Ở trong buổi tiệc, Lý Nhược cảm
thấy chán hơn bao giờ hết, xung quanh toàn là những người không quen
biết, thế giới của những người thượng lưu không bao giờ thuộc về cô cả,
đang cảm thấy chán nản, khó chịu bỗng hai mắt của Lý Nhược sáng rực lên
khi nhìn thấy Nhã Phượng Ly, cô tiến nhanh về phía của cô bạn thân mình, cười rạng rỡ hỏi: “Sao cậu lại ở đây? Cậu đi cùng ai vậy? Ba của cậu
sao?”
Nhã Phượng Ly cười tươi gật đầu trả lời: “Tớ đi cùng với ba, là chồng của cậu đã mời tớ đến đó, lúc cho người mang thiệp mời đến nhà của tớ thì người của Nghiêm Uy nhấn mạnh là phải đưa tớ đi cùng, tớ hỏi ra mới biết là Nghiêm Uy sợ cậu không nói chuyện được với ai, sợ cậu
buồn chán nên mới mời tớ đến đây.” Cô không nhịn được mà cao giọng trêu
Lý Nhược: “Ôi, chồng của cậu cũng tâm lý quá rồi đấy, bây giờ cậu bảo
không có tình cảm gì với cậu nữa đi, quan tâm đến từng chi tiết như thế
không yêu chứ là gì?”
Lý Nhược bĩu môi xì một tiếng, vẫn cố chấp
không tin, cô không dám mơ tưởng đâu. Nghiêm Uy đang nói chuyện xã giao ở gần đấy thấy Lý Nhược tươi cười, vui vẻ, thoải mái hơn lúc nãy rất
nhiều khóe môi của anh bất giác cau lên hài lòng.
Đang cùng Nhã
Phượng Ly trò chuyện vui vẻ bỗng nụ cười trên môi Lý Nhược tắt hẳn đi
khi thấy Hữu Minh cùng Lai Huệ và Lâm Quỳnh xuất hiện, Nhã Phượng Ly
thấy Lý Nhược đột nhiên không nói không cười gì nữa cũng quay lại nhìn,
ngay tức khắc sắc mặt của cô cũng thay đổi, nhìn ba người kia bằng cặp
mắt chán ghét: “Sao ba người đáng ghét đó cũng đến đây vậy chứ? Sao bác
hai gái của cậu lại có thể mời bọn họ?”
“Còn sao nữa, dĩ nhiên là
muốn tớ khó chịu, ngượng nghịu, lúng túng rồi, nhưng đáng tiếc tớ phải
khiến họ thất vọng rồi, bây giờ khi gặp họ tớ cảm thấy vô cùng bình
thường thậm chí còn chẳng có một chút cảm xúc gì cả.” Lý Nhược cất tiếng nói với giọng điệu thản nhiên, có chút thờ ơ, dùng bàn chân suy nghĩ
cũng biết bác hai gái của Nghiêm Uy muốn gây khó dễ cho cô.
Nhã
Phượng Ly gật gù nheo mắt nhìn Lai Huệ và Lâm Quỳnh thấy dáng vẻ hơi sợ
sệt, e dè đã không còn dám phách lối, thích tìm Lý Nhược kiếm chuyện
nữa, cô cười đắc ý ánh mắt dành cho hai người họ đầy sự khinh bỉ, huênh
hoang: “Xem ra ý đồ của bác hai gái của Nghiêm Uy đã thật sự thất bại
rồi, cậu nhìn dáng vẻ kiêng sợ của hai người phụ nữ đáng ghét đó đi, đến gần cậu cũng không dám huống chi là gây chuyện, bọn họ thật sự đã sợ
rồi.”
Lý Nhược cười nhẹ chẳng quan tâm đến nữa, xem Hữu Minh, Lai
Huệ và Lâm Quỳnh như không khí, cô cùng Nhã Phượng Ly tiếp tục trò
chuyện bỗng bác hai gái tiến đến với ly rượu trên tay, bà cười tươi nói
với cô: “Hôm nay là sinh nhật của bác, không lẽ cháu không kính với bác
một ly rượu sao?”
