Lúc Bạch Hoài An đi từ trong phòng ra, Quý Tiêu Châu tiến lên phía
trước kéo lấy cổ tay của cô. Cậu ta quan sát trên dưới một lượt vì sợ cô bị thương.
Thấy bộ dạng hấp tấp của cậu ta, Bạch Hoài An cũng thấy ấm lòng. Cô
để kệ cho cậu ta xem xét, rồi đồng thời trấn an: “Đại ca Quý à, anh yên
tâm đi, tôi không bị thương gì cả. Anh Long là một người rất tốt.”
Người rất tốt!
Quý Tiêu Châu bĩu môi, cô gái nhỏ này còn tính lừa cậu ta. Nhìn bề
ngoài đám người kia trông có quy tắc vậy là đủ biết được thủ đoạn của
anh Long rất thâm sâu, người như vậy sao có thể là người tốt được chứ!
Chỉ có thể nói cá chắc đó là người xấu.
“Chúng ta đi ra ngoài đi, đây không phải chỗ nên ở lại lâu đâu” Quý
Tiêu Châu vội vàng kéo cô gái nhỏ đi ra ngoài, Bạch Hoài An quay đầu lại nhìn thoáng qua trong vô thức.
Đúng lúc cô thấy anh Long đi từ trong phòng ra. Đối diện với ánh mắt
cô, khoé miệng ông ta còn cong lên. Trên gương mặt ôn hoà, trầm lắng kia vẫn hiện lên sự hiền từ vô cùng.
Lúc Bạch Hoài An đang mải ngây người ra thì đã bị Quý Tiêu Châu kéo ra ngoài.
Mãi đến sau khi đi ra ngoài, Quý Tiêu Châu mới nhẹ nhàng thở ra, cậu
ta nói với Bạch Hoài An: “Bên trong xảy ra chuyện gì, cô cứ nói thật với tôi, không cần giấu giếm, nếu không thì tôi không thể yên tâm được”
Thái độ trong lòng Bạch Hoài An đối với anh Long cũng không chuẩn xác lắm. Thấy Quý Tiêu Châu hỏi nên cô vội vàng thuật lại cuộc gặp gỡ giữa
mình và anh Lon, kể cả toàn bộ cuộc đối thoại cũng nói cho cậu ta nghe.
Sau khi cô nói xong thì đưa ánh mắt mong đợi mà nhìn Quý Tiêu Châu:
“Thế nào? Ông ta nói ông ta sẽ giúp tôi, anh cảm thấy có vấn đề gì
không? Có âm mưu gì hay không?”
Quý Tiêu Châu nói hết những gì mình biết thêm lần nữa, sau đó cậu ta
nhìn Bạch Hoài An bằng ánh mắt phức tạp: “Tôi không nhìn ra có vấn đề gì cả, nhưng không biết có phải tôi bị ảo giác hay không mà lại cảm thấy
hình như anh Long rất thích cô và cũng đánh giá cô rất cao”
“Hả?” Bạch Hoài An hơi sửng sốt: “Tôi không nhận ra điều đó”
“Cô không biết ông ta dùng thái độ gì để đối xử với người khác đâu”
Quý Tiêu Châu thở dài một hơi: “Cô vẫn còn rất may mắn, ông ta hứa hẹn
sẽ đồng ý thì chắc sẽ không nuốt lời đầu. Tuy nhiên nếu ông ta định nuốt lời, cô cũng không thể làm gì được ông ta”
“Cũng đúng” Bạch Hoài An suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Cô chỉ nghĩ đến việc trả thù toàn bộ nhà bác Bạch, nếu anh Long thật
sự nổi ý định tham lam và không để lại nhà cho cô thì cũng không sao,
chỉ cần có thể lấy được di vật của bố mẹ là được.
Bác Bạch đã ở căn nhà này lâu đến như vậy rồi, nó không còn thuộc về
ký ức trước kia của cô nữa, mà đã không có một chút ký ức gì thì cũng
nghĩa là không quan trọng nữa.
Dù sao đối với cô mà nói, điều quan trọng nhất chính là di vật của bố mẹ. Thêm nữa, mấy thứ này hẳn là không có lợi ích gì đối với anh Long.
Cả nhà bác Bạch còn không biết bản thân mình sắp gặp tai vạ đến nơi
mà còn khoe khoang khắp nơi. Gặp đồng nghiệp trước kia, ông ta khoe đủ
thứ. Nào là tự ca ngợi trong sự thoả mãn về mối quan hệ tiến triển giữa
ông ta và Hoắc Kỳ được nhiều người khác ngưỡng mộ như thế nào.
Bác gái cũng đã thật sự hạ quyết tâm, vẫn không quay trở lại nhà họ
Bạch, bà ta bình tĩnh chờ đến khi chấm dứt sẽ về làm chứng nhận ly hôn.
Dưới sự mong đợi của bọn họ, bộ phận nhân sự của Hoắc Kỳ cũng nhanh
chóng gọi điện thoại cho bác Bạch để bàn giao thời gian nhậm chức, chức
vị và tiền lương. Bác Bạch không có bất cứ điều gì để do dự nên đã đồng
ý.
