Nghiêm Uyên tỉnh lại phát hiện bản thân đã nằm trong bệnh viện, một bác
sĩ đến kiểm tra thấy cô đã tỉnh thì cười nhẹ nói: “Cuối cùng cô cũng đã
tỉnh rồi, cô yên tâm bản thân chỉ bị xây xát nhẹ thôi không có ảnh hưởng gì đến đứa bé trong bụng của cô cả, sau này đi đường nên cẩn thận một
chút.”
Sắc mặt của Nghiêm Uyên ngay lập tức tối sầm lại khi nghe
những lời nói của bác sĩ, cô ta tưởng bản thân đã nghe lầm liền vội trợn mắt hỏi lại bác sĩ: “Ông mới vừa nói cái gì? Tôi bị làm sao? Ông mới
vừa nói tôi có thai sao?”
Bác sĩ gật đầu, khóe môi hơi cong lên
đáp lại: “Đúng vậy, hóa ra là cô vẫn chưa biết à? Vậy thì tôi chúc mừng
cô cô đã mang thai hơn một tháng rồi, đứa bé hiện tại rất khỏe mạnh
không có vấn đề gì cả, hiện tại cô đã không sao rồi nên có thể xuất viện được rồi.” Nói xong, bác sĩ rời đi ngay.
Gương mặt của Nghiêm
Uyên dần trở nên trắng bệch, cô ta lảo đảo rời khỏi bệnh viện, Nghiêm
Uyên vẫn chưa thể tin được bản thân đã mang thai, phải làm sao bây giờ?
Cô ta sợ hãi, run rẩy, hoảng loạn vì chính cô ta cũng không biết cha đứa bé trong bụng của mình là ai?
Nghiêm Uyên ngồi bệt xuống vỉa hè, nước mắt rơi lã chã, trong suốt bốn năm qua cô ta đã ngủ cùng với rất
nhiều người đàn ông, người đàn ông cướp đi lần đầu tiên của Nghiêm Uyên
không ai khác chính là Nghiêm Siêu, ông ta không những ngủ cùng cô mà
còn dùng cô cho nhiều cuộc giao dịch khác để có được những dự án lớn.
Bây giờ phải làm sao đây? Nghiêm Uyên hoảng loạn cố nghĩ cách, hiện tại cô
ta đã không thể nào bám víu vào Nghiêm Uy và Nghiêm gia được nữa rồi,
trong đầu cô ta bỗng hiện lên hình ảnh của Hữu Minh, phải rồi cô ta còn
có Hữu Minh, trong đầu Nghiêm Uyên bắt đầu mưu tính, quyết tâm phải bám
lấy Hữu Minh.
Buổi tối, Nghiêm Uyên cố tình chuốc cho Hữu Minh
say rượu đến không biết trời trăng gì nữa cả, thấy anh đã hoàn toàn say
đến bất tỉnh, Nghiêm Uyên nhanh chóng đưa Hữu Minh đến khách sạn dàn
dựng lên cảnh tưởng cả hai người uống say nên phát sinh quan hệ với nhau không những thế cô ta còn cố tình đổ một chút máu lên ga giường tránh
cho Hữu Minh nghi ngờ Nghiêm Uyên đã không còn trong trắng.
Sáng
ngày hôm sau, thám tử tư mà Lâm Uyển đã cho đi theo dõi Hữu Minh đã
nhanh chóng đến báo: “Lâm tiểu thư! Đây là những hình ảnh mà ngày hôm
qua tôi đã chụp được ạ.”
Lâm Uyển cầm những tấm ảnh ấy lên xem cả người như phát điên quát lớn: “Hai người họ vào khách sạn tại sao lại
không báo cho tôi biết hả?” Bàn tay của Lâm Uyển cầm những tấm hình ấy
nắm chặt đến nỗi nổi cả gân xanh, cô hận không thể giết chết Nghiêm
Uyên.
“Tiểu thư chỉ bảo tôi đi theo dõi và chụp lại thôi chứ
không hề nói đến việc này, nếu cô muốn đánh ghen thì cô nên đến đó ngay
đi, hiện tại vẫn còn sớm bọn họ vẫn chưa thức dậy đâu.” Tên thám tử tư
sợ nhất chính là lúc phụ nữ nổi điên lên, hắn luống cuống vội vàng nói.
