Nhìn quân đoàn thiện chiến phía sau, Hồng Đĩnh mỉm cười hài lòng, thế
nhưng trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng, tình hình chiến cuộc phía Nam
đã thay đổi hoàn toàn theo hướng bất lợi vô cùng gian nan bất lợi đối
với quân ta. Đó là còn chưa kể đến tấu báo trong Nam gửi về cho Hồng
Đĩnh càng làm cho hắn sầu lo, chưa hết những chuyện trong tấu báo đã là
chuyện của cả tuần trước, hiện tại không biết đã và đang tồi tệ đến mức
nào rồi.
Cũng không trách được , hệ thống thông tin liên lạc thời này quá đỗi lạc hậu, Hồng Đĩnh dùng tiền nhiều lực lớn, thế nhưng khó
khăn lắm mới bí mật lập ra được một đường dây trung chuyển tin tức từ
trong Nam ra đến Hà Tĩnh, thời này không có điện báo, hay điện thoại gì
hết, bất kể muốn đưa cái gì từ nơi này đến nơi khác cũng phải sử dụng
sức người hoặc sức ngựa, chạy cả ngàn dặm đường, mỗi bức thư của quân
triều đình từ trong Nam gửi đến Huế ước chừng dịch trạm chạy hết 2-3
tuần, thế nhưng Hồng Đĩnh lại chỉ mất 1 tuần, đó là bởi vì Hồng Đĩnh chi mạnh về tài lực, cộng thêm với đó là năng lực tổ chức của Lão Phúc cũng không tồi, một bức thư phát đi dùng mọi biện pháp mọi phương thức như
chạy ngựa, phối hợp với thuyền chạy ven bờ, sau đó lại chạy ngựa, bất kể ngày đêm, có khi một bức tấu báo chiến sự thậm chí đã chạy chết 1-2 con ngựa là chuyện bình thường.
Vì vậy , hiện tại Hồng Đĩnh cũng đã
có những nắm bắt vô cùng chi tiết về tình hình chiến cục miền Nam, và nó hoàn toàn không khả quan một chút nào.
Sự hoạt động quá khích
của nhóm quan tuyên giáo đã làm người Hoa đảo chiều hướng, quay mũi giáo phản bội dân ta, việc này có nhiều ẩn tình, khó mà một lời nói hết
được, cũng không thể quy hết trách nhiệm tại một ai, thế nhưng người Hoa trở giáo đã biến thế cục miền Nam trở nên nguy nan hơn bao giờ hết,
thậm chí còn đang ở tình thế khó khăn ngàn cân treo sợi tóc.
Người Hoa ở miền Nam không ít, mặc dù có rất nhiều người theo giặc, thế nhưng cũng có rất nhiều người và gia tộc không lựa chọn phản bội, thế nhưng
trước áp lực của cuộc phân biệt chủng tộc, đã đẩy những người có lòng
yêu nước ấy về phía trung lập hoặc ít nhất là tự bảo vệ lấy mình, người
Hoa ở các nơi như Vĩnh Long, và đặc biệt nhất là Hà Tiên đã tự tách
riêng ra thành các khu tự trị, chiếm lấy một vùng và chống đối lại quân
triều đình và nghĩa quân, không có ý ủng hộ bất cứ bên nào, cũng không
ủng hộ bên nào. Hoa quân thậm chí còn chiếm và khống chế được thành Hà
Tiên, một trung tâm kinh tế chính trị ở 3 tỉnh miền Tây, đây cũng là
người Hoa tập trung đông đảo và kinh doanh hàng trăm năm, căn cơ vô cùng sâu rộng.
Miền Nam hiện tại đã hỗn loạn như một nồi cháo,
người Việt đánh Pháp, người Việt đánh người Hoa, Người Pháp đánh người
Việt tiếp tế người Hoa, thế nhưng cũng có lúc Pháp xung đột và đánh cả
người hoa ở vùng không phải họ kiểm soát. Người Hoa thì hay rồi, họ đánh cả Việt lẫn Pháp, hoặc theo Pháp đánh Việt
Thật không có cách
nào, miền Nam hiện tại thiếu một người có thể hợp lực được các lực lượng thành một mặt trận thống nhất chống giặc, và tất cả đều đang đợi Hồng
Đĩnh, người đã khơi dậy lên cho họ tinh thần chiến đấu vì dân tộc, vì tổ quốc, mọi người đều chờ mong vị Trấn Nam Vương như trong truyền thuyết
ấy.
Tình hình đặc biệt nguy ngập nhất phải kể đến quân đội do Trần Trung chỉ huy vẫn đang kiên trì chiến đấu ở đại đồn Chí Hòa.
