có bao nhiêu tình nhân
mà hắn muốn, có thể có bao nhiêu vị hôn thê cũng là việc của hắn, nhưng
giữa hàng tỉ người trên thế giới này, tại sao lại cứ phải là Hứa Vy Vy?
Đến cuối cùng, Hứa Vãn Tinh vẫn mất tất cả vào tay cái gia đình của Hứa
Chấn Hiên. Tín ngưỡng về một người đàn ông luôn ở phía sau cô, người đàn ông mà cô từng tin tưởng sẽ luôn che chở cô, không bao giờ phản bội cô, vậy mà vừa gặp lại đã biến thành vị hôn phu của kẻ thù của cô.
Tại sao mọi chuyện lại luôn đi đến nước này?
Nước mắt không thể cầm được mà tuôn rơi, nhưng cổ họng lại nghẹn ứ,
không thể nấc lên một tiếng, không thể hét lên cho thỏa cơn sầu, chỉ có
nước mắt cứ tuôn ra hối hả vội vã không ngừng.
Hai bàn tay của Hứa Vãn Tinh nâng lên bóp lấy cổ mình, muốn xoa bóp một
chút để có thể hít thở, có thể phát ra tiếng, nhưng làm thế nào cũng vô
dụng. Hứa Vãn Tinh lại càng khóc nhiều hơn. Rõ ràng là cô rất mạnh mẽ
mà, rõ ràng cô có thể chống đỡ được thời gian sáu năm nguy hiểm bên Mỹ,
vậy nhưng bây giờ lại cứ thế mà sụp đổ rồi?
“Đừng khóc, xấu lắm.”
Lại là câu nói quen thuộc này, nhưng nó lại thuộc về một giọng nói hoàn toàn xa lạ.
Hứa Vãn Tinh ngẩng đầu, khuôn mặt đẫm nước mắt vừa lúc va phải ánh nhìn
của Kiều Diễm. Cậu ta nhìn gương mặt xinh đẹp của Hứa Vãn Tinh khóc đến
thảm thương, trong lòng không khỏi chua xót, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười thật tươi với cô, dùng giọng điệu ngả ngớn như mọi khi mà nói
chuyện:
“Mấy ngày không gặp, uy phong của chị đi đâu hết rồi, bà chị hổ báo?”
Hứa Vãn Tinh lại cúi mặt xuống, không buồn nhìn Kiều Diễm, buông lời đe
dọa: “Lại là cậu à? Không muốn chết thì đừng có chọc vào tôi.”
“Tôi đâu dám.” Kiều Diễm cười hì hì, “Gương mặt tôi thuộc hệ điển trai
mong manh, là kiểu quý công tử điển hình, đâu được cái vẻ tuấn tú khí
chất đầy người như Phong Lăng Dạ. Bị cô tát cho hai cái chắc là bị hủy
dung luôn mất.”
Nắm đấm của Hứa Vãn Tinh giơ lên, như một lời đe dọa rằng cô sẽ không
cho cậu ta ăn tát, mà là ăn đấm. Kiều Diễm vội lùi về phía sau, “Hơ hơ!
Stop! Được rồi được rồi, tôi sai rồi, tôi không nhắc đến anh ta nữa,
được chưa?”
Hứa Vãn Tinh thu lại nắm đấm, bực bội nói: “Đừng có làm phiền tôi.”
Nhưng Kiều Diễm nào có dễ dàng ngoan ngoãn bỏ đi như cô muốn. Trái lại,
cậu ta thản nhiên ngồi phịch xuống bên cạnh Hứa Vãn Tinh, làm cô bất tri bất giác cũng nhích ra xa cậu ta hơn. Hứa Vãn Tinh phát cáu, mắng: “Ai
bảo cậu ngồi đây? Cút!”
Kiều - mặt dày vô liêm sỉ - Diễm khoát tay, cười cười ngả ngớn, “Thôi
nào, đừng có nhỏ mọn như vậy chứ. Đây cũng đâu phải ghế đề tên chị. Với
lại chị cũng từng đánh tôi rồi, lần này tha cho tôi đi.”
“Cái quái gì chứ...?” Hứa Vãn Tinh cũng chẳng còn sức lực đi cãi nhau
với người này, cô đành mặc kệ cậu ta. Ngồi thì ngồi, coi cậu ta như
không khí là được thôi. Hứa Vãn Tinh lặng lẽ quay mặt đi, nước mắt lại
rơi, nhưng cô tuyệt nhiên không tạo ra một tiếng động dư thừa nào, một
tiếng nấc lên cũng bị nghẹn ở cổ họng. Nhưng toàn bộ nỗ lực che giấu của cô đều bại lộ dưới ánh mắt của Kiều Diễm, bởi vì hai vai cô đều run lên mãnh liệt.
“Được rồi, chị không sao chứ?” Kiều Diễm nói vào chuyện chính khiến cậu
ta phải đến đây tìm Hứa Vãn Tinh, vẻ mặt hiện lên một chút lo lắng, “Chị khóc làm gì? Cũng đâu phải chị bị ăn tát, người nên khóc là Phong Lăng
Dạ mới phải chứ? Anh ta bị chị tát trước mặt bao nhiêu người kìa. Theo
tôi được biết thì từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên anh ta mất mặt như
vậy đấy.”
Nhắc đến Phong Lăng Dạ, Hứa Vãn Tinh liền muốn giận cá chém thớt, liền mắng: “Đàn ông các người toàn một lũ khốn!”
Kiều Diễm cho dù không biết đầu đuôi ngọn ngành chuyện của Hứa Vãn Tinh
và Phong Lăng Dạ thế nào, nhưng cậu ta cũng phụ hoạ theo, “Ha ha, nói
thật lòng thì tôi cũng thấy thế đấy.”
Hứa Vãn Tinh không nói gì nữa, tâm trạng vẫn chưa thể tốt lên được.
“Mặc dù thế, những lúc như thế này...” Kiều Diễm không nói tiếp, chỉ
dùng ngón tay chỉ vào vai mình, trên mặt nở một nụ cười đầy cảm thông,
không giống như cái vẻ ngả ngớn thường ngày của cậu ta.
Cho dù Hứa Vãn Tinh có lớn tuổi hơn Kiều Diễm, kinh nghiệm sống còn
nhiều hơn cậu ta, dẫu cho cô có mạnh mẽ như thế nào, thì suy cho cùng
trong mắt Kiều Diễm, Hứa Vãn Tinh vẫn là một cô gái. Vào lúc này, thứ mà cậu ta có thể cho cô chính là một bờ vai để an ủi, để Hứa Vãn Tinh có
thể dựa vào mà khóc thoải mái.
Đôi mắt Hứa Vãn Tinh rưng rưng, chấp nhận sự thật rằng bây giờ cô thực
sự rất cần sự an ủi này, bất lực mà úp mặt lên bả vai Kiều Diễm.