“Cháu xin lỗi, cháu quên mất, bây giờ cháu kính
bác.” Lý Nhược miễn cưỡng lấy ly rượu từ nhân viên phục vụ rồi nâng lên
kính Nhuệ Lan. Từ khi bước vào cho đến giờ tất cả họ hàng đâu có chú ý
đến cô đâu chứ, sao đột nhiên lại chú ý đến vậy? Đột nhiên trong lòng Lý Nhược dâng lên một cảm giác bất an, kì lạ.
Sau khi Nhuệ Lan rời
đi thì lại tiếp tục có người đến mời rượu, mấy người thím liên tục mời
rượu buộc Lý Nhược phải uống hết, ở cách đó không xa Nghiêm Uy cũng bị
mấy người bác và chú mời rượu không ngừng, không dừng lại ở đấy những
khách mời ở đấy cũng lần lượt tiến đến mời rượu Lý Nhược và Nghiêm Uy,
từng người từng người đến khiến cho cô hoa mắt chóng mặt. Nhã Phượng Ly
đứng bên cạnh chứng kiến cảnh này cũng cảm thấy bất thường, kì lạ, bình
thường cho dù Lý Nhược có dự tiệc thì cũng đâu có bị mời rượu nhiều như
thế, thậm chí không một ai biết đến sự hiện diện của cô nữa, muốn mời
rượu thì phải mời Nghiêm Uy mới đúng chứ.
Khách mời vừa đi Nhã
Phượng Ly liền nhanh chóng kéo Lý Nhược đến dãy ghế gần đó ngồi nghỉ, Lý Nhược cau mày khó hiểu, cất giọng nói với Nhã Phượng Ly: “Những người ở đây hôm nay bị cái gì thế? Sao lại liên tục mời rượu tớ vậy chứ? Muốn
mời thì phải mời Nghiêm Uy chứ.”
“Chồng của cậu còn bị nhiều hơn
cả cậu kìa, không khá hơn đâu, đến bây giờ mà chồng của cậu vẫn còn bị
những người ở đây vây quanh, như một đàn kiến gặp đường vậy.” Nhã Phượng Ly lên tiếng đáp lại, cô hơi hất mặt về phía Nghiêm Uy chỉ cho Lý Nhược thấy. Nhã Phượng Ly khẽ lắc đầu thở dài nói tiếp: “Bây giờ cậu đúng là
rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan mà, không muốn uống cũng phải
uống, cậu mà không uống rượu thì bọn họ sẽ nói cậu không nể mặt, xem
thường bọn họ cho mà xem.”
Ngồi nghỉ ngơi mới được vài phút thì
lại có người đến mời rượu, mà không chỉ có một người mà là rất nhiều
người, trong chớp mắt Lý Nhược đã bị họ hàng cùng khách mời vây kín. Đợi sau khi uống rượu xong đầu óc của Lý Nhược đã choáng váng, dần mất đi
sự tỉnh táo, cô nhíu mày quay sang nói với Nhã Phượng Ly: “Tớ vào nhà vệ sinh một chút, cậu cứ ngồi ở đây đi không cần phải lo cho tớ đâu.”
Nhã Phượng Ly khẽ gật đầu, Lý Nhược loạng choạng đi đến nhà vệ sinh, đang
đi thì cô bỗng dưng bị một nhân viên phục vụ đánh ngất sau đó hắn đưa cô vào một căn phòng, ngay sau đó Hữu Minh chầm chậm bước vào phòng với
dáng vẻ ngà ngà say.
Ở buổi tiệc, do Nghiêm Uy tửu lượng cao nên
vẫn chưa sao, vẫn còn tỉnh táo anh di chuyển tầm mắt của mình tìm kiếm
Lý Nhược, không thấy cô đâu chỉ thấy Nhã Phượng Ly ngồi ở gần đấy, không hiểu sao trong lòng anh dâng lên một dự cảm không lành, Nghiêm Uy nhanh cất bước về phía của Nhã Phượng Ly hỏi cô: “Lý Nhược đâu rồi? Sao chỉ
có một mình cô ngồi ở đây vậy?”
