Mắng Hữu Minh xong, Lý Nhược cầm những túi đồ lên rồi kéo Nhã Phượng Ly rời
đi, cô không muốn ở đấy thêm giây phút nào nữa, ở lại đấy thêm một lúc
nào nữa chắc cô tức chết mất. Nhã Phượng Ly dừng bước, nhíu chặt đôi mày giận dữ, bực mình nói với Lý Nhược: “Tại sao chúng ta phải đi chứ?
Chúng ta không có việc gì phải đi cả, cậu phải để cho tớ dạy bọn họ một
bài học rồi mới đi mới đúng chứ.”
“Tớ không muốn gặp phiền phức, tớ muốn yên ổn, càng không muốn cùng
với những người đó có chút quan hệ, dây dưa nào cả.” Lý Nhược lộ ra vẻ
mặt có chút mệt mỏi đáp lại, bây giờ cô chỉ cần nghĩ đến Hữu Minh cùng
Lai Huệ và Lâm Quỳnh thì đầu của cô đã cảm thấy đau nhức rồi.
Hữu Minh vẫn còn đang đứng chết trân trước những lời nói của Lý
Nhược, đây là lần đầu tiên anh thấy cô giận dữ, mắng người như thế,
trước giờ cô vẫn luôn luôn là một cô gái hiền thục, dịu dàng, anh ngây
người được một lúc thì hoàn hồn, anh xoay người lại nhìn Lai Huệ và Lâm
Quỳnh, ánh mắt như dò hỏi hai người rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Hữu Minh, Lai Huệ và Lâm Quỳnh hơi rụt
người lại, có chút chột dạ vì chính hai người là người gây sự trước, Lai Huệ và Lâm Quỳnh không biết phải nói như thế nào, sợ càng nói lại càng
sai nên hai người quyết định giữ im lặng.
Sự im lặng của Lâm Quỳnh và Lai Huệ đã chứng tỏ hai người ngầm thừa
nhận việc hai người là người đã gây sự trước, Hữu Minh nhìn dáng vẻ của
hai người cũng đã hiểu ra mọi chuyện, tất cả mọi chuyện đều không phải
là lỗi của Lý Nhược và Nhã Phượng Ly, anh không còn lời nào để nói với
hai người nữa, anh nhanh chóng chạy đuổi theo Lý Nhược muốn nói một
tiếng xin lỗi cô.
Hữu Minh đuổi theo kịp ra đến bãi đỗ xe, ở đấy tài xế riêng của Lý
Nhược đã đứng đấy chờ sẵn để chở Lý Nhược về. Hữu Minh thấy Lý Nhược sắp cùng Nhã Phượng Ly bước lên xe anh vội vàng chạy đến kéo lấy tay của Lý Nhược, cô bị anh kéo làm cho cánh tay có chút đau, cô cau mày, gương
mặt lộ rõ sự khó chịu, gắt gỏng hỏi: “Anh lại muốn gì nữa đây?”
“A Nhược! Cho anh xin lỗi vì đã hiểu lầm em, xin lỗi vì tất cả mọi
chuyện.” Hữu Minh áy náy, không dám nhìn thẳng với Lý Nhược, ngay từ đầu anh đã sai, bây giờ anh không có dũng khí để đối mặt với cô nữa.
Nhã Phượng Ly nhìn Hữu Minh càng nhìn càng cảm thấy chướng mắt, cô
bước đến gạt tay của Hữu Minh ra khỏi cánh tay của Lý Nhược, tức giận
mắng anh: “Hữu Minh! Anh hãy thôi đi có được không? Bây giờ anh xin lỗi
thì có ích gì? Từ trước đến giờ, tôi chưa từng thấy một người đàn ông
nào nhu nhược, ngu ngốc, đáng ghét như anh hết đấy, sau này anh đừng có
làm phiền đến A Nhược nữa, hãy buông tha cho cậu ấy đi.”
Lý Nhược không muốn Nhã Phượng Ly nói gì thêm nữa, càng không muốn
những người xung quanh chú ý đến, cô không quan tâm đến Hữu Minh ngay cả một cái liếc nhìn cô cũng không ban tặng, cô im lặng kéo Nhã Phượng Ly
lên xe rồi nhanh chóng bảo tài xế của mình rời khỏi đấy.
Ngồi trên xe, Nhã Phượng Ly vẫn còn tức anh ách, cô quay đầu sang nói với Lý Nhược: “A Nhược! Bây giờ,tớ cảm thấy cậu rất may mắn đấy, may
mắn vì đã thoát khỏi cái tên nhu nhược, mắt mù ấy nếu hiện tại cậu mà
còn yêu đương với anh ta thì người chịu thiệt nhất định là cậu.”
“Thiếu phu nhân! Tôi thấy Nhã tiểu thư nói rất đúng, thiếu phu nhân
có thể thoát khỏi cái tên đàn ông lúc nãy là một điều vô cùng may mắn.”
Người tài xế gật đầu đồng tình với những gì mà Nhã Phượng Ly nói, khi
nãy anh nghe Nhã Phượng Ly mắng Hữu Minh mà đã cả người, cảm thấy Nhã
Phượng Ly mắng anh ta rất đúng, rất hay.
Anh nhìn Lý Nhược rồi không nhịn được mà nói rõ nguyên nhân mọi
chuyện cho cô biết, anh không muốn cô hiểu lầm Nghiêm Uy hơn nữa:
“Thiếu phu nhân! Thật ra mọi chuyện không như những gì mà cô đã thấy, đã nghĩ đâu sở dĩ thiếu gia cho cô quay về nhà là vì hiện tại nội bộ
Nghiêm gia vô cùng phức tạp, rắc rối, những người Nghiêm gia sau khi
nghe thiếu gia lấy vợ thì ai nấy đều nhanh chóng quay về đây, những
người đấy quay về không phải là chia vui, chúc mừng, nhà họ chính là
muốn xem xem người vợ của thiếu gia là ai? Có thể uy hiếp đến họ hay
không? Thiếu gia trở nên lạnh lùng như hiện tại cũng có lý do của nó,
nếu như thiếu gia không đủ lạnh lùng, vô tình thì sống trong một gia
đình luôn đấu đá, tranh giành cậu ấy nhất định sẽ không thể nào chống
lại, nếu thiếu gia không bản lĩnh, quyết đoán thì cậu ấy đã không thể
đứng ở vị trí Nghiêm tổng như hiện tại.”
Nhã Phượng Ly nghe tài xế nói thì đã hiểu ra mọi chuyện, cô cảm thấy
anh nói rất đúng, cô quay sang khuyên Lý Nhược: “A Nhược! Bây giờ thì
cậu đã hiểu rõ mọi chuyện rồi đấy, nếu có thể mở lòng thì hãy mở lòng,
người đàn ông như Nghiêm Uy khó tìm được lắm.”
Lời nói của Nhã Phượng Ly vừa dứt thì cũng vừa đúng lúc đến nhà của
cô, cô chào tạm biệt Lý Nhược rồi xuống xe. Chiếc xe tiếp tục lăn bánh
chạy đi, ngồi trên xe Lý Nhược bắt đầu ưu tư, suy nghĩ, nghe những lời
nói của tài xế riêng cô cũng dần trở nên mềm lòng, nhận thấy bản thân
cũng mang cho Nghiêm Uy khá nhiều rắc rối, vào những lúc như thế này cô
cũng không nên để anh một mình đối phó, chống đỡ được. Lý Nhược ngẩng
đầu lên nói với người tài xế: “Anh mau đưa tôi quay trở về Nghiêm gia
đi.”