-Sức mạnh của quân Nhai Châu thì khỏi phải
bàn rồi, thế nhưng có những kẻ lại hoàn toàn không sợ trời cao đất dày,
dẫn đến cái kết thảm thương.
Thế những thành chủ khác thì sao:
Tên mập khinh khỉnh nói:
-Còn có gì khác ngoài thất bại thảm hại đâu, thế nhưng thất bại của hai
thành Đông Phương, và Lạc Đông hoàn toàn đến từ sự khôn lỏi và ngu xuẩn
của chúng.
-Khi biết tin quân Nhai Châu dồn hết binh lực đánh Lăng
Thủy, quân Đông Phương và Lạc Đông hợp quân hơn một vạn rưỡi, trong đó
có đến một phần ba là binh sĩ tinh nhuệ với rất nhiều súng pháo đại bác
hiện đại của phương Tây, tụ tập ở sát biên giới Nhai Châu, thế nhưng
ngươi biết họ làm gì không, tất cả bọn chúng đều án binh bất động, không làm gì khác là ngày ngày thả mấy viên đạn pháo cùng mấy loạt đạn súng
trường sang phòng tuyến phía bên Nhai Châu vốn vô cùng bạc nhược chỉ có
vài ba ngàn quân phòng thủ.
-Sau này mọi người mới biết đó là tên
thành chủ Nhai Châu, hắn đã nắm chắc được tâm lí của hai thành chủ Đông
Phương và Lạc Đông đó là chờ đợi cho quân Nhai Châu và Lăng Thủy đánh
nhau đến “lưỡng bại câu thương” rồi sau đó ngồi ngư ông đắc lợi ăn quả
ngọt. “Lợi dụng điều đó hắn tập trung toàn bộ quân lực đánh Lăng Thủy,
sau đó lại tập trung toàn bộ quân lực về đánh ở mặt trận phái Tây, và
hắn đã cá cược đúng.”
Điều Liên Quân không ngờ tới là quân Nhai Châu quá mạnh, chỉ mất có một tuần để dọn dẹp quân Lăng Thủy sau đó dốc toàn lực cho mặt trận phía tây.
Thời điểm này với ưu thế tuyệt đối về sức mạnh, liên quân thừa sức chọc thủng phòng tuyến quân Nhai Châu,
đánh đến tận phủ thành chủ, nhưng thời cơ trôi qua, đó cũng chỉ là mơ
tưởng viển vông của liên quân mà thôi.
Quân Nhai Châu lần này tổng động viên, quân đội lên đến hơn 2 vạn người, chia làm 2 cụm quân.
Cụm thứ nhất gồm 5000 quân, giằng co với liên quân ở biên cảnh với trung tâm là Nhai Thành.
Cụm quân thứ 2 đi vòng sang bên hông vượt qua hồ ĐaLong bất ngờ tập kích vào bên sườn của liên quân.
Nghe thì có vẻ là một chiến thuật bình thường phải không?
-Ha ha đúng là rất bình thường, thế nhưng dưới tài cầm quân của thành chủ Nhai Châu thì nó lại hoàn toàn không bình thường. — QUẢNG CÁO —
Hơn vạn người với những lực lượng đặc biệt tinh nhuệ và đặc biệt cơ động.
Quân Nhai Châu không hề giống như các chiến thuật tập kích bên sườn giống
như thông thường, mà tung những đội kị binh tinh nhuệ cơ động nhất của
mình đi tấn công thọc sâu vào các thành trì đồn trú quân lương và hậu
phương tiếp tế của Liên Quân, mở đường cho bộ binh và pháo binh Nhai
Châu tiến hành những trận đánh hợp vây của quy mô vừa phải, buộc liên
quân phải phân tán lực lượng ra chống giữ bên sườn và phía sau đội hình.