“Chỉ đường.” Lâm Uyển lấy túi xách của mình xong rồi lớn tiếng ra lệnh cho
tên thám tử tư dẫn đường đến khách sạn, lần này cho dù có thế nào cô
cũng phải cho Nghiêm Uyên một bài học nhớ đời.
Đến khách sạn, Lâm Uyển đưa cho nhân viên tiếp tân một xấp tiền, nữ nhân viên ấy không thể từ chối được sức hút của đồng tiền liền nói cho Lâm Uyển biết phòng của Hữu Minh và Nghiêm Uyên.
Đứng trước cửa phòng Lâm Uyển bảo tên
thám tử tư tông cửa, hắn dùng hết sức lực tông thật mạnh vào cửa, cánh
cửa vừa mở toang ra đã thấy cả hai đang mặc quần áo vào. Lâm Uyển tiến
thật nhanh vào trong dùng túi xách đánh không ngừng vào người của Nghiêm Uyên, Hữu Minh tức giận tát vào mặt của Lâm Uyển một cái trời giáng,
quát lớn: “Cô phát điên cái gì chứ? Tôi cấm cô động đến Tiểu Uyên nếu
không giữa tôi và cô không còn hôn lễ gì nữa cả, quan hệ giữa hai nhà
cũng không còn.”
Trang phục đã chỉnh tề, Hữu Minh nắm tay Nghiêm
Uyên rời khỏi khách sạn, nhìn thấy ánh mắt huênh hoang, đắc ý của Nghiêm Uyên, Lâm Uyển điên tức hét lên muốn xả bớt phần nào cơn tức giận trong lòng: “Nghiêm Uyên! Cô hãy đợi đấy tôi nhất định sẽ cho cô biết tay,
tôi quyết không bỏ qua chuyện này đâu.”
Trợ lý Ngô mang hết những gì mà mình đã điều tra được về những gì mà Nghiêm Siêu đã làm đưa cho Nghiêm Uy xem, Nghiêm Uy lật từng trang xem không
ngờ tội ác của Nghiêm Siêu lại chất thành đống như vậy. Xem được một lúc Nghiêm Uy chợt sững người lại khi thấy một tấm ảnh, người đàn ông trong tấm ảnh vô cùng quen thuộc đối với anh, hai bàn tay của anh bất giác
siết chặt lại thành nắm đấm, ngước mặt lên hỏi trợ lý Ngô: “Người đàn
ông trong ảnh này là ai?”
“Thưa chủ tịch! Người này là thuộc hạ
lâu năm, là một cánh tay đắc lực của Nghiêm Siêu, chủ tịch không biết
người này ạ?” Trợ lý Ngô chậm rãi cất giọng trả lời, ánh mắt của anh
nhìn Nghiêm Uy đầy nghi hoặc, người này làm hơn cả chục năm rồi đáng lẽ
ra chủ tịch của anh phải biết người này chứ.
Cơn giận dữ của
Nghiêm Uy lên đến cực điểm, người đàn ông trong hình cả đời này anh cũng không thể nào quên được, chính ông ta đã gây ra vụ tai nạn năm xưa
khiến ba mẹ của anh chết thảm, lúc đấy ai cũng nghĩ đó chỉ là một tai
nạn nhưng duy chỉ có anh biết vụ tai nạn đấy không hề đơn giản, cho
người điều tra suốt bao nhiêu năm nay không hề có kết quả hóa ra người
đó luôn ở bên cạnh.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Nghiêm
Uy vang lên, anh vừa nghe máy Nghiêm Từ liền cất giọng nói: “Nghiêm Uy!
Hôm nay em tan làm sớm đi, tất cả mọi người đều đang có mặt ở Nghiêm gia này, hiếm khi có dịp đông đủ mọi người em hãy mau quay về ăn cơm cùng
mọi người đi hơn nữa anh còn đưa Phượng Ly về ra mắt gia đình nữa này.”
