Lý Nhược hẹn Nhã Phượng Ly ra ngồi
uống cà phê, Nhã Phượng Ly vừa ngồi xuống thì thấy vẻ mặt khó chịu, cau
có của Lý Nhược, cô cười nhẹ lên tiếng hỏi: “Cậu bị làm sao vậy? Sao mặt mày khó ở như thế? Ai đã đắc tội gì cậu hả? Lại cãi nhau với chồng cậu
sao”
Không nhịn được nữa, Lý Nhược ngay lập tức kể cho Nhã Phượng
Ly nghe những chuyện đã xảy ra suốt cả tuần nay: “Tớ thật sự không hiểu
dạo này Nghiêm Uy cứ bị làm sao, suốt cả tuần nay anh ấy đều đi làm từ
sớm về thì rất trễ, có mấy lần tớ cố tình thức dậy sớm cũng không gặp
được, có khi mấy ngày liên tiếp tớ không gặp cũng không nói chuyện với
anh ấy được một câu nào luôn, tớ muốn hỏi rốt cuộc bị làm sao cũng chẳng có cơ hội gặp để hỏi.”
Nhã Phượng Ly nghe xong thì đã đoán ra
được điều gì đó, cô hơi híp mắt lại, đầu hơi đưa về phía trước hỏi Lý
Nhược: “Chồng của cậu trở nên như thế kể từ khi cậu giúp Hữu Minh đúng
không?”
“Tớ cũng không rõ, hình như là vậy.” Lý Nhược khẽ chau mày nhớ lại, Nghiêm Uy đột nhiên thay đổi hình như là vào thời gian ấy. Cô
thấy Nhã Phượng Ly gật gù dường như đã biết được cái gì đó, cô đánh nhẹ
vào tay của Nhã Phượng Ly, nói: “Cậu gật đầu cái gì? Cậu đoán ra nguyên
nhân đúng không? Mau nói cho tớ biết đi.”
Nhã Phượng Ly tức Lý
Nhược, cô không nhịn được nhéo hai má của Lý Nhược rồi khẽ mắng: “Cậu
đúng là đồ ngốc mà, là người ngốc nhất tớ từng biết đấy, cái gì cậu cũng giỏi chỉ có chuyện này là ngốc đến hết thuốc chữa. Cậu hãy nghĩ thử xem có người chồng nào có thể chịu đựng được cảnh vợ của mình lại đi giúp
người đàn ông khác trước mặt mình không? Người đấy lại là người yêu cũ.”
Lý Nhược xoa xoa hai má của mình, gương mặt hơi nhăn lại vẫn còn ngơ ngơ
hỏi: “Ý của cậu chính là Nghiêm Uy đang ghen sao? Nghiêm Uy đang ghen
chuyện tớ nói giúp Hữu Minh.”
“Chứ còn gì nữa, đã rõ như ban ngày
mà cậu còn hỏi nữa sao? Tớ đã nói biết bao nhiêu lần rồi, Nghiêm Uy đã
có tình cảm với cậu rồi, cậu có tin hay không thì nó cũng là sự thật,
cậu cũng thích anh ấy sao cậu lại không dám tin chuyện này chứ? Hai
người cũng đã là vợ chồng hợp pháp có gì mà cậu phải lo lắng, sợ sệt
nữa? Cậu hãy mau về nói rõ mọi chuyện với chồng của mình đi, đừng để mọi chuyện bị hiểu lầm như thế.” Nhã Phượng Ly suýt nữa thì tức không nói
nên lời với cô bạn thân của mình, chuyện Nghiêm Uy có tình cảm với Lý
Nhược cô đã nói đến khô cả nước bọt, bạn thân cô không tin thì cô cũng
đành chịu vậy, trước mắt là phải giải quyết chuyện hiểu lầm này.
Nhã Phượng Ly nói hết lời với Lý Nhược xong lại chợt nhớ ra Lý Nhược không
phải thuộc dạng người chủ động, cô thở dài bắt đầu suy nghĩ, tìm cách
giúp cô bạn thân ngốc nghếch của mình. Đang suy nghĩ bỗng Lý Nhược cất
tiếng nói: “Tớ hiểu rồi, tớ sẽ cố gắng giải thích, nói rõ mọi chuyện
với Nghiêm Uy, không để chuyện này đi quá xa được.”
“Như vậy mới
là bạn tớ chứ, cậu tiến bộ hơn rồi đấy, đã biết chủ động hơn rồi. Nếu
cần gì thì cậu cứ gọi cho tớ, tớ nhất định sẽ giúp hết mình.” Nhã Phượng Ly vỗ vỗ vai khen ngợi Lý Nhược, khi nghe Lý Nhược nói sẽ chủ động giải thích thì cô rất kinh ngạc, không ngờ đến.
Trợ lý Ngô mang hồ sơ vào cho phòng làm việc cho Nghiêm Uy ký, nhìn thấy
Nghiêm tổng của mình làm việc đến đầu tắt mặt tối thì khá lo lắng,
Nghiêm Uy đã như thế suốt một tuần rồi, trước giờ chưa hề có tình trạng
này, anh hít sâu một hơi bạo gan hỏi: “Nghiêm tổng! Anh và thiếu phu
nhân đã cãi nhau sao?"
