“Hoài An, cứu mạng, con nhất định phải cứu lấy anh của con!”
Bà cụ Bạch ra đòn phủ đầu, giọng nói to rõ kia vừa vang lên, những
người vốn đang đứng ở một bên cười nói lập tức bị cắt ngang, họ vô thức
quay đầu về phía âm thanh phát ra để xem thử có chuyện gì.
Chỉ thấy ba người ăn mặc giống như ăn mày đang xông thẳng về phía một cô gái xinh đẹp.
Bà cụ dẫn đầu trực tiếp quỳ xuống trước mặt cô gái, ngón tay nhăn
nheo nắm chặt lấy làn váy của cô, khóc đến mức nước mắt nước mũi đầy
mặt.
Dường như Bạch Hoài An bị hoảng sợ, nên lùi xuống phía sau vài bước: “Mấy người đang làm gì thế này?”
“Hoài An, cả nhà chúng ta đã đi đến bước đường cùng rồi, anh con bị
người ta lừa gạt, đi vay tiền với lãi suất cao, chúng ta đã vay hết tất
cả những người có thể vay rồi những vẫn không đủ được, bây giờ chỉ có
con mới có thể cứu được chúng ta.”
Bác Bạch mặt mày tang tóc giải thích, một người đàn ông trung niên
khóc như ông đã khóc đến mức trên mặt đầy nước mắt nước mũi trước mặt
cô.
Bạch Hoài An đã đạt được mục đích rồi, hôm nay cô cũng không chuẩn bị diễn vở kịch tình cảm với bọn họ nữa, cô cười lạnh một tiếng: “Anh tôi?
Mẹ tôi chỉ sinh ra một mình tôi thôi, anh trai của tôi từ đầu ra thế?”
Bác Bạch còn chưa phát giác ra ý trong lời nói của Bạch Hoài An, ông
ta tóm lấy Bạch Quang lôi lên phía trước, nói với Bạch Hoài An: “Bác nói sai rồi, là anh họ của con, thằng nhóc Bạch Quang này, nó không có bản
lĩnh, thấy cả nhà gần đây sống không tốt nên nôn nóng, học người ta ra
ngoài làm ăn nên đi vay chút tiền. Bây giờ bị người ta ép phải trả tiền, chỉ còn lại có vài ngày nữa thôi, nếu như không trả được, cả nhà chúng
ta sẽ gặp phải tai ương”
Lúc này Bạch Quang cũng bỏ sĩ diện xuống, không còn bộ dạng vênh váo
tự đắc khi đứng trước mặt Bạch Hoài An giống trước kia nữa, anh ta treo
lên vẻ mặt tang tóc mà cầu xin cô: “Hoài An, anh biết anh ngu ngốc, bị
người ta lừa gạt, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, cầu xin em giúp anh
lần này, em giúp anh trả khoản nợ này trước rồi về sau anh sẽ trả lại
cho em, nhất định sẽ trả lại cho em.”
Bà cụ Bạch cũng phụ họa theo: “Đúng vật, Hoài An, chúng ta là người
một nhà, bố mẹ con đi rồi, chúng ta chăm sóc cho con, là người thân còn
lại duy nhất của con, con không thể thấy chết mà không cứu. Đám người đó nói, nếu như còn không trả tiền sẽ chặt đứt một cánh tay của anh họ
con, con nhẫn tâm để nó biến thành tàn phế hay sao?”
Ba người bọn họ vốn đã thu hút lực chú ý của nhiều người có ý hoặc vô ý, bây giờ lại khóc lóc làm loạn thế này, bên trong lại còn có thêm một cô gái sạch sẽ xinh đẹp nữa, xung quanh đã có không ít người vây lại
xem trò vui.
Thấy bà cụ khóc đến mặt đầy nước mắt nước mũi, một người bề trên như
bác Bạch cũng đã quỳ xuống đất cầu xin người bề dưới giúp đỡ. Có vài
người già không đành lòng nhìn thêm nữa, nói với Bạch Hoài An: “Cô bé à, đều là người một nhà, có thể giúp thì giúp đi.”
“Đúng vậy, vừa nãy tôi nghe thấy cô chỉ còn lại mấy người thân này,
bố mẹ cô đi rồi, về sau cô gả đi nhà khác, người có thể chống lưng cho
cô cũng chỉ có người nhà mẹ, tình thân này không thể cắt đứt được”
Bà cụ Bạch với bác Bạch thấy có người nói giúp cho mình, ánh mắt hiện lên sự đắc ý, nhưng lại càng khóc lóc dữ dội hơn. Bạch Quang bị bác
Bạch véo một cái cũng cúi đầu xuống không ngừng thề rằng về sau sẽ không phạm thêm sai lầm nữa.
Bạch Hoài An lạnh nhạt quét mắt về phía mấy người già vẫn luôn nói
giúp bọn họ ở xung quanh, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Việc này, tôi
thật sự không thể giúp!”