“Được, em về ngay.” Nghiêm Uy lãnh đạm đáp lại, đúng lúc anh muốn tính sổ mọi
chuyện với Nghiêm Siêu đây, trước khi rời khỏi phòng làm việc anh ra
lệnh cho trợ lý Ngô: “Mười lăm phút sau cậu hãy gọi cảnh sát đến Nghiêm
gia đi, hôm nay tôi sẽ ngả bài với Nghiêm Siêu.”
Nghiêm gia
Về đến, bước vào trong vừa nhìn thấy Nghiêm Siêu thì Nghiêm Uy đã không
nén được cơn giận dữ của mình được nữa, anh lao đến đấm thẳng vào mặt
của Nghiêm Siêu, Lý Nhược, Nghiêm Từ cùng những người khác một phen
hoảng hốt, Nghiêm Từ vội ngăn Nghiêm Uy lại: “Nghiêm Uy! Em làm cái gì
thế? Tại sao em lại đánh chú sáu? Chú ấy là chú của em đấy.”
“Ông ta không xứng là chú sáu của em càng không xứng là người của Nghiêm
gia, tai nạn của ba mẹ em năm xưa không phải chỉ đơn giản là tai nạn mà
là do ông ta cho người gây ra, không chỉ như thế mà những chuyện sau này như Nghiêm thị có nội gián, A Nhược bị người ta đánh ngất vào mấy năm
trước còn có vụ em bị tai nạn và A Nhược bị bắt cóc tất cả đều do một
mình ông ta gây ra.”
Nghiêm Uy cố giữ bình tĩnh nói hết tất cả
những gì mà Nghiêm Siêu đã làm, khóe môi anh cau lên nở một nụ cười
khinh bỉ nói tiếp: “À đúng rồi còn có một chuyện nữa, ông ta có mối quan hệ mấy trong sáng với Nghiêm Uyên, hai người họ thường xuyên ra vào
khách sạn với nhau đấy.”
Thím sáu và những người ở đấy nghe xong
thì cả kinh, thảng thốt, làm sao có thể được chứ? Nghiêm Siêu ngoan cố
phủ nhận lớn tiếng hỏi Nghiêm Uy: “Mày có bằng chứng gì mà dám nói tao
như thế? Mày đừng có mà vu oan cho tao.”
Nghiêm Uy quăng một xấp
tài liệu mà anh đã tra được lên bàn, mọi người vội cầm lên xem, thím sáu xem xong thì muốn ngã khụy xuống, bà giận dữ, căm phẫn tột độ bước đến
tát vào mặt của Nghiêm Siêu: “Tại sao lại có thể làm ra những chuyện như thế hả? Nghiêm Uyên là cháu của ông đấy, sao ông có thể làm ra những
chuyện kinh tởm này với nó hả?”
Tất cả mọi người đều không thể
nào ngờ được Nghiêm Siêu lại làm ra những chuyện độc ác hại cả người
thân như vậy, còn ngủ với cháu của mình thật là kinh tởm mà. Cả người
Nghiêm Siêu bắt đầu run rẩy quỳ xuống van xin Nghiêm Uy: “Nghiêm Uy! Chú xin cháu, chú biết lỗi rồi chú xin cháu hãy tha cho cháu đi, cháu hãy
cho chú một cơ hội để sửa lỗi đi có được không?”
“Cho dù ông có
là người của Nghiêm gia thì tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ qua cho ông,
ông hãy chờ mà ngồi tù đi, tôi đã giao hết tất cả bằng chứng cho cảnh
sát rồi.” Nghiêm Uy lạnh lùng đáp trả, sau tất cả những gì đã xảy ra vậy mà ông ta còn có mặt mũi van xin anh tha cho, thật buồn cười.
Cảnh sát nhanh chóng đến Nghiêm gia bắt giữ Nghiêm Siêu, mặc cho Nghiêm Siêu có cầu xin cỡ nào thì Nghiêm Uy và những người khác trong Nghiêm gia
cũng dửng dưng, mặc kệ, không chỉ có anh mà bọn họ cũng vô cùng phẫn nộ, kinh tởm trước những việc làm của Nghiêm Siêu.