Vu Tư Linh lúc nhận được thông báo từ đoàn làm phim, toàn bộ bộ não đều trống rỗng, sau đó tiếng đùng đùng trong đầu vang lên, lại chợt vang lên
tiếng pháo hoa, oanh tạch nàng đến mức tâm hoa nộ phóng(*).
(*) 心花怒放 - Tâm hoa nộ phóng: Vui sướng ngất ngây.
Vì thế nàng mới nhanh chóng lấy toàn bộ tài sản thuộc sở hữu của mình mà
tính toán một chút, cộng thêm thù lao đóng phim lần này, dư sức một mua
biệt thư nho nhỏ.
Nàng
nhanh chân chạy đi tìm Lê Nguyệt Uẩn, cả đoạn đường đi đều dồi dào sinh
lực, tự tin có thừa, một hơn đi lên tầng năm cũng không thở hổn hển.
Kỳ thật sau khi thân phận của hai người lộ ra ánh sáng, nàng vẫn luôn có
chú tự ti. Rất khó tin được, nàng thế nhưng lại sinh ra cảm giác tự ti,
nhưng sự thật quả đúng là thế.
Đặc biệt là sau khi biết được năng lực ưu tú của nhà thiết kế Lê Nguyệt
Uẩn, nàng liền cảm thấy tự biết xấu hổ, dù sao nàng hiện tại vẫn là sinh viên, vốn lúc trước cũng không có công việc ra hồn gì, tất cả tiền bạc
có được đều được gia đình cho. TUy rằng cầm rất nhiều tiền đi đầu tư,
cũng kiếm lời không ít, nhưng so với số tiền mà Vu Thiên Túng cho nàng
tiêu vặt, còn kém xa rất nhiều.
Nàng cảm thấy bản thân rất vô dụng.
Nếu như là lúc trước, lúc mà nàng còn nghĩ rằng Lê Nguyệt Uẩn là một công
nhân khuân gạch, trái lại không sợ hãi chút nào. Bởi vì nàng biết, bản
thân nhất định có thể kiếm ra đồng tiền lớn ở bao dưỡng Lê Nguyệt Uẩn
thật tốt.
Nhưng tình huống hiện tại thì hoàn toàn trái ngược, nhìn thế nào cũng đều giống như chính mình đang được bao dưỡng cả !
Ra khỏi cửa mua đồ cũng là Lê Nguyệt Uẩn, lái xe cũng Lê Nguyệt Uẩn, hiện
tại ngay cả chỗ ở cũng sắp phải dọn đến nhà của Lê Nguyệt Uẩn.
Tuổi của nàng còn trẻ, lại càng có lòng tự trọng cực cực lớn mà!
Cho nên khi Lê Nguyệt Uẩn chính thức đưa ra yêu cầu chuyển nhà, nàng lập
tức lảng tránh vấn đề này. Nàng cũng muốn Lê Nguyệt Uẩn dọn đến nhà của
mình a, bởi vì thế nàng luôn cố gắng hết sức, làm việc thật tốt, kiếm
tiền chăm lo gia đình.
Đang lúc Lê Nguyệt Uẩn nắm tay nàng, thời điểm nói nhận đơn hàng này, Vu Tư Linh bỗng nhiên nở nụ cười.
Lê Nguyệt Uẩn cũng hiểu, Lê Nguyệt Uẩn hiểu lòng tự tôn nho nhỏ của nàng!
Hu hu hu đây là cô vợ tốt thần tiên gì thế này!
"A Lê, chị thật tốt." Vu Tư Linh cảm động không thôi, tay chống lên cạnh bàn, nghiêng người lên trước hôn cô một cái.
Lê Nguyệt Uẩn lại mách nàng bên cạnh còn có một cẩu độc thân đang ăn cẩu lương thương hiệu hoàng gia mà lớn lên đấy.
Chỉ là Vu Tư Linh hiện tại không nhìn thấy, trong mắt của nàng chỉ có một người, ôm mặt cô mà hôn chụt chụt tới.
Tư Vũ Đồng: "..." Cẩu độc thân không có nhân quyền sao?! Phải bị hai người khi dễ như vậy chứ! Hu hu hu!
Tư Vũ Đồng nhắm mắt lại không muốn nhìn tiếp, dẫm lên sàn nhà phát ra âm
thanh lớn tiếng dị thường mà đi ra ngoài, khi đóng cửa lại mới phát hiện hai người kia ngay cả nghe cũng không muốn nghe thấy, thở hổn hển mà
đóng cửa lại. Trở lại vị trí làm việc, mở điện thoại ra, vừa lúc nhìn
thấy Sở Vũ Huân đang làm giàu, nhịn không được mà nhắn cho cô ấy một
tin.