“Cái gì?” Bà cụ Bạch với bác Bạch sững sờ, Bạch Quang hung hăng nắm chặt nắm đấm lại, cúi đầu không nói chuyện.
“Cô bé này, sao có thể máu lạnh như vậy.” Một bà cụ ở bên cạnh vừa
nói được nửa câu đã bị ánh mắt lạnh lùng của Bạch Hoài An đột nhiên quét tới đánh gãy.
Cô nhìn bà cụ đó, nói: “Sao mấy người không thử hỏi xem bọn họ nợ bao nhiêu tiền? Bọn họ vừa tới đã một mực ở trước mặt tôi khóc lóc nói
thiếu nợ, xin tôi giúp đỡ, nhưng nhất định không nói đã thiểu của người
ta bao nhiêu tiền?
Bạch Hoài An cúi đầu, nhìn Bạch Quang một cái: “Bạch Quang, anh nói cho mọi người biết, anh thiếu của người ta bao nhiêu tiền?”
Ánh mắt Bạch Quang tràn đầy oán giận, lúc nãy bọn họ cố tình không
nhắc đến vấn đề này chính là muốn lừa cho Bạch Hoài An đồng ý trước,
nhưng không ngờ tới người này đúng thật là thông minh, vậy mà không mắc
cầu.
Anh ta không trả lời, Bạch Hoài An lại nhìn về phía bắc Bạch và bà cụ Bạch: “Bác cả, bà nội, hai người nói xem, rốt cuộc Bạch Quang đã thiểu
của người ta bao nhiêu tiền, hai người không nói thì sao con biết được
phải trả thay các người bao nhiêu tiền!”
Bà cụ Bạch cắn răng, dưới sự ra hiệu của bác Bạch mới nhỏ giọng nói: “Mười, mười lăm tỷ”
Giọng của bà cụ đã được đè thấp hết mức có thể rồi, nhưng lúc này mọi người đều nín thở tập trung nghe đáp án của bà cụ, cho nên cho dù giọng bà cụ có bé hơn nữa thì mọi người cũng đều nghe thấy rất rõ ràng.
Trong đám người phát ra tiếng hít không khí: “Mười lăm tỷ đấy, nhiều như thế?” .
“Đúng vậy, nhiều tiền như vậy cả nhà ba người các người còn không trả nổi, sao các người lại cảm thấy một cô nhi như con có thể trả được sao?
Ánh mắt của Bạch Hoài An lạnh lùng nhìn ba người bọn họ.
Bà cụ Bạch nghe thấy lời này thì không phục mà ngẩng đầu lên nhìn
Bạch Hoài An: “Sao mày lại không trả được, bây giờ mày là bạn gái của
Hoắc Tùng Quân, người thích mày là người có quyền có thế, chỉ cần mày
giơ một ngón tay là đã đủ để trả sạch khoản nợ này rồi, Hoắc Tùng Quân
còn nói muốn bỏ ra ba trăm năm mươi tỷ để làm sính lễ cho mày, mày chỉ
cần nhận sính lễ rồi gả cho anh ta, không phải là trả được rồi sao?”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ người vây xem xung quanh đều trở nên im lặng.
Bác Bạch thật sự hận muốn chết người mẹ này của ông ta, sao miệng lại nhanh nhảu như thể chứ, bọn họ vốn muốn đi từng bước một, kết quả lại
bị bà cụ Bạch không cẩn thận nói toẹt ra hết.
Bạch Hoài An lạnh lùng nhìn bà cụ, bày ra dáng vẻ bị tổn thương: “Bà
nội, bà là muốn bán con đi để lấy sính lễ trả nợ cho Bạch Quang đúng
không? Bố mẹ con đi rồi, gia sản nhà cửa của nhà con cũng bị người ta
chiếm mất rồi, con nào còn tiền chứ? Nếu như làm như lời bà nói, con gả
cho Hoắc Tùng Quân thì sẽ có năng lực trả khoản nợ mười lăm tỷ này cho
các người, nhưng dựa vào cái gì mà con phải giúp anh ta trả nợ chứ?
Con còn chưa gả đi mà đã có ý đồ muốn lấy tiền của người ta, người nhà người ta sẽ nghĩ như thế nào về con đây?”
Cô vốn xinh đẹp, bây giờ lại tỏ ra đáng thương, nước mắt trong suốt
rơi đầy mặt, nhìn thế nào cũng đẹp hơn bội lần so với dáng vẻ khóc lóc
đáng thương của ba người nhà họ Bạch.
“Trong mắt các người căn bản không xem con là người thân, đối với các người con chỉ là một cái máy trả nợ thôi đúng không?”
Ở đây không ít người già có cháu gái, nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi cảm thấy đáng thương thay cho cô.
Người người vây xem đều chỉ chỉ trỏ trỏ ba người mà xôn xao nghị luận.
