“Mẹ ơi, sao chú Lăng Dạ lại ở cùng mụ phù thủy đó ạ?” Ngồi trong xe của
Mộ Nhược Hoan, bốn người mới được thả lỏng, Nhan Nhan và Thần Thần cũng
chẳng ngại kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Hứa Vãn Tinh, còn đồng thời
không quên chọc ngoáy Hứa Vy Vy.
“Mụ phù thủy?” Hứa Vãn Tinh mất mấy giây mới tiếp nhận được cái biệt
danh này, cô cười cười, “A, là Hứa Vy Vy ấy à? Cô ta là chị ruột của cậu các con đó.”
Thần Thần lắc đầu ngán ngẩm, “Mặt thì trát cả tầng phấn, môi thì đỏ chót, trông cứ như ma nữ vậy, mũi lệch mặt đơ.”
Nhan Nhan cũng phụ hoạ, “Chú Lăng Dạ nói mắt cô ấy cũng giả nữa, còn đi hút mỡ!”
“Con không tin cô ấy cũng là chị của cậu đâu, nếu không thì tại sao cô
ấy lại chẳng bằng một góc của mẹ thế ạ? Sao chú Lăng Dạ lại thích cô
ấy?” Thần Thần dứt lời, hai đứa nhỏ lại cùng thở dài, “Đúng là hoa nhài
cắm bãi phân trâu mà.”
Hứa Vãn Tinh che miệng cười rộ lên, “Thôi nào, hai đứa làm mẹ cười chết
mất! Nhưng không được nói như vậy trước mặt người lớn nào khác nhớ chưa, như vậy là hỗn.”
“Dạ, chúng con biết rồi.”
“Nói đi nói lại, hình như hai con rất thích cái người tên là Phong Lăng Dạ đó nhỉ?”
Mộ Nhược Hoan đang lái xe cũng nghe thấy, cô nàng giống như sực nhớ ra
chuyện gì, hơi nghiêng đầu nói với Hứa Vãn Tinh ở ghế sau: “Lại nói,
Phong Lăng Dạ kia không có vẻ gì là thích Hứa Vy Vy cả.”
Hứa Vãn Tinh ngạc nhiên, “Sao cậu biết?”
Mộ Nhược Hoan vừa nhìn đường lái xe vừa hồi tưởng lại, “Trước lúc cậu
đến thì Phong Lăng Dạ cũng ở đó, anh ta mời Nhan Nhan và Thần Thần ăn
kem, lúc sau thì Hứa Vy Vy tìm được anh ta. Cậu không thấy thái độ của
anh ta lúc đó với Hứa Vy Vy đâu... Nếu đó không phải là Hứa Vy Vy tồi tệ mà cậu nói, chắc chắn tớ sẽ nghĩ anh ta cũng chỉ là đồ cặn bã thôi ấy.”
“HAHAHA! Vậy là nhờ Hứa Vãn Tinh tớ nên anh ta mới trở nên bình thường trong mắt cậu à?”
Mộ Nhược Hoan thở dài “ừ” một tiếng, “Mà kể ra thì anh ta cũng đẹp trai đấy, mỗi tội không phải là gu của tớ.”
Hứa Vãn Tinh xoa cằm suy tư, “Vậy là Thừa Phong không lừa tớ, Hứa Vy Vy mới là người theo đuổi anh ta...”
Nếu quả thực như vậy thì tốt, Hứa Vãn Tinh có thể không cần lo lắng quá
nhiều rằng Phong Lăng Dạ sẽ hợp lực với Hứa Vy Vy ngáng chân cô trả thù. Mà Hứa Vy Vy vẫn còn đang trong giai đoạn theo đuổi Phong Lăng Dạ, chỉ
cần cô ở ngoài tẩm xăng dầu, bỏ thêm một mồi lửa, cô hoàn toàn có thể
chia rẽ mối quan hệ của hai người bọn họ, gạt đi một mối lo, đồng thời
cũng giúp Phong Lăng Dạ có cơ hội chặt đi cái đuôi phiền phức là Hứa Vy
Vy.
Mà, bây giờ cô mới nhận ra, Mộ Nhược Hoan từ khi nào đã chấm điểm đàn ông trước mặt như vậy rồi?
“Nhược Hoan, cậu đã bắt đầu tìm đối tượng cho mình rồi à?”
Mộ Nhược Hoan thẳng thắn gật đầu, “Đương nhiên rồi, tớ cũng đâu muốn FA
mãi, phải tìm một người để được nâng niu chứ, và hợp tác sinh con với tớ nữa. Nhìn cậu có Nhan Nhan và Thần Thần lanh lợi như vậy tớ vừa ngưỡng
mộ vừa ghen tị lắm nha!”
Nhan Nhan đột nhiên vòng qua người Hứa Vãn Tinh, leo qua chân cô, tiến
về phía cửa sổ bên trái rồi áp mặt mình lên kính, chăm chú nhìn thứ gì
đó bên ngoài. Hứa Vãn Tinh sợ cô bé gặp nguy hiểm, hơi hơi cao giọng:
“Sao vậy Nhan Nhan? Mẹ đã dặn không được ngó nghiêng khi đang đi xe mà.”
Nhan Nhan chọc chọc vào cửa sổ xe, chỉ về một hướng, “Mẹ, đó là chú Lăng Dạ.”