[Tư Vũ Đồng]: Phì trạch khóc lớn.jpg
[Sở Vũ Huân]: Chị gái, chị sao thế? Có phải người nhà của chị lại ép chị hay không?
[Tư Vũ Đồng]: Ép gì chị?
[Sở Vũ Đồng]: Ép chị về nhà, nếu dựa theo kịch bản phim mà nói, chị hiện
tại đang trong hoàn cảnh phải làm việc không ngừng nỗ lực thì phải về
nhà kết thừa tài sản ngàn vạn.
[Tư Vũ Đồng]: Đứa trẻ đáng thương, em vẫn chưa biết gì hay sao?
[Sở Vũ Huân]: ???
Tư Vũ Đồng ở trên điện thoại một chốc cũng không thể nói rõ được, dứt
khoát gọi cho cô ấy một cuộc, thẳng thắn nói: "Em biết gì chưa? Sư nương của chị cũng chính là Vu Tư Linh, cũng là chị em tốt của em, thế mà lại là một phú nhị đại đại đại đấy."
Sở Vũ Huân trầm mặc hồi lâu, mới ngây thơ vô số tội mà trả lời: "Em biết
a, nhà cậu ấy rất có tiền, ba cậu ấy là thương nhân bất động sản lớn
nhất ở thành phố Tuyên Dương, tiền tiêu vặt một ngày của cậu ấy có thể
đủ một năm tiền tiêu vặt mồ hôi nước mắt của em đấy."
"..." Tư Vũ Đồng tức giận.
Tại sao? Tại sao toàn thế giới đều biết Vu Tư Linh là phú bà! Chỉ duy nhất
đứa trẻ cô đơn đáng yêu như mình lại không biết gì hết!
Mình bị ngắm trúng rồi sao! Mình là bị thế giới này che mờ đôi mắt rồi sao!
Chẳng là chỉ là mình là người ngoài cuộc sao!
Tư Vũ Đồng một quyền đấm vào bức tường bên cạnh.
Bông tuyết phiêu phiêu, gió bắc quật thành tiếng, đất trời một mảnh mênh mông, một cành mai đứng ngạo nghễ trong làn gió tuyết.
"Chị thật rầu rĩ a, chị đột nhiên lại biến thành một đồ ngốc khóc nhè thế
này, không có một chút dáng vẻ ba tốt của cán bộ đoàn sinh viên học sinh ưu tú cả."
"Đưng khóc." Sử Vũ Huân ở trong điện thoại đều dùng từng câu từng chữ mà trấn an: "Nước, mắt, của, con, gái, là, trân, châu."
Đau lòng của Tư Vũ Đồng qua đi, sống không còn gì để luyến tiếc: "Vậy nhất
định em cũng đã biết sư phụ chị không chỉ là một phú nhị đại, còn là một nhà thiết kế nổi danh rồi."
"Cái gì?!" Sở Vũ Huân kinh hã, "Chuyện lúc nào? Sao em không biết?"
"Em không biết?" Tư Vũ Đồng đột nhiên hưng phấn: "Chuyện rất lâu về trước
rồi, ôi chao, cũng không phải chị không muốn nói với em, chỉ là mệnh
lệnh sư phụ khó làm trái a, ha ha ha."
Sở Vũ Huân: "Hu hu hu."
Nước mắt của cô tích tụ lâu năm giống như cơn mưa tầm tã, rơi lã chã xuống mặt đất, trái tim rốt cuộc cũng thấu hiểu mọi thứ!
"Đừng khóc, nước mắt của con gái là trân châu." Tư Vũ Đồng lại đem nguyên văn câu nói trả ngược lại.
Sở Vũ Huân khóc lóc cho đã, liền cười: "F***, em tìm được kinh nghiệm làm giàu mới rồi."
Tư Vũ Đồng: "Là gì?"
"Truyện Đồng nhân a!(*)" Sở Vũ Huân đắc ý mà nói, "Tư liệu sống hay như vậy!
Trực tiếp lại nguyên bản hai người bọn họ đi viết một quyển tiểu thuyết, vậy thì giải thưởng văn học Nobel tiếp theo chính là của em rồi!"
(*) 同人文 - Đồng nhân văn: Đồng nhân được hiểu đơn giản là một loại truyện có bối cảnh
từ phim ảnh, truyện tranh, phim hoạt hình hay một câu chuyện đã có sẵn
từ trước.
Tư Vũ Đồng: "Chúc mừng cho giấc mơ đẹp của em, tạm biệt."
