Nghiêm Thế Huy ngồi im lặng nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng nói với Nghiêm Uy:
“Nghiêm Uy! Bây giờ cháu cũng đã có vợ rồi, cháu nên dành thời gian cho A Nhược nhiều hơn đừng quá tập trung vào công việc mà quên mất bản thân
đã có vợ. Bác khuyên cháu hãy nên để mọi người san sẻ công việc với cháu như thế vừa công bằng cháu lại không bị quá áp lực vì công việc.”
Mọi người ngồi ở đấy nghe Nghiêm Thế Huy lên tiếng nói như thế thì
ngay lập tức tất cả đều đổ dồn về phía Nghiêm Uy chờ đợi câu trả lời của anh, trong lòng ai nấy đều mong anh có thể giống như những gì mà Nghiêm Thế Huy nói để cho bọn họ giúp anh “san sẻ” công việc.
Nghiêm Uy cười lạnh một tiếng, anh đâu phải là thằng ngốc mà lại
không hiểu ý của Nghiêm Thế Huy chứ? Ý tứ của Nghiêm Thế Huy rất rõ, ông chính là muốn nói anh luôn giữ quyền độc chiếm Nghiêm gia, đối với mọi
người như vậy là không công bằng, anh nhìn Nghiêm Thế Huy bằng cặp mắt
lạnh lẽo, giọng nói đầy độc đoán của anh cất lên:
“Cháu không cảm thấy có gì áp lực cả, vợ của cháu cũng thế, ý tốt của
bác cháu không thể nhận rồi. Không có gì là không công bằng cả, một mình cháu vẫn làm được tất cả, vẫn giữ cho Nghiêm gia vinh hoa, phồn thịnh
không suy. Suốt bao nhiêu năm nay Nghiêm gia luôn đi lên chưa đi xuống
một lần nào cả, về chuyện Nghiêm gia, Nghiêm thị bác và mọi người không
cần quản đến.”
Nghiêm Thế Huy nghẹn họng không nói được gì, quả thật là như những gì Nghiêm Uy đã nói, từ khi anh nắm quyền ở Nghiêm gia thì Nghiêm gia và
Nghiêm thị chỉ có đi lên không có đi xuống, những người họ hàng của anh
cũng im lặng không một ai dám lên tiếng, bầu không khí náo nhiệt bỗng
lắng xuống, yên tĩnh một cách lạ thường, đáng sợ.
“Thôi, chúng ta đừng nói đến công việc nữa, bây giờ chúng ta hãy cùng nhau đi ăn đi, lâu lắm rồi đại gia đình chúng ta mới có dịp tụ họp,
không cùng nhau đi ăn quả thật rất đáng tiếc.” Nghiêm Từ cười hì hì giải vây, anh phá tan bầu không khí quỷ dị, ngột ngạt này.
Tất cả mọi người gật đầu đồng ý, ai nấy đều bắt đầu đi sửa soạn để đi đến nhà hàng sang trọng để ăn, Lý Nhược thấy thế thì luống cuống không
biết phải làm như thế nào? Tình huống này cô chưa nghĩ đến nên không kịp chuẩn bị gì cả. Nghiêm Uy thấy Lý Nhược hơi hoảng, tay chân có chút
luống cuống anh chậm rãi bước đến nói với cô:
“Cô đừng hoảng, mọi thứ đã chuẩn bị hết rồi, phòng khi gặp những trường
hợp như thế này nên tôi đã căn dặn quản gia chuẩn bị từ trước, bây giờ
cô hãy lên phòng sửa soạn đi.”
Lý Nhược mỉm cười, gật gật đầu nhanh chân đi lên phòng của mình chuẩn bị, cô không ngờ Nghiêm Uy lại là một người đàn ông chu đáo như thế, ấn tượng của cô đối với anh cũng trở nên tốt hơn một chút.
Nhà hàng Diamond Palace.
Đến nhà hàng, Nghiêm Uy ôm eo Lý Nhược đi vào bên trong, không biết
có phải oan gia ngõ hẹp hay không mà khi đi ăn cũng gặp Hữu Minh và Lâm
Quỳnh, Hữu Minh đang ăn cùng gia đình của Lâm Quỳnh thì nhìn thấy Lý
Nhược đang cùng Nghiêm Uy đi đến, cả người anh khựng lại, ánh mắt cứ
luôn nhìn theo bóng lưng của cô.
Lý Nhược lạnh nhạt, không quan tâm đến Hữu Minh, cô cùng Nghiêm Uy và mọi người đi thẳng vào bên trong phòng VIP. Lâm Quỳnh bắt gặp ánh mắt
ấy của Hữu Minh liền nổi giận trừng mắt với Hữu Minh, rõ ràng đang ngồi
với cô vậy mà lại đưa mắt nhìn người con gái khác người đấy lại còn là
Lý Nhược.
Bên trong phòng VIP, khi mọi người vào bữa ăn, Nghiêm Thế Huy vừa ăn
vừa quan tâm, hỏi han mọi người trong gia đình, hỏi thăm từng người từng người một. Những người ở đấy vui vẻ trả lời, cả bàn ăn vô cùng náo
nhiệt duy chỉ có Nghiêm Uy và Lý Nhược là ngồi im lặng ăn, lúc này
Nghiêm Thế Huy bắt đầu quay sang trách móc Nghiêm Uy:
“Nghiêm Uy! Sao cháu lại im lặng như thế? Bác biết cháu xưa nay lạnh
lùng nhưng dù nói thế nào hôm nay cũng là ngày tụ họp gia đình cháu cũng nên hỏi han mọi người một chút chứ? Cháu hãy nên quan tâm mọi người
nhiều hơn, đừng quá chú trọng vào công việc, lợi ích.”