Cuộc tấn công hình” trăng lưỡi liềm” đã thành công một cách đáng kinh ngạc,
quân Nhai Châu tuy có quân số lớn hơn thế nhưng lại đa số là tân binh
mới động viên thiếu kinh nghiệm và trang bị nghèo nàn, đại đa số là các
trung đoàn bộ binh mới thành lập tấn công theo chiến thuật biển người,
tuy vậy các trung đoàn kị binh và bộ binh cận vệ của họ lại vô cùng tinh nhuệ và trang bị áp đảo bù đắp điểm yếu thiếu hụt đó, ngược lại liên
quân tuy có trang bị tốt hơn, cũng có kị binh và cả lính đánh thuê tinh
nhuệ phương tây, thế nhưng lại hoàn toàn bất ngờ bởi chiến thuật tấn
công của quân Nhai Châu, liên quân vội vàng mang các đơn vị này chia
thành từng tốp đi cứu nguy ở các chiến địa bên sườn, và kết quả là bị
quân Nhai Châu với mức độ tập trung cao độ về ưu thế sức mạnh quân sự
thành một đội hình tác chiến lớn trên một mặt trận hẹp tiêu diệt.
Liên quân đã có những cơ hội giành được chiến thắng nhỏ nhoi và cuối cùng
khi mà các đơn vị kị binh Nhai Châu bị phân tán đi đánh các cứ điểm ở
phía sườn và phía sau liên quân, tốc độ tiến quân quá nhanh của kị binh
khiến họ có nguy cơ bị cắt rời khỏi các lực lượng chính, thế nhưng liên
quân vẫn là bị đòn nghi binh của khối quân Nhai Châu phòng thủ chính
diện đánh lừa, dẫn đến không dám dồn toàn bộ quân lực đi mở một cuộc tấn công lớn giải tỏa áp lực bên sườn, đến khi bộ binh Nhai Châu hoàn thành việc tập kết và thành theo kịp kị binh thì thế trận đã được xác định.
Liên quân bị tấn công từ ba mặt, chỉ còn cách lùi từng bước về hướng biển,
cũng do chiến thuật của quân Nhai Châu quá mới chưa từng có tiền lệ xảy
ra, gây sốc hoàn toàn cho liên quân, họ không có bất kì chiến thuật nào
để ứng đối với phương thức tác chiến này, thay vì đem quân tinh nhuệ đi
tiến hành những trận phản công cơ động thì liên quân lại dồn quân thành
một khối nhằm bảo vệ sườn của mình, sai lầm này hiện rõ khi mà kị binh
Nhai Châu tiến hành đánh vào khoảng nối giữa 2 khối quân kết quả là khối quân tinh nhuệ bên sườn bị bao vây,cắt rời khỏi đội hình chính.
Hai ngày sau, khi mà khối lính tinh nhuệ của Liên Quân có nhiệm vụ cản
hậu bị kị binh bao vây, chia cắt khỏi đại quân, không còn gì nghi ngờ về một thất bại hoàn toàn, giờ đây liên quân gần như đã mất đi hết những
lực lượng tinh nhuệ nhất cơ động nhất của mình, không thể làm gì hơn là
một cuộc tháo chạy ra phía biển, nơi mà kết thúc hoàn toàn số mệnh của
họ.
Chỉ có rất ít người chốn thoát, bao gồm thành chủ của hai
thành Đông Phương và Lạc Đông cùng khoảng mấy trăm người được thuyền nhỏ lén lút bỏ trốn là thoát đi được, phần còn lại sau khi mất đi sự chỉ
huy và thiếu thốn của vũ khí trang bị và cạn kiệt lương thực đã lần lượt bị đánh bại và đầu hàng.