-----------------
Sau khi đoàn phim và Vu Tư Linh xác nhận xong thời gian tiến hành quay
phim, chính là đợi đến năm sau mới có thể khởi máy, vì thế nàng bắt đầu
từ từ tìm kiếm công ty quản lý. Có điều nàng cũng không vội đến cầu
cạnh, bước đầu tiên phải thận trọng một chút, trọng tâm vẫn đặt ở trên
kịch bản như cũ.
Rất nhanh, Lễ Giáng sinh cũng đến, nàng cùng Lê Nguyệt Uẩn sau khi ăn xong một bữa tối, lại đến nhà của Lê Nguyệt Uẩn ở.
Sau khi bản thân chuẩn bị mua nhà, nàng giống như có lý do, quang minh chính đại mà đến nhà của đối phương ở.
Chỉ là không ngờ tới, đã ở trong nhà đối phương để có ít thứ, đối với ở chung đã không còn cách nào né tránh.
Lê Nguyệt Uẩn lấy ra một chiếc hộp đóng gói tinh xảo, đặt ở trước mặt nàng.
"Oa, quà Giáng sinh sao?" Vu Tư Linh chờ mong mà nhìn cô.
"Ừ, mở ra nhìn xem." Lê Nguyệt Uẩn ngồi xuống ở bên cạnh nàng.
"Là gì a?" Vu Tư Linh chờ mong mà xoa xoa tay, một bên mở hộp ra một bên hỏi: "Vòng cổ? Nhẫn? Thẻ ngân hàng? Sổ hộ khẩu?"
Đều không phải.
Nàng nhìn một tờ giấy trắng được gấp gọn ở trong hộp, giật mình, ngạc nhiên nói: "Giấy vệ sinh? Loại này cũng quá dày rồi."
Lê Nguyệt Uẩn cười thành tiếng, nhéo nhéo mặt của nàng: "Em xem kỹ lại đi."
Kỳ thật vừa thấy tờ giấy ở trong này, trong lòng của Vu Tư Linh đã có suy đoán, nàng nghĩ tới bức phác họa trong văn phòng kia.
Thứ này, rất có khả năng là một bức vẽ gương mặt tuyệt mỹ của nàng.
Biểu cảm vui mừng của nàng đều chuẩn bị sẵn sàng, kết tiếp chính là phô bày kỹ thuật diễn xuất của bản thân ra!
Nàng ra vẻ tò mò mở tờ giấy ra, vừa định khen một câu 'sinh động như thật', thì lời nói đột nhiên nuốt trở về.
"Đây là..." Vu Tư Linh trong lòng rung động, nổi lên tầng tầng gợn sóng: "Đây là bản vẽ?"
"Ừ, nhà của chúng ta." Lê Nguyệt Uẩn ôn nhu nói, "Thích không?"
Vu Tư Linh nhìn từng đường vẽ trong bản thiết kế, chợt liếc mắt nhìn kết
cấu không có gì hoa hòe cả, nhưng chi tiết tại mỗi chỗ có thể thấy được
mức độ dụng tâm, ngay cả hoa văn ở trên cây cột cũng là loài hoa mà nàng thích.
Tựa như đang có
một căn phòng độc nhất vô nhị được thiết kế hoành tráng được đặt ở trước mắt nàng, nàng kích động đến mức không biết nói cái gì mới được, biểu
tình có chút mất khống chết.
"Thích, em rất thích." Gi ọng Vu Tư Linh run rẩy khi nói chuyện, xoay người ôm chặt cô, "Em rất may mắn khi gặp được chị."
Lê Nguyệt Uẩn cười ôm nàng: "Cũng không biết là ai may mắn nữa."
Hai người nói chuyện một lúc lâu, bắt đầu tham khảo chi tiết của căn nhà.
Lê Nguyệt Uẩn nói: "Đây là bản thiết kế bước đầu của căn nhà, nếu như em
muốn chỉnh sửa lại thêm, thì hoàn toàn có thể dựa vào ý nguyện của em mà thiết kế ra."
"Thật
sao?!" Vu Tư Linh xúc động, vứt đi*cmn* tay làm hàm nhai, nàng lập tức
gọi điện cho Vu Thiên Túng: "Alo, ba, con muốn quà Giáng sinh."
Vu Thiên Túng cười ha hả nói: "Được a, bảo bối, con muốn gì nào?"
"Khu biệt thư ngoại ô phía Tây có phải còn có một nền không ạ?" Vu Tư Linh nói, "Ba cho con đi, con muốn xây nhà."
Vu Thiên Túng: "..."
Vu Tư Linh cúp điện thoại, cười tủm tỉm nói: "Xong xuôi."
Lê Nguyệt Uẩn bất đắc dĩ mà cười cười:"Vậy xem ra chị còn phải trở về vẽ lại một bản nữa rồi, em còn muốn gì nữa không?"
"Hồ bơi!"