Bởi vì trước đó Bạch Hoài An đã đả thông tâm lý nên dù chức vị và
tiền lương rất thấp, không có quyền lực gì nhưng ông ta cũng không để ý.
Ngược lại trong lòng ông ta còn cho rằng, chẳng bao lâu nữa, nhất
định Bạch Hoài An sẽ cầu xin Hoắc Tùng Quân thăng chức cho ông ta.
Bác Bạch đi làm, bà cụ lại cực kỳ dung túng cho cháu đích tôn, cũng
không còn dựa theo lời con trai mà trông giữ Bạch Quang nghiêm ngặt nữa, ngược lại còn lén lút đưa tiền trợ cấp cho Bạch Quang, sợ cháu đích tôn của mình chịu thiệt thòi.
Sau khi Bạch Quang có tiền trong tay thì cảm thấy ngứa ngáy khó chịu
trong người nên luôn tìm cớ để ra khỏi nhà. Bà cụ vẫn luôn cảm thấy cháu đích tôn của mình là người có bản lĩnh nên anh ta nói gì nghe nấy. Bà
cụ không yêu cầu bác Bạch làm gì nhiều, chỉ mong bác Bạch cho cháu đích
tôn của mình tan tầm về nhà sớm một chút.
Bạch Quang cũng sợ bố mình, mấy ngày đầu thì đúng thật là anh ta rất
có quy tắc. Ban ngày ra khỏi nhà đi chơi vài ván nhỏ, sau đó đến giờ thì chạy nhanh về nhà.
Bác Bạch về nhà thấy anh ta ngoan ngoãn ở nhà nên dần dần thả lỏng
cho anh ta hơn. Thêm nữa Hoắc Kỳ đã sắp xếp cho ông ta một đợt đi công
tác, ông ta dặn dò Bạch Quang vài câu, sau khi nghe thấy miệng con trai
thề thốt lên xuống thì ông ta mới thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Bác Bạch vừa đi, Bạch Quang lập tức lên tinh thần, như núi không hổ
thì khỉ xưng Đại vương. Anh ta lừa bà cụ nói là muốn hợp tác kinh doanh
với bạn học rồi lừa ôm toàn bộ số tiền mà bà cụ tích cóp nhiều năm đi
luôn.
Số tiền tích cóp này của bà cụ là tiền mà trước đây con trai cả Bạch
Quang Nhật biểu. Cộng thêm trước đó đã tước đoạt được tài sản Bạch Quang Nhật nên bà cụ có vụng trộm rồi tích góp được, vậy nên số tiền cũng
không hề ít.
Sau khi Bạch Quang có được tiền, đôi mắt anh ta bắt đầu sáng lên.
Mấy ngày nay, anh ta thắng vài ván lắt nhắt cũng được kha khá tiền,
vận may vẫn luôn tốt đẹp. Anh ta bèn nhân cơ hội đánh cược một phen lớn, chỉ cần thắng thì anh ta không cần dựa vào tiền tiêu vặt bố cấp để sống qua ngày nữa, cũng không cần phải kiếm tiền cực nhọc như vậy.
Bà cụ thấy dáng vẻ mừng như điên của Bạch Quang, tuy rằng bà cụ rất
đau lòng vì đưa cho cháu số tiền này, nhưng cũng không nên tính toán với cháu đích tôn làm gì.
“Quang à, cháu phải dùng tiền này cho cẩn thận, tuyệt đối không được
đi cá cược biết chưa? Bây giờ cháu cũng thấy tình hình nhà chúng ta rồi
đó, không có nhiều tiền để trả nợ thua bạc cho cháu nữa đâu. Đây là tiền bà tích cóp cả đời mới được đó.”
“Vâng, cháu biết rồi, bà nội, cháu sẽ nhớ bà lắm. Chỉ cần cháu phát
đạt rồi thì nhất định sẽ mua cho bà một chiếc vòng tay lớn bằng vàng,
vòng cổ cỡ lớn này, rồi đưa bà đến ở trong biệt thự khổng lồ, cháu sẽ
lái xe đưa bà hóng gió hay du lịch thế giới đều được tất”.
Bạch Quang ôm bà nội, anh ta cắt ngang những lời lải nhải của bà cụ bằng sự hưng phấn.
Vốn dẻo miệng nên Bạch Quang nói chuyện rất dễ nghe, lại còn là cháu
trai duy nhất nên bà cụ thực sự rất thích anh ta, thể là được anh ta dỗ
dành đến mặt mày cũng hớn hở.
“Nhà chúng ta chỉ được mỗi Bạch Quang là có tương lại thôi.”
Bà cụ biết trong trường quốc tế mà Bạch Quang theo học có nhiều người không phú thì quý, cháu trai lại cực kỳ thông minh cho nên bà cụ rất
yên tâm về “bạn học” mà anh ta nhắc đến. Bà ta có lòng tin vững chắc
rằng nhất định cháu đích tôn mình có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Bạch Quan cầm tiền rồi thì không kiềm chế được đam mê, anh ta cũng
không rảnh tìm cách ứng phó với bà cụ mà đi thẳng đến sòng bạc luôn.