Lý Nhược ngồi ăn bên cạnh Nghiêm Uy nghe những lời ẩn ý ấy thì cô
cũng đã phần nào hiểu được sự ấm, lạnh của Nghiêm gia. Ánh mắt của Lý
Nhược hơi liếc nhìn Nghiêm Uy, chờ đợi không biết anh sẽ phản ứng như
thế nào? Nghiêm Uy vẫn lạnh nhạt như cũ, thản nhiên ăn rồi cất giọng đáp lại:
“Nếu bác đã biết cháu không phải là người hay quan tâm hỏi han rồi vậy sao bác còn hỏi như thế chứ?”
Khóe môi của Lý Nhược hơi cau lên, Nghiêm Uy đúng là thẳng thắn thật. Tuy Lý Nhược không thích Nghiêm Uy cho mấy nhưng cô phải cảm thán anh,
ngay từ nhỏ cô đã phải sống ở cô nhi viện nên cô chỉ cần nhìn nét mặt,
ánh mắt là đã hiểu được tình người ấm lạnh ra sao? Sống trong một gia
đình như thế Nghiêm Uy có khác gì là trẻ mồ côi đâu chứ? Lý Nhược đã dần bắt đầu cảm thông cho Nghiêm Uy nhiều hơn.
Những người ở đấy đấu với Nghiêm Uy không được liền chuyển sang Lý
Nhược, thím tư ngồi đối diện với cô bỗng lên tiếng: “A Nhược! Nghe nói
khi còn nhỏ cháu đã sống ở cô nhi viện mãi đến sau này mới chuyển về Lý
gia sống đúng không? Nếu vậy chắc cháu đã phải sống vất vả, học hành
cũng không được tốt đúng không?”
Thím sáu lên tiếng tiếp lời của thím tư, hỏi Lý Nhược với vẻ mặt hiếu kì: “Thím còn nghe nói trước khi làm vợ của Nghiêm Uy cháu đã từng có
bạn trai, điều quan trọng là tình cảm giữa cháu và bạn trai cũ của cháu
rất tốt, vậy sao đột nhiên cháu lại chia tay thế? Là vì cháu muốn kết
hôn với Nghiêm Uy sao?”
Lại là chủ đề muôn thuở, Lý Nhược thật sự không hiểu tại sao người
của Nghiêm gia lại thích lôi chuyện người yêu cũ ra nói thế nhỉ? Không
biết đúng hay không như cô có cảm giác người thím tư này dường như đang
khinh thường cô thì phải, muốn cô xấu hổ, lúng túng sao? Nếu như thật sự như những gì Lý Nhược nghĩ thì bọn họ đã nhầm to rồi, cô mỉm cười điềm
tĩnh trả lời:
“Quả thật cháu đã từng sống trong cô nhi viện, những ngày tháng ở đấy
cháu sống rất tốt không hề cảm thấy vất vả chút nào cả, điều quan trọng
là cháu cùng những đứa trẻ ở đấy đều được học hành rất đàng hoàng, rất
tốt.” Lý Nhược cố tình nhấn mạnh năm chữ “học hành rất đàng hoàng”
với thím tư, cô tiếp tục quay sang nói với thím sáu:
“Đúng như những gì thím đã nói, cháu thật sự đã từng có một người bạn
trai hơn nữa tình cảm vô cùng tốt, cháu cũng là vì kết hôn cùng với
Nghiêm Uy mới chia tay với bạn trai cũ và cũng nhờ như thế cháu mới biết rõ anh ta là người như thế nào?”
Thím tư và thím sáu nhìn nhau, hai người đưa mắt nhìn sang những
người khác trong lòng của tất cả bọn họ đều có chung một suy nghĩ là Lý
Nhược không phải là một người dễ chơi như những cô tiểu thư nhà giàu
bình thường khác, xem ra bọn họ phải tìm cách khác mới được.
Vốn dĩ Nghiêm Uy còn khá lo lắng sợ Lý Nhược sẽ không ứng phó nổi
nhưng sau khi thấy cô đáp trả lại vô cùng trôi chảy, tự nhiên, điềm tĩnh thì anh không giấu được sự bất ngờ, thầm vui mừng. Sau khi ăn xong,
những người của Nghiêm gia vẫn còn ngồi trò chuyện cùng nhau một lúc, Lý Nhược cảm thấy trong phòng rất ngột ngạt, khó chịu, cô đứng dậy lễ phép xin phép mọi người đi ra ngoài một chút.
Nhưng xui rủi thay khi cô vừa bước ra đã chạm mặt Hữu Minh, Hữu Minh
thấy Lý Nhược thì chợt nhớ lại cảnh cô cùng Nghiêm Uy thân mật đi vào
phòng ăn, trong lòng nổi lên cơn ghen tuông anh ta kéo mạnh Lý Nhược đến một góc không có người, bắt đầu chất vấn cô.