"Được."
"Phòng chiếu phim!"
"Không thành vấn đề."
"KTV!"
"OK.
"Phòng chơi cờ!"
"Thỏa mãn em."
Hai người em một câu chị một câu, cứ nói cho tới đêm khuya, Vu Tư Linh nằm
xuống giường, đối với tương lai tràn ngập hy vọng, cười ha ha: "Tốt quá
đi."
"Sao thế em?" Lê Nguyệt Uẩn nắm tay nàng.
"Em sắp có nhà rồi, ha ha ha."
"Ừ." Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười, "Cảm ơn em."
"Cảm ơn em gì chứ?" Vu Tư Linh ngạc nhiên nói.
Lê Nguyệt Uẩn tắt đèn, dịu dàng nói: "Cảm ơn em đã nguyện ý cho chị một gia đình."
Trong bóng tối, Vu Tư Linh vui vẻ nói: "Sao lại nói là em cho chị chứ, một
cây làm chẳng nên non, cái nhà này chính là được chúng ta vun đắp mà
thành."
"Ừ, Vu đại triết học gia nói rất có lý." Lê Nguyệt Uẩn cười.
-------------------------
Trước một ngày Tết Nguyên Đán, Vu Tư Linh kết thức tiết học xong, đi tới công ty chờ Lê Nguyệt Uẩn.
Nhóm người của Lê Nguyệt Uẩn còn đang tăng ca, nàng gọi một chút trà sữa
cùng bánh ngọt, chiêu đãi mọi người vừa ăn vừa làm việc.
Sau khi các đồng nghiệp đưa Lý mama đi bệnh viện, rốt cuộc các cô ấy cũng
biết rõ đầu đuôi, mang theo tâm trạng áy náy, thái độ đối với quý cô Vu
Tư Linh cũng chính là bà chủ cũng liền trở nên tốt hơn.
Càng khỏi phải nói đến cô gái nhỏ này lớn lên vừa xinh đẹp vừa dễ thương,
tính cách lại tốt, một chút cũng không có cái mác phú nhị đại, nhiệt
tình tràn trề, đề tài nói chuyện với mọi người nói hoài cũng không hết.
Ngẫu nhiên đang nói chuyện hăng say với các đồng nghiệp, lại bị Lê tổng trên đường đi đánh ghen, trở về lại bị chỉnh đốn một trận.
Mọi người ăn bánh kem pizza uống trà sữa, thảo luận đề tài đi chơi ở đâu vào Tết Nguyên Đán.
"Linh Linh, em muốn đi đâu a? Có đi du lich của Lê tổng không?" Một vị đồng nghiệp hỏi.
"Bọn em vẫn chưa thảo luận nữa." Vu Tư Linh nói, "Gần đây chúng em đều rất bận, chắc là sẽ không đi ra ngoài du lịch đâu."
Khi nói chuyện, Lê Nguyệt Uẩn từ sau lưng nàng vươn tay ra, bưng lên một ly cà phê, hỏi: "Mọi người đang nói gì thế, náo nhiệt như vậy?"
Các đồng nghiệp: Tới nữa rồi, Lê tổng lại ăn dấm nữa rồi!
Vu Tư Linh trả lời: "Tết Nguyên Đán chị có dự tính gì không? Có muốn ra ngoài du lịch không?"
Lê Nguyệt Uẩn suy nghĩ một lát, lại nhìn lướt qua các đồng nghiệp đang
nhiều chuyện đến muốn mạng, thản nhiên nói: "Du lịch chắc là không, chị
còn chút việc phải giải quyết."
Vu Tư Linh kinh ngạc nói: "Chuyện gì a?"
Lê Nguyệt Uẩn nhìn nàng một cái, trong mắt hiện lên một ý cười gian tà: "Đi đến làm khách nhà ba vợ."
Vu Tư Linh nhất thời không kịp phản ứng.
Các đồng nghiệp: "YO ~~~~~~"
"Cái gì?!" Vu Tư Linh kinh hãi, "Chị sắp đến nhà em?"
"Đúng vậy, ba của em không nói cho em biết sao?" Lê Nguyệt Uẩn cười nói, "Mấy ngày trước bàn công việc với Vu tổng, ông ấy liền mời chị đến nhà làm
khách."
"Ông ấy không nói với em a !" Vu Tư Linh chấn động, làm sao bây giờ ! Trong nhà còn cất
giấu rất nhiều bí mật nàng không muốn cho ai biết đâu !
"Em hoảng cái gì?" Lê Nguyệt Uẩn tìm tòi nghiên cứu nói, ý cười doanh
doanh, "Đúng lúc chị cũng muốn đi xem thử đứa con của chúng ta trông như thế nào rồi."