Tóm lại chỉ trong vòng 6 ngày liên quân đã hoàn toàn bị đánh bại,
Thất bại mang tính hủy diệt này đã đánh sụp hoàn toàn sức mạnh của liên
quân, ước tính có đến 2 vạn người bị chết bị thương và bị bắt sống, toàn bộ vũ khí trang bị rơi hết vào tay quân Nhai Châu, trận đánh này đã xóa sổ những uy hiếp từ các thế lực lân cận Nhai Châu, đưa Nhai Châu lên vị thế bá chủ ở Hải Nam,
— QUẢNG CÁO —
Nè nhìn quyển hồi kí của Thomson, đọc đi, hắn là đoàn trưởng lính đánh
thuê Tây Ban Nha, bạn của ta, cũng đã tham gia trận đánh, sau đó viết
lại,
Tên người Tây dương cầm quyển hồi kí rồi đọc:
-Buổi sáng
bình minh hôm ấy, khi những giọt sương mai còn đọng trên những thảm cỏ,
chúng tôi đang chuẩn bị cho bữa sáng thịnh soạn của mình, hôm nay có
thịt muối, trà và bành quy, đây được coi là thịnh soạn ở cái xứ sở khốn
khiếp nghèo nàn này.
Thì bất chợt nghe thấy tiếng sấm râm ran ở
phương bắc, để xua tan cơn buồn ngủ, tôi rít một hơi thuốc thật dài,
ngoảnh mặt lên nhìn trời, thấy những tia sáng le lói ở hửng đông, không
hề có dấu hiệu sắp mưa, vậy tiếng sấm đó?
Giật mình như hiểu ra
điều gì đó, tất cả chúng tôi đều nhao nhao nhìn về phương hướng nơi phát ra âm thanh tiếng sấm, một đường chỉ đen từ từ xuất hiện và bắt đầu lớn dần.
-Oh my god xin chúa hãy cứu vớt chúng con,
Đâu đâu cũng là
những lời cầu khẩn với chúa, thế nhưng chúa cũng không thể ngăn cản
đường chỉ đen ấy, chúng từ từ xuất hiện rồi dần dần biến thành một dòng
thác lũ, một dòng thác lũ kị binh. Điều kinh khủng nhất trên chiến
trường.
Do chưa thể thỏa thuận được tiền thưởng với các thành
chủ, cho nên lính đánh thuê bỏ vị trí tiền tiêu, đóng quân cùng với các
đội dân binh ở bên sườn, nơi chúng tôi tưởng chừng là an toàn nhất, thì
hiện tại nơi đây lại là nơi nguy hiểm nhất, chúng tôi trực tiếp đối mặt
với lực lượng mạnh nhất và tinh nhuệ nhất của địch quân.
Rõ ràng
là bọn chúng đã bí mật tiếp cận chúng tôi trong đêm mà chúng tôi không
hề biết gì, chỉ khi tiếng vó ngựa chấn động trời đất như tiếng sấm mới
làm chúng tôi giật mình hiểu ra:
-Chúng ta bị tập kích
Tiếng kèn,
tiếng trống, tiếng hò hét inh ỏi, bất kể là doanh trại đội lính đánh
thuê hay là dân quân thì đều hoảng loạn như ong vỡ tổ.
Quá bất ngờ, quá nhanh và đáng sợ là những suy nghĩ trong đầu tôi lúc này.
Hơn một kilomet đối với kị binh chỉ là trong thời gian uống cạn chén trà,
chúng tôi thấy kị binh địch sếp thành ba hàng, người sát người ngựa sát
với ngựa, nghe âm thanh của kị binh tấn công, cùng với sự run rẩy của cả vạn gót sắt giày séo như muốn làm trái tim của chúng tôi nhảy ra ngoài, sự hoang mang rối loạn trong hàng ngũ, những kẻ dũng mãnh thì vội vơ
lấy vũ khí chuẩn bị chiến đấu, thế nhưng nhìn nét mặt tuyệt vọng của họ
đã nói lên tất cả, trận đánh này không có khả năng thành công, dù là một phần trăm cũng không, kị binh tấn công bộ binh trong lúc không có hàng
ngũ hay thành trì che chắn chẳng khác gì đem sói đi giết cừu cả, những
kẻ hèn nhát thì bắt đầu hoảng loạn chạy trốn như ruồi không đầu, thế
nhưng kết cục của chúng chỉ có một đó là chết mà thôi, hai chân sẽ không bao giờ thắng nổi bốn chân.