“A Nhược đã đi vệ sinh rồi.” Nhã Phượng Ly cất tiếng trả lời Nghiêm Uy.
“Cô ấy đã đi bao lâu rồi?” Nghiêm Uy hơi chau mày lại hỏi tiếp, lòng của anh bỗng bồn chồn, lo lắng không thôi, rất kì lạ.
Nghe Nghiêm Uy hỏi lúc này Nhã Phượng Ly mới chợt nhận ra là Lý Nhược đã đi
vệ sinh gần mười phút rồi, nhà vệ sinh cách đây không xa không thể nào
lại đi lâu như vậy được, cô hốt hoảng đứng bật dậy, nói: “Cậu ấy đã đi
gần mười phút rồi mà vẫn chưa trở lại.”
Nghiêm Uy biết ngay là có
chuyện chẳng lành mà, bình thường Lý Nhược luôn xuất hiện trong tầm mắt của anh, bây giờ lại không thấy đâu, anh cùng Nhã Phượng Ly mau chóng
chạy đến nhà vệ sinh tìm kiếm, không thấy Lý Nhược đâu hai người tiếp
tục đi chỗ khác tìm, đang tìm bỗng nhìn thấy một nhân viên phục vụ lén
la lén lút, hắn vừa đi lướt qua anh anh ngay lập tức kéo hắn lại, Nghiêm Uy ngửi ra được mùi nước hoa của Lý Nhược trên người của tên phục vụ
này, đây là mùi nước hoa anh mới bảo cô dùng lúc chiều.
Tên phục
vụ đột nhiên bị kéo lại thì giật thon thót, sợ sệt, nuốt một ngụm nước
bọt hỏi: “Không biết Nghiêm tổng có gì dặn dò ạ?”
“Lý Nhược đang ở đâu?” Nghiêm Uy hỏi hắn bằng giọng nói lạnh lẽo, cặp mắt sắc bén khóa
chặt lấy tên phục vụ như muốn bóp chết hắn nếu như hắn không nói.
“Nghiêm tổng nói gì tôi không hiểu, Lý Nhược là ai tôi không biết.” Tên phục vụ bất giác run lên trước sự đáng sợ của Nghiêm Uy, đôi mắt đảo quanh liên tục không dám nhìn thẳng vào anh.
Nghiêm Uy hơi híp mắt lại, khóe môi nhếch lên nở một nụ cười quỷ dị: “Không biết sao? Nếu anh đã ngoan
cố không nói thì tôi sẽ khiến cho quãng đời còn lại của anh sống không
bằng chết, tôi sẽ khiến cho anh không có bất kì công việc nào nữa.”
Tên phục vụ nghe thế thì sợ hãi, hắn ta thừa biết Nghiêm Uy nói là làm,
không chỉ đơn giản là nói suông, hắn run rẩy khai ra hết mọi chuyện:
“Tôi nói, khi nãy có một người đàn ông đưa cho tôi một số tiền nói là
đánh ngất Nghiêm thiếu phu nhân rồi đưa cô ấy vào phòng nghỉ, sau đó bảo tôi gọi người tên Hữu Minh vào đấy, tôi không biết người đàn ông đó là
cả.”
Nói xong, hắn vội vàng dẫn Nghiêm Uy đến căn phòng ấy, lấy
chìa khóa mở cửa cho hai người vào trong, vừa vào đã nhìn thấy Lý Nhược
nằm bất tỉnh trên giường, cũng may Hữu Minh đang đi tắm nên vẫn chưa làm gì cô cả, Nghiêm Uy khoác áo khoác lên người của Lý Nhược rồi bế cô rời khỏi đấy, chuyện này anh quyết không bỏ qua.