Nói ra cũng thực sự trùng hợp, sòng bạc mà anh ta đến lại chính là
sòng của anh Long. Và cũng đúng lúc anh Long đang tìm cách dụ anh ta vào đây.
Ảnh chụp Bạch Quang đã được in ra rồi truyền đi khắp sòng bạc. Anh ta mới vừa bước vào sòng được một phút thì đã có người tới báo tin cho anh Long.
Anh Long thấy gương mặt tươi cười của Bạch Quang cộng thêm dáng vẻ
đầy tự tin của anh ta thì khóe môi nhếch lên một cách lạnh lùng rồi
nhanh chóng gửi tin nhắn cho Bạch Hoài An: “Con cá đã sa lưới rồi”
Mấy ngày nay Bạch Hoài Anh cũng luôn bận tâm đến chuyện này, sau khi
nhìn thấy tin nhắn, trên mặt cô đã lập tức tràn ngập nụ cười tươi.
Cách Lệ Tâm ngồi bên cạnh cô, vừa lúc bắt gặp nụ cười tươi kia thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Ngày thường có được biết đến là một Bạch Hoài An dịu dàng, ngay cả
cười rộ lên cũng mang theo một vẻ đẹp hiền lành. Nhưng nụ cười tươi vừa
rồi của cô lại mang theo vẻ u ám, còn xen lẫn một chút gian ác, thấy thế nên đột nhiên trong lòng Cách Lệ Tâm trào dâng một suy nghĩ.
Ngay lúc đó, Bạch Hoài An thật sự không khác gì một Thiên Sứ bị đọa đày, loáng thoáng sau lưng cô còn mọc đầy cánh chim màu đen.
Cách Lệ Tâm lập tức nhảy vào phòng làm việc và ghi chép hết những ý
nghĩ vừa mới nảy sinh của mình lại. Với vài nét bút ít ỏi, cô ta đã phác họa ra một bản thảo nguyên mẫu.
Là một bộ lễ phục màu đen, cô ta tính là sau khi làm xong sẽ đưa cho Bạch Hoài An xem.
Bạch Quang còn không biết mình đang bị người khác theo dõi, sau khi
anh ta tiến vào sòng bạc thì lấy ra một cọc tiền để đổi thành phỉnh,
trong lòng thì tràn ngập niềm tin vào cơ may của mình.
Bởi vì có anh Long bày mưu đặt kể nên đa số người trong khu vực đó đều chú ý đến từng bước chân của Bạch Quang.
Thấy anh ta vẫn còn chút lý trí, chưa đặt hết tất cả tài sản trong nhà lên nên họ đưa mắt nhìn nhau để nhường cho anh ta.
Quả nhiên đúng như trong tưởng tượng của Bạch Quang, anh ta đã thắng
không ít, chỉnh trên sóng của anh ta đang không ngừng tăng lên.
Những thứ này đều đại diện cho tiền, một số tiền vô cùng đáng kể.
Từ nhỏ, Bạch Quang rất bình thường, không thông minh cũng không chăm
chỉ. Là cháu đích tôn trong nhà, lại được bà cụ cưng chiều nên khi lớn
lên, anh ta chẳng có một chút chí hướng nào cả.
Thế nhưng bác Bạch lại vô cùng kỳ vọng vào anh ta. Ông ta đã bỏ ra
không ít tiền để đưa anh ta vào học ở trường quốc tế. Ông ta làm vậy là
muốn cho anh ta tiếp thu môi trường giáo dục tốt để tính cách rắn rỏi
hơn người.
Nhưng Bạch Quang lại không biết cố gắng, không chỉ không tiếp thu được gì mà ngược lại còn bị đuổi vì khiêu khích người ta.
Cũng đã trưởng thành, sự nghiệp thì chẳng ra sao, bị bạn bè thân
thích chỉ trỏ sau lưng, bị bố ruột tức giận trách mắng, Tuy rằng có bà
nội tin tưởng một cách mù quáng nhưng cũng không thể làm sạch Quang thấy dễ chịu hơn.
Bây giờ thấy đồng phỉnh đang nằm yên trước mắt mình, người bên cạnh
thì thổi phồng ngưỡng mộ, điều đó làm cả người anh ta hơi lâng lâng.
Theo dòng thời gian không ngừng trôi qua, nội tâm tràn đầy dục vọng
tham lam cộng thêm khát vọng thành công của Bạch Quang đã bị kích thích
đến mức bùng phát hết lên.
Anh ta hy vọng được người khác khen ngợi, muốn cho bố hài lòng nên
khát vọng có được của cải giá trị càng tăng lên. Trong lúc nhất thời anh ta đánh cược mù quáng, trong đầu anh ta chỉ có một chữ, đó chính là
thắng.
Thấy cơ may của mình càng ngày càng tốt nên cuối cùng anh ta không
kiềm chế được nữa mà đập chiếc thẻ của bà cụ lên trước đài của bàn sòng.
“Đổi hết tiền trong này thành phỉnh cho tôi, nhanh tay nhanh chân lên!”