Nhã Phượng Ly đang kể giữa chừng bỗng cô im bặt khi nghe tiếng mở cửa,
trong lòng thở phào một hơi cũng may cô dừng kịp lúc nếu không thì có
khi cô chết chắc với Nghiêm Uy rồi. Lý Nhược cong khóe môi cười nhẹ nhìn Nghiêm Uy cất giọng nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi và chăm sóc cho tôi
suốt hai ngày nay.” Đôi mắt xinh đẹp của Lý Nhược nhìn Nghiêm Uy tràn
đầy sự cảm kích, anh không những cứu mạng còn chăm sóc cho cô ngày đêm,
bản thân cảm thấy nợ anh quá nhiều.
“Không cần phải cảm ơn, việc
bảo vệ và chăm sóc cho cô là nhiệm vụ, trách nhiệm của tôi.” Nghiêm Uy
lạnh nhạt đáp lại, anh vốn muốn nói câu gì đó nghe nhẹ nhàng, dễ nghe
hơn nhưng trước giờ anh độc mồm độc miệng quen rồi, bây giờ muốn nói
cũng không nghĩ ra phải nói như thế nào?
Lý Nhược im lặng không
nói gì, cô chỉ mỉm cười với Nghiêm Uy, cô đã quá quen với dáng vẻ cùng
lời nói lạnh lùng của anh rồi. Nghiêm Uy thấy sức khỏe của Lý Nhược tốt
hơn thì đã yên tâm phần nào, anh chầm chậm cất giọng nói với cô: “Cô hãy nghỉ ngơi đi, bây giờ tôi còn có việc phải xử lý, chiều tôi lại đến
thăm cô.”
“Anh có việc thì mau đi đi, sức khỏe của tôi đã không
còn vấn đề gì nữa rồi hơn nữa còn có Phượng Ly ở đây chăm sóc tôi.” Lý
Nhược gật nhẹ đầu, mỉm cười nói, cô cố gắng thể hiện tinh thần thoải mái nhất để Nghiêm Uy có thể an tâm.
Nghiêm Uy liếc mắt qua nhìn Nhã
Phượng Ly bằng cặp mắt nghi hoặc, tuy anh không có tiếp xúc nhiều với
Nhã Phượng Ly nhưng theo những gì mà anh thấy thì cô cũng không phải là
một người an tĩnh khiến người khác có thể an tâm, để cho cô chăm sóc Lý
Nhược liệu có ổn không?
Nhã Phượng Ly vỗ ngực tự tin, lớn giọng nói với Nghiêm Uy: “Nghiêm tổng cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho A Nhược.”
Tốt nhất là như thế, Nghiêm Uy thu hồi ánh mắt của mình, anh không nói gì thêm, lãnh đạm xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Lý Nhược đưa mắt dõi theo bóng lưng của Nghiêm Uy, trái tim của Lý Nhược
đã hoàn toàn tan chảy trước Nghiêm Uy, không còn thấy bài xích, khó chịu với anh nữa rồi. Kể từ giây phút Nghiêm Uy cứu cô ra khỏi kho đông lạnh thì trái tim của cô đã thật sự rung động, Lý Nhược vẫn còn nhớ rất rõ
ràng trước khi rơi vào hôn mê hoàn toàn đã nhìn thấy dáng vẻ lo lắng,
khẩn trương của anh, trong lúc tuyệt vọng, cận kề cái chết nhất anh đã
cứu cô.
“Người ta đã đi mất hút rồi vậy mà cậu còn ráng nhìn nữa
sao? Cách một cánh cửa mà cậu có thể nhìn được sao? A Nhược! Cậu đã có
tình cảm với Nghiêm Uy rồi đúng không? Cậu đừng có giấu tớ, ánh mắt của
cậu đã nói lên tất cả rồi.” Nhã Phượng Ly cười cười, thích thú nói ra
hết tâm tư của Lý Nhược.
Trước mặt bạn thân Lý Nhược cũng không
muốn giấu, cô không nói gì nhưng tất cả biểu hiện trên mặt đã thể hiện
rõ tâm tư tình cảm của mình. Nhã Phượng Ly tặc lưỡi trêu cô bạn thân của mình, cô giơ tay lên nhìn đồng hồ sau đó đứng dậy nói: “Để tớ đi ra
ngoài mua chút gì đó cho cậu ăn, cậu đợi tớ một lát.”
Lý Nhược gật nhẹ đầu, Nhã Phượng Ly mở cửa đi ra bên ngoài, vừa đóng cửa lại cô bỗng giật thót mình la lên khi thấy hai người mặc vest đen đứng hai bên mép
cửa: “Ôi mẹ ơi, giật cả mình.” Nhã Phượng Ly chỉ vào hai người có gương
mặt trông hơi dữ tợn ấy, rụt rè hỏi:
“Hai người…hai người là ai vậy? Sao lại đứng ở đây?”
Một người trong hai người bọn họ cất giọng trả lời Nhã Phượng Ly, giọng
điệu không có chút cảm xúc nào: “Chúng tôi là vệ sĩ của Nghiêm thiếu phu nhân do Nghiêm tổng đặc biệt sắp xếp bảo vệ cho thiếu phu nhân.”
“Vệ sĩ?” Nhã Phượng Ly cắn nhẹ móng tay của mình, đảo mắt nhìn hai người,
cô vội đi ngược vào trong phòng nói cho Lý Nhược biết: “A Nhược! Nghiêm
Uy thuê vệ sĩ bảo vệ cho cậu rồi đấy, hai người họ đang đứng canh ở bên
ngoài như hai ông thần giữ cửa vậy, trông rất đáng sợ.”