Nghiêm Uy dừng làm việc, ngẩng đầu lên nhìn trợ lý Ngô với cặp mắt đáng sợ, giọng nói lạnh đến mức khiến người ta
không rét mà run: “Sao đột nhiên cậu lại hỏi chuyện này? Cãi nhau hay
không thì liên quan gì đến cậu? Không có chuyện gì nữa thì cậu mau ra
ngoài đi, đừng có hỏi những chuyện không liên quan đến công việc.”
Trợ lý Ngô rùng mình một cái, không dám hỏi điều gì nữa, hiện tại Nghiêm Uy thật sự rất đáng sợ, anh vội vàng đi ra ngoài, nhìn cũng không dám
nhìn. Bước ra bên ngoài, trợ lý vô tình nghe được mấy cô nhân viên nói
chuyện với nhau.
“Này, cô còn nhớ vụ Nghiêm tổng của chúng ta ra tay với công ty Hữu Minh không?”
“Nhớ chứ, lúc đó tôi nghe đâu là sau khi gây áp lực thì Nghiêm tổng sẽ tiến
hành thu mua cổ phần của công ty đấy nhưng rồi không hiểu sao đột nhiên
lại dừng lại, Nghiêm tổng không làm gì nữa, hiện tại công ty đấy đang
dần ổn định trở lại.”
“Thật khó hiểu, không biết là đã có chuyện
gì nhưng trước mắt sau vụ đấy thì Nghiêm tổng của chúng ta trở nên rất
đáng sợ, bình thường đã lạnh tanh rồi bây giờ còn lạnh hơn, nghiêm túc
hơn nữa, mỗi lần gặp Nghiêm tổng là tôi cứ ngỡ như không khí xung quanh
không còn nữa.”
Nghe những lời của mấy cô nhân viên trợ lý Ngô
chợt nhớ ra chuyện ở cô nhi viện, anh dám chắc nguyên nhân chính là
chuyện ở cô nhi viện rồi, hóa ra là Nghiêm tổng đang ghen. Trợ lý Ngô
thích thú khi thấu Nghiêm Uy biết ghen nhưng anh cũng lo lắng không biết khi nào giữa Nghiêm Uy và Lý Nhược mới có thể bình thường trở lại, nếu
cứ tiếp tục như thế thì người chịu khổ chính là anh và mọi người ở
Nghiêm thị.
Lý Nhược ngồi ở phòng khách xem phim đợi Nghiêm Uy đi làm về nhưng cô ngồi đợi đến mỏi cả người vẫn không thấy Nghiêm Uy quay về, nhìn đồng hồ thì đã gần mười hai giờ rồi, hai mắt của cô đã không mở lên nổi nữa rồi. Lý Nhược thở dài đi lên phòng của mình, ngày mai cô sẽ thức dậy thật sớm
vậy, đang đi lên lầu thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, sắc mặt của cô ngay lập tức biến sắc khi thấy Hữu Minh gọi điện đến, cô tỏ
vẻ khó chịu, không hiểu tại sao giờ này anh ta lại điện cho mình, cô
không nghe máy dứt khoát ấn nút từ chối nhưng Hữu Minh lại tiếp tục gọi
đến, lần này Lý Nhược nghe máy muốn nghe anh ta nói cái gì? Nếu là mấy
chuyện nhảm nhí thì cô nhất định sẽ mắng kẻ nhu nhược, đáng ghét ấy
không thấy cả mặt trời.
“Thật may khi em chịu nghe điện thoại của
anh.” Hữu Minh vui mừng khi Lý Nhược chịu nghe máy, anh ta còn định dành cả một đêm để gọi nếu cô không chịu nghe điện thoại.
“Đừng có dài dòng, có chuyện gì mau nói đi.” Lý Nhược cau mày khó chịu, nói với anh
ta bằng giọng điệu cộc lốc, không có kiên nhẫn nghe mấy lời dịu dàng đến phát tởm của Hữu Minh.
Hữu Minh không để tâm đến cách nói chuyện
của Lý Nhược, anh vui vẻ nói cho cô biết chuyện của công ty: “Anh gọi
cho em là muốn nói cảm ơn em thêm một lần nữa, nhờ em mà hiện giờ công
ty đã ổn hơn rồi, không biết ngày mai em có rảnh không? Anh muốn mời em
ăn một bữa cơm để cảm ơn.”
Lý Nhược cười khẩy một tiếng, cô không
nghĩ gì, dứt khoát từ chối: “Không cần, tôi đã nói rõ với anh rồi bây
giờ tôi một chút liên quan cũng không muốn dính đến anh, lần giúp ấy đã
là lần cuối cùng. Từ đây về sau đừng có gọi điện cho tôi nữa.” Nói xong, Lý Nhược cúp máy ngay lập tức, lôi Hữu Minh vào danh sách đen rồi đi
vào phòng của mình.
Cô vẫn chưa hề hay biết rằng Nghiêm Uy đã về
đến đúng lúc cô và Hữu Minh đang nói chuyện với nhau, vì thế anh đã nghe hết mọi chuyện, anh từ dưới lầu nhìn lên nở một nụ cười hiếm thấy, đây
là lần đầu tiên anh cười rõ như thế, mọi hiểu lầm trong lòng của anh đã
trong phút chốc được hóa giải, tâm trạng trở nên tốt hơn rất nhiều.