Trong thời gian ổn định tình hình và thu nạp người Hoa, quân Pháp vẫn không
hề dừng lại tấn công đại đồn Chí Hòa, và các trận đánh ở đây đã đạt đến
mức độ ác liệt chưa từng có, người Hoa sau khi theo Pháp lập tức bị đẩy
lên chiến trường làm bia đỡ đạn thay cho quân Pháp, đồng thời với đó là
rèn luyện thực chiến, dựa vào hình thức xa luân chiến làm bào mòn ý chí
chiến đấu và sức mạnh quân ta, quân Pháp cứ lập được đội quân người Hoa
nào là đẩy lên Chí Hòa đánh nhau với quân Trần Trung vài buổi, thương
vong tổn thất thì lại thay đội khác lên đánh, đấu pháp vô liêm sỉ này
quân ta thực sự không có cách, bất kể là về trang bị hay quân số Pháp
đều vượt trội.
Bởi đấu pháp này mà quân Pháp sau khi trả giá
hơn ngàn thương vong, thì đã luyện được một đội quân thuộc địa tương đối khá, ít nhất thì ai cũng đều đã thấy lửa đạn. — QUẢNG CÁO —
Chưa hết, dưới sự chỉ huy, kỉ luật nghiêm minh, và chế độ thưởng phạt vô
cùng công bằng của quân Pháp, binh sĩ người Hoa trước đây lúc chiến đấu
dưới lá cờ quân triều đình vốn vô cùng bạc nhược thì giờ đây lại vô cùng hung ác như hổ lang,
Cũng phải thôi, bọn họ trước đây chiến đấu cho triều đình, ăn còn chẳng đủ lo, càng đừng nói đến lương thưởng, vợ
con ở nhà nheo nhóc, giờ đây chiến đấu cho Pháp chẳng những có tiền cầm, có thể thăng chức dựa vào chiến công để leo lên, vợ con nhiều người đã
bị quân Việt giết, hoặc ít thì cũng họ hàng bị giết, cho nên về sĩ khí
chiến đấu báo thù lên rất cao, mỗi lần xung trận là đỏ hồng con mắt, gào thét xung phong, không có ai nhát chết cả, khi đọc những điều này chính Hồng Đĩnh cũng ngạc nhiên không hề nhẹ.
Thực lực hiện tại đã đủ, chẳng những bù đắp được tổn thất trước đây mà còn mạnh gấp mấy lần, cho nên lòng tin chiến thắng của Charner tăng lên đến một độ cao chưa từng
thấy, một kế hoạch khổng lồ của người Pháp được lập ra.
Thế
nhưng rất đen cho quân Pháp, dựa vào phương hướng chiến lược, triển khai quân đội chiến đấu, và thông tin tình báo, Hồng Đĩnh đã mường tượng ra
được gần như toàn bộ kế hoạch chiến dịch quân sự này của Pháp.
Cái này thật ra cũng không có gì, kiếp trước Hồng Đĩnh mài đít quần ở viện
nghiên cứu chiến lược không ít, cho nên chỉ cần những dữ liệu gửi về,
Hồng Đĩnh có thể dễ dàng đoán ra được kế hoạch của địch không có gì lạ,
thế nhưng đoán ra được cũng không có ích gì, quả thật là chênh lệch về
sức mạnh của đôi bên quá đỗi cách xa.
Người Pháp có tổng cộng 16200 người lần này Charner dự định tổng tiến công một trận cực lớn,
quét sạch mọi kháng cự của quân triều đình, chuẩn bị vững chắc cơ sở để
đối mặt với viện quân của triều đình Huế. Tình báo của Charner cũng
không hề kém cỏi, đã biết được rằng Hồng Đĩnh đang vào nam, cùng với
quân đoàn thiện chiến của mình, Charner muốn nhanh chóng giải quyết
những vật cản nho nhỏ còn lại, nhằm chuẩn bị cho trận quyết đấu cuối
cùng với Hồng Đĩnh, đương nhiên là thân thế của đội quân nho nhỏ đang
đóng trong đại đồn Chí Hòa cũng đã bị tiết lộ, cho nên hắn mới vội vàng
lập kế hoạch tấn công trên toàn chiến tuyến.
Vô cùng tự tin vào
ưu thế quân sự của mình, Quân Pháp lần này mở cuộc tổng tiến công với
lực lượng ước chừng 15000 quân, chia làm 3 cụm tấn công chính.
Cụm quân phía Nam do Đại tá Hải quân Le Couriault du Quilio, là sĩ quan tùy tùng của đề đốc Charner. — QUẢNG CÁO —
Có nhiệm vụ dẫn theo 3000 binh sĩ tinh nhuệ 15 pháo hạm, cùng 20 tiểu hạm, vô số thuyền bè, tấn công đánh chiến Định Tường, Trọng điểm của cuộc
tấn công là Mĩ Tho.
Lí do mà Charner đưa ra khi chiếm nơi đây:
Đây là tỉnh giàu có, là vựa lúa, và là thị trường lúa gạo quan trọng của
Việt Nam. Hiện tại nơi đây đang là kho lương tập trung khổng lồ của quân ta, nơi đây hầu như nuôi sống toàn bộ quân đội đang chiến đấu trong đại đồn Chí Hòa, thậm chí là Biên Hòa. Chiếm nơi đây gần như cắt đứt mạch
máu của quân Việt
Định Tường có vị trí then chốt trong hệ thống giao thông đường thủy ở đồng bằng sông Cửu Long,
Định Tường là một trung tâm kháng Pháp, cần phải nhanh chóng tiêu diệt.