“Hả? Ở đâu cơ?” Xuất phát từ tò mò, Hứa Vãn Tinh chưa hề được nhìn mặt
Phong Lăng Dạ cũng phải nghiêng người nhìn theo hướng tay Nhan Nhan chỉ.
“Ở trên chiếc xe đó, chú ấy đang lái chiếc xe đó!” Nhan Nhan chỉ về
hướng một chiếc Bugatti Divo màu đen tuyền đang dần dần tăng tốc, vượt
qua xe của Mộ Nhược Hoan.
Hai chiếc xe chỉ lướt qua nhau một thoáng, nhưng đủ để Hứa Vãn Tinh nhìn lướt qua được dung mạo của người đàn ông đang ngồi ở ghế lái.
Đó là một người đàn ông tuổi còn trẻ, góc nghiêng cũng rất ưa nhìn, trên người mặc âu phục chỉnh tề, tư thế ngồi ngay ngắn, hai bàn tay lười
biếng nắm hờ vô lăng. Đèn trong xe không bật, Hứa Vãn Tinh cũng không
nhìn thấy rõ gương mặt của Phong Lăng Dạ chỉ trong một thoáng, nhưng
ngay khi nhìn thấy hắn, cô đã cảm thấy người này rất quen thuộc với
mình.
Cùng một kiểu tóc, góc nghiêng tương tự, tư thái tương đồng, chỉ cần nhìn được rõ mặt người nọ nữa thôi...
Phong Lăng Dạ... thực sự rất giống người đàn ông của sáu năm trước,
nhưng cô lại không biết gì về hắn cả, cả cái tên, một bức hình cũng
không có, chỉ có thể dựa vào trí nhớ để hình dung ra người nọ trông như
thế nào. Vừa rồi Phong Lăng Dạ lướt qua, vô tình đã khiến Hứa Vãn Tinh
nhớ đến người đàn ông là bố của Nhan Nhan và Thần Thần.
Gương mặt này...
Chắc không phải là cô nhìn nhầm chứ? Đúng là như vậy, dựa theo trí nhớ
của cô về tính cách của người đó, hắn sẽ không bao giờ qua lại với hạng
người như Hứa Vy Vy, chắc chắn là vậy.
Đèn xe tối mờ mờ, ngoài trời cũng không đủ ánh sáng, Hứa Vãn Tinh tự thôi miên mình rằng đó chỉ là nhìn nhầm mà thôi.
Thế nhưng tâm trạng của Hứa Vãn Tinh vẫn không tránh khỏi mang chút thấp thỏm không yên.
“Mẹ, mẹ đã nhìn thấy chú Lăng Dạ chưa ạ?” Nhan Nhan thấy mẹ mình ngẩn
người, cô bé lên tiếng hỏi, Hứa Vãn Tinh không tập trung nên không nghe
thấy cô bé nói, làm Nhan Nhan phải chọc chọc ngón tay vào lòng bàn tay
cô, “Mẹ?”
Thần Thần cảm thấy trạng thái tinh thần của mẹ không đúng lắm, hình như
mẹ nhìn thấy Phong Lăng Dạ xong mới như vậy, nhưng cậu nhóc cũng nhớ mẹ
mình chưa từng gặp qua Phong Lăng Dạ, cậu nhóc bèn hỏi: “Mẹ, mẹ có quen
chú Lăng Dạ không?”
Chắc chắn cảm giác vừa rồi là ảo giác, không thể là người đàn ông đó được...
Hứa Vãn Tinh tự thôi miên mình xong mới nói, “Không, mẹ không quen.”
Phong Lăng Dạ hiện tại có góp hai vai trò trong câu chuyện của Hứa Vãn
Tinh, một là người thừa kế của tập đoàn đa quốc gia Phong thị, hai là vị hôn phu của Hứa Vy Vy. Theo nhận xét của Hứa Thừa Phong thì Phong Lăng
Dạ là một người rất cứng rắn, thậm chí còn khó đối phó hơn cả Hứa Chấn
Hiên và Lâm Mỹ Hoa vợ ông ta. Bên cạnh đó, người đàn ông này...
Hứa Vãn Tinh lấy điện thoại ra, lên mạng gõ cái tên Phong Lăng Dạ, kết
quả tìm kiếm có đến hơn hai triệu, nhưng tuyệt nhiên không hề có một bức hình nào của Phong Lăng Dạ cả. Hắn tuyên bố sẽ không xuất hiện với thân phận là Phong tổng ở nơi công cộng, cấm chụp hình quay phim, khi công
ty tổ chức họp báo sẽ không cho phép phóng viên chụp hình. Từng có một
người vì kiếm thêm chút tiền mà lén lút chụp hình của hắn, bị nhân viên
bảo vệ bắt tại trận, toàn bộ dụng cụ tác nghiệp đều bị hủy, đồng thời bị đuổi ra ngoài. Hơn nữa, Phong Lăng Dạ còn lợi dụng quan hệ của mình,
thành công khiến phóng viên kia bị tước giấy phép hành nghề vĩnh viễn.
Cho nên, Phong Lăng Dạ này đến cả một tấm ảnh chụp chính diện cũng không có.
Tại sao hắn lại sống ẩn dật như vậy? Tính bí mật tu luyện rồi đắc đạo
thành tiên sao? Hắn giống như tự cô lập mình với người ngoài, liệu có
phải là có bí mật gì cần che giấu hay không?