“Cậu nói
sao? Vệ sĩ?” Lý Nhược tròn mắt kinh ngạc, cô vội vàng xuống giường, Nhã
Phượng Ly dìu cô đi ra ngoài xem. Vừa ra cô cũng bị dọa cho giật mình
như Nhã Phượng Ly, mọi người xung quanh cứ nhìn về phòng bệnh của Lý
Nhược khiến cho cô cảm thấy ngượng nghịu, rất ngại, cô nhăn nhó khẽ nói: “Hai người đừng đứng ở đây nữa, tôi không cần vệ sĩ đâu, hai người hãy
đi đi."
“Chúng tôi không thể đi, đây là mệnh lệnh của Nghiêm tổng
chúng tôi không dám làm trái, có chuyện gì thì thiếu phu nhân cứ nói với Nghiêm tổng.” Người vệ sĩ phía bên phải cất tiếng đáp lại.
Lý
Nhược cắn khóe môi của mình, mau chóng đi vào lại phòng bệnh lấy điện
thoại gọi cho Nghiêm Uy, thấy anh nghe máy cô chưa kịp lên tiếng thì anh đã tranh nói trước: “Cô gọi cho tôi là vì chuyện vệ sĩ đúng không? Nếu
vì chuyện này thì cô không cần phải nói nữa, tôi sẽ không bảo họ rời đi
đâu, từ nay bất kể là cô có ở bệnh viện hay xuất viện thì sẽ luôn có vệ
sĩ đi theo, cô nói gì cũng vô ích thôi, không chịu cũng phải chịu.”
Dứt lời, Nghiêm Uy cúp máy không cho Lý Nhược có cơ hội nói gì cả, cô nhìn
điện thoại mà tức nghẹn, Nhã Phượng Ly vuốt vuốt lưng cho cô, nói vài
lời giúp cho Nghiêm Uy: “Cậu đừng tức giận, bình tĩnh lại một chút,
Nghiêm Uy cũng vì muốn tốt cho cậu thôi, hiện tại bọn người bắt cóc cậu
vẫn chưa bắt được nếu như bọn chúng có ý đồ xấu với cậu một lần nữa rồi
sao? Có vệ sĩ đi bên cạnh cũng an tâm hơn nhiều.”
Lý Nhược bĩu môi hừ nhẹ một tiếng, cái này cũng gây chú ý quá rồi, Nhã Phượng Ly cười
mỉm vỗ nhẹ lên vai của cô rồi đi mua đồ ăn.
Gần chiều, những người bác và thím của Nghiêm Uy đến thăm Lý Nhược nhưng bị hai vệ sĩ chặn ở
bên ngoài, ở trong phòng Lý Nhược giả vờ không nghe tiếng gọi của bọn
họ, đột nhiên cảm thấy có hai người vệ sĩ cũng tốt, có thể chặn những
người thích gây chuyện với cô. Bên ngoài, thím sáu tức giận khi bị chặn
lại, bà lớn tiếng quát nạt, dọa dẫm hai vệ sĩ:
“Hai người có biết
chúng tôi là ai không hả? Chúng tôi là bác gái, là thím của Nghiêm Uy
đấy, A Nhược là cháu dâu của chúng tôi tại sao chúng tôi lại không thể
vào thăm hả? Mau tránh ra đi, đừng cản chúng tôi nếu không hai cậu phải
hối hận đấy.”
“Hai người bọn tôi chỉ tốt nhiệm vụ của mình thôi,
mệnh lệnh của Nghiêm tổng rất rõ ràng chỉ cho phép Nhã tiểu thư và
Nghiêm Từ thiếu gia vào thăm thôi ngoại trừ hai người họ thì bất cứ ai
cũng không được vào.” Người vệ sĩ nghiêm túc gương mặt không một chút
biến sắc đáp trả rất cứng rắn.
Đúng lúc này, Nghiêm Từ đến thăm,
mấy người bọn họ muốn cùng Nghiêm Từ đi vào trong nhưng vẫn không được,
vệ sĩ chỉ cho anh vào còn bọn họ thì không, mẹ của anh bực tức lên
tiếng: “Tiểu Từ! Con hãy nói với bọn họ cho mọi người vào đi, mọi người
chỉ là muốn vào thăm A Nhược thôi mà.”
Nghiêm Từ nhìn hai người vệ sĩ đứng như pho tượng rồi quay sang nhìn mẹ của mình nói: “Con không có quyền ra lệnh cho họ, hai người họ cũng chỉ nghe lời của Nghiêm Uy mà
thôi, điều quan trọng đây là mệnh lệnh của em ấy mọi người có gan làm
trái sao?”
Câu nói cuối cùng có sức ảnh hưởng vô cùng lớn đối với
những người thím ấy, tuy vai vế lớn hơn nhưng bọn họ thật sự là không có gan làm trái lời của Nghiêm Uy, đứng ở đấy được thêm một lúc cũng chẳng làm được gì, tất cả đều ôm một bụng tức đồng loạt quay về.
Ngày hôm sau, sau khi hay tin Nghiêm thị bị vuột mất dự án quan trọng Nhã
Phượng Ly tức tốc chạy đến bệnh viện nói cho Lý Nhược biết, Lý Nhược sau khi biết thì cảm thấy có lỗi với Nghiêm Uy vô cùng: “Thật không ngờ còn có chuyện này.”
Nhã Phượng Ly nhẹ nhàng an ủi cô: “Cậu đừng có tự trách bản thân, chuyện này không phải lỗi của cậu, mà sau chuyện này tớ dám khẳng định chắc chắn Nghiêm Uy đã có tình cảm với cậu rồi.” Giọng
điệu của cô mỗi lúc càng chắc chắn, kiên quyết khẳng định Nghiêm Uy đã
yêu Lý Nhược.