Bạch Quang thấy cô dùng giọng điệu này để nói chuyện, còn tỏ ý thấy
chết không cứu, bởi vì trong lòng nôn nóng lên không nhịn được mà cáu
kỉnh nói: “Sớm muộn gì mày cũng sẽ gả cho Hoắc Tùng Quân, gả sớm hơn một chút thì sao nào? Mày có nhiều tiền như vậy, trả thay cho tao một chút
thì làm sao? Hơn nữa tao cũng không bắt mày trả không cho tao, về sau
tao có tiền đồ rồi sẽ trả lại cho mày”.
“Ha ha, đợi anh có tiền đồ, có lẽ phải đợi đến kiếp sau rồi. Nếu như
tôi trả thay anh món nợ này, chỉ sợ cả đời này anh cũng sẽ không trả lại tiền cho tôi” Bạch Hoài An vứt cho anh ta một cái nhìn châm chọc.
Bạch Quang thẹn quá hóa giận: “Mày, cho dù tao có không trả được tiền lại cho mày thì mày gả vào nhà họ Hoặc rồi, nhà chúng tạo cũng có thể
giúp đỡ mày”
Bạch Hoài An không chút lưu tình mà phản bác lại: “Giúp đỡ thế nào?
Với bộ dạng bùn nhão không chát nổi tường của các người còn không lo
được cho chính mình, còn nói giúp đỡ tôi, tôi làm gì có mặt mũi lớn như
thế?
Tuy rằng lời này là nói với Bạch Quang nhưng nó cũng khiến mặt mũi
của bác Bạch mất sạch sẽ, ông ta đau lòng nhìn về phía Bạch Hoài An,
nghẹn ngào nói: “Hoài An, con thật sự không định giúp chúng ta hay sao?
Bác và bố con là anh em ruột, quan hệ của chúng ta tốt như thế, nếu như
bố con biết con thấy chết không chút, e là ở dưới đất cũng không thể yên lòng được” .
Thấy ông ta lại lấy bố cô ra để lợi dụng, Bạch Hoài An không nhịn
được mà cười một tiếng, ôm ngực nhìn ông ta: “Nếu như bố tôi còn sống, e rằng cũng sẽ làm giống như tôi thôi. Tôi thật sự hoài nghi sao ông có
thể không có chút chột dạ nào mà nói với tôi những lời này như thế hả
hung thủ giết người?”
Hung thủ giết người!
Cách gọi này khiến bác Bạch ngay cả người, hai môi ông ta trở nên run rẩy, hai mắt nhìn chằm chằm Bạch Hoài An, như muốn tìm ra đầu mối nào
đó từ trong mắt cô. Nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh mắt tràn đầy
thù hận trong mắt cô.
Ông ta sửng sốt, thù hận? Mấy ngày trước ánh mắt Bạch Hoài An nhìn
ông ta còn tràn đầy kính trọng, sao bây giờ trong đôi mắt đấy chỉ còn
chứa đầy thù hận?
“Con, con nói linh tinh cái gì thế? Hung thủ giết người cái gì? Hoài
An, con không muốn cứu thì đừng cứu, còn nói bác là hung thủ giết người
gì đó, con đừng có mà ngậm máu phun người”
Nhìn bộ dạng hoảng loạn của bác cả, Bạch Hoài An cười lạnh một tiếng, lên tiếng nhắc nhở: “Hôm đó Bạch Quang gọi điện cho ông ở trung tâm
thương mại, vừa hay bị bạn tôi nghe được, chính miệng anh ta nói các
người đã động tay động chân với xe của bố tôi, hại bố tôi chết thảm, còn lại tôi bị mù”
Lời này vừa nói ram bác Bạch quay sang nhìn Bạch Quang.
Bạch Quang sủng sốt, sau đó trong mắt ngập tràn sự sợ hãi, đích thực
là có chuyện này, anh ta đúng là có gọi điện cho bố khi ở trong nhà vệ
sinh trung tâm thương mại. Nhưng lúc đó anh ta không biết có người nghe
lén.
Anh ta vừa hoảng sợ vừa oan ức nhìn về phía bác Bạch, muốn giải thích nhưng lại không biết mở miệng thế nào, chỉ có thể một mực khong thừa
nhận.
“Bạch Hoài An là đồ lừa gạt, căn bản không có chuyện này! không có!”
Bạch Hoài An tiến lại gần anh ta, dùng giọng nói chỉ có mấy người bọn họ nghe thấy mà nói: “Tôi có ghi âm, anh đừng chối cãi nữa.”
Lúc này bà cụ Bạch đột nhiên ngạc nhiên lên tiếng, hệt như mới tỉnh
lại từ trong kinh hoàng, không thể tin được mà nhìn bác Bạch và Bạch
Quang: “Lời Bạch Hoài An nói là thật sao? Là các người, là các người hại chết Quang Nhật?”