Sự sai lầm nhất trong cách bố trí
quân đội của lính đánh thuê đó là đóng quân bên cạnh doanh trại cùng với dân binh, khi dân binh hoảng loạn bỏ chạy họ làm rớt tinh thần binh sĩ
lính đánh thuê, vốn là những người dũng mãnh và có tinh thần chiến đấu
quả cảm, lính đánh thuê của tôi đa phần là những thành phần lì lợm, đã
từng bước ra từ núi xương biển máu, thế nhưng trong tình huống lần này
thì kể cả những binh sĩ gan dạ nhất, dày dặn kinh nghiệm nhất cũng đành
chịu thua thúc thủ vô sách. — QUẢNG CÁO —
Khi kị binh địch đánh vào doanh trại, vẫn không có bất kì phòng tuyến nào
được lập nên, bất chấp sự gào thét cố gắng ổn định đội hình của tôi.
Lính đánh thuê Tây Ban Nha bị chính những đồng minh của mình là đội dân binh tràn qua.
Kị binh địch tấn công nhanh như một cơn lốc quét qua doanh trại, vô số
người bị vó ngựa dẫm đạp thành bùn, kị binh lượt qua cùng với những lưỡi đao sáng loáng như tuyết mang theo mùi vị của tử vong, tiếng súng nổ
lên lác đác, thế nhưng hiệu quả là hầu như không có, bắn trúng kị binh
khi đang chạy không khác gì bắn chim đang bay cả, thế nhưng chỉ cần kị
binh lướt qua là lập tức có đầu lâu bay lên,.
Cả 2 doanh trại có đến 5000 người, thế nhưng lại bị đội kị binh chỉ ước chừng 3000
người lùa như đàn vịt, bọn chúng như bầy sói gớm giếc nhìn đàn cừu non
tội nghiệp và bắt đầu đồ sát không thương tiếc.
Đồ sát man rợ, kị binh không chấp nhận đầu hàng, bất kể là quỳ xuống khóc lóc van xin thế nào cũng chỉ đổi lấy lưỡi đao vô tình lướt qua, xác người rải rác mười
mấy dặm, chỉ có rất ít người chạy được vào rừng mới chốn thoát, số còn
lại đều đã phơi thây ngoài đồng hoang,
Hai ngày sau, khi
chúng tôi bỏ trốn về được đại bản doanh chưa kịp nghỉ ngơi đã có vô số
tin xấu bay đến, chúng tôi bị tấn công, từ khắp các hướng, các thành trì phía sau hậu phương đã bị địch nhân chiếm mất, đường dây tiếp tế đã
hoàn toàn bị cắt đứt, lương thực trong quân chỉ còn đủ ăn trong năm
ngày, vũ khí đạn dược thậm chí chỉ đúng chiến đấu liên tục hai ngày, cơn khủng hoảng bao trùm lấy tất cả, từ đây chúng tôi chỉ còn trông chờ vào đường tiếp tế và rút lui phía biển, thế nhưng chúng tôi không hề biết
rằng nơi đó là tử lộ,
Trải qua trăm cay nghìn đắng chúng tôi
rút được ra phía biển, cả vạn người tập trung trong một mũi đất hẹp vô
vọng chờ hải quân tới tiếp đón, điều mà không bao giờ xảy ra, họ đã bị
Hải Quân Nhai Châu kìm chân ở ngoài biển không cách nào tiến vào được,
kết quả có rất ít người thoát được, số còn lại chỉ còn cách hạ vũ khí
đầu hàng, đơn giản vì không còn gì để chiến đấu, và không thể chiến đấu
được nữa, pháo binh Nhai Châu biến nơi đóng quân chúng tôi thành bình
địa, mỗi lần nghe thấy tiếng rít khủng bố trên bầy trời, ngước nhìn lên
chỉ thấy những cục đen đen kéo theo cái đuôi như sao chổi phía sau rơi
xuống bốc lên những tiếng nổ kinh thiên động địa, nghe nói đó là thứ vũ
khí mới có sức mạnh hủy diệt của đối phương, mỗi lần nghe thấy tiếng còi rít trong quả đạn ấy chúng tôi lại biết tử thần đến đòi mạng rồi.