Chưa hết, Định Tường và đặc biệt là Mĩ Tho, là nơi cầu nối quan trọng giữa
nghĩa quân của 3 tỉnh miền Tây và miền Đông đang kháng chiến, Mà Mĩ Tho
chính là nơi chính yếu quan trọng nhất của Định Tường, Chiếm được Mĩ Tho đồng nghĩa với cắt rời lực lường kháng chiến miền Tây của các quyên
giáo quan ra khỏi thế liên hoàn kháng chiến của ta kéo dài từ Biên Hòa
tới phía Nam..
Và nếu như nhiệm vụ đó hoàn thành thì cụm quân
Pháp ở phía Nam có thể vòng lên đánh đại đồn từ Phía Nam, hình thành thế tấn công bao vây Chí Hòa, nghiền nát đại đồn.
Vì tầm quan trọng của cuộc chiến Đinh Tường, phía Pháp đã điều một lực lượng hải quân lớn
nhất làm yểm hộ, sức mạnh hải quân ở Cụm phía Nam đạt mức cao nhất,
đương nhiên còn một lí do nữa cụm phía Nam chiến đấu ở vùng sông nước
chiến hạm sẽ dễ dàng tiếp cận và hỗ trợ hơn.
*************
Cụm Quân Trung Tâm do đích thân đề đốc Charner chỉ huy, dẫn theo lực lượng
đông đảo nhất, tinh nhuệ nhất, trang bị và huấn luyện hoàn hảo nhất, đó
là 7000 quân tinh nhuệ, trong đó có đến quá nửa là quân Âu- Phi và lính
đánh thuê Tây Dương, trong đội quân này, binh lính người Hoa chỉ làm
nhiệm vụ hậu cần là chính.
Mục tiêu của cụm quân này chỉ có một,
đó là san bằng đại đồn Chí Hòa, vùng chiếm đóng của quân Pháp hiện tại
kéo dài phía Bắc kiếm soát vùng đất gần sát với thành Biên Hòa, kéo dài
đến phía Nam kiểm soát vùng đất sát với Mĩ Tho, điều này sẽ chẳng là gì
nếu như không có cái đại đồn Chí Hòa nằm chềnh ềnh ngay phần cổ họng
quân Pháp, bất kể là chia quân đánh xuống phía Nam hay đánh lên phía Bắc thì quân Pháp lúc nào cũng nơm nớp lo sợ quân trong đại đồn sẽ thọc sâu vào khoảng không giữa 2 trung tâm quân sự của Pháp là thành Gia Định và Chợ Lớn. Vì vậy, quân Pháp bắt buộc phải tiêu diệt đại đồn Chí Hòa bằng mọi giá, đây chính là mặt trận trung tâm của quân Pháp.
*****
— QUẢNG CÁO —
Ngoài 2 cụm quân trên thì còn có cụm quân phía Bắc do Đô đốc L. Bonard người
mới được gửi đến tăng viện cho quân Pháp ở viễn đông.
Nếu như
không có Hồng Đĩnh cùng hiệu ứng hồ điệp mà hắn mang lại, thì lúc này có lẽ Đô Đốc L. Bonard sẽ là người lên thay cho đề đốc Charner rồi chứ
không phải nhân vật đứng thứ 2 chỉ huy một cụm quân.
Cụm quân
Phía bắc cũng được coi là hướng tấn công chính, gồm 5000 binh sĩ, trong
đó có khoảng 1000 quân Âu Phi, số còn lại là binh sĩ người Hoa.
Nhiệm vụ của cánh quân này là chiến lấy Biên Hòa, xua đuổi quân Việt lên phía Bắc, đồng thời thiết lập phòng tuyến, nhằm ngăn cản quân Việt viện quân của Hồng Đĩnh xuống giải cứu cho miền Nam. Ngoài ra nhiệm vụ của cánh
quân này còn có thể đánh từ phía bắc xuống phía Nam, bao vây và cắt đứt
đại đồn Chí Hòa khỏi hậu phương.
Một kế hoạch vô cùng khổng lồ, quân Pháp khoa trương tuyên bố sẽ dùng một tháng để dẵm bèp mọi sức kháng cự của quân Việt.
Kế hoạch của quân Pháp rất tốt, nhưng Hồng Đĩnh lại nhìn ra được rất nhiều sơ hở trong đó, thực lực quân Pháp hiện tại rất mạnh, vô cùng hung
hăng, quân ta rõ ràng yếu hơn cả thế và lực, nhưng tinh thần chiến đầu
thì lại vô cùng hăng hái, quân Pháp phân tán tấn công ở cả ba hướng như
vậy là một nước cờ chủ quan của giặc, Hồng Đĩnh thấy tên Charner này
điên cuồng ngạo mạn chẳng kém gì Hitler vậy, lại chia quân làm ba đường
tấn công, Điều đó hoàn toàn trái với thường thức quân sự cơ bản, phân
tán lực lượng như vậy, chưa nói đến có thể thành công, chỉ là đường tiếp tế cho 3 cánh quân cũng là một công việc cực khổ rồi.