Kimura vừa nhìn khuôn mặt người nọ, dù không biết tên nhưng rất quen mặt, lúc
mình đầu nhập vào Hồng Đĩnh từng gặp mặt hắn, là thủ hạ của Lê Nhĩ.
Trong mắt hắn chợt lóe hàn quang, nhưng nhìn thấy vị trí gồ lên trên cửa thành, hắn bật cười một tiếng, ánh mắt khôi phục vẻ bình thường.
Tiểu tử kia hiển nhiên không biết mới rồi Kimura động sát ý, hắn hưng phấn phóng tới đánh giết mười tên lính kia, những binh lính này vừa cao giọng kêu gọi vừa liều chết chống cự.
Nếu như chỉ có đám người Lê Nhĩ, bọn chúng thậm chí có thể phản công
giết ngược lại, nhưng thêm người của Kimura chúng chỉ có thể ôm hận mà
chết!
Sau khi giết chết đám vệ binh, thủ hạ Lê Nhĩ hưng phấn đi mở cửa, thế nhưng tất cả bọn hắn đều biến sắc mặt, hơn nữa đều toát mồ hôi lạnh đầu đầy, cả bọn hoàn toàn không cách nào mở được cửa thành,
Cmn thằng khốn nào đem cơ quan cửa thành phá hỏng, lại còn chất đầy
gỗ đá chặn cửa nữa. Mà lúc này binh lính Nhai Châu trên lầu thành nghe
tiếng động, đã bắt đầu ào ào lao xuống.
- Tránh ra đi!
Kimura đẩy người nọ ra, sau đó hất đầu ra hiệu: mỗi một gã che mặt
lập tức móc ra một túi nhỏ, tổng cộng là hơn mười túi, chất đống ở dưới
góc cửa thành.
- Thuốc Nổ!!!
Mọi người nhìn những cái bọc rắn chắc của mấy tên bịt mặt bắt đầu
khiếp sợ. Sơ Sơ ước lượng mỗi túi tầm 2kg, Đù má tức là hơn 20kg thuốc
nổ đen, ôi ôi số thuốc nổ này đủ sức thổi bay thành lâu chứ đừng nói là
cửa thành.
Nghe tiếng quát, cả đám nhớn nhác tìm chỗ chốn, dây cháy chậm cháy xì xèo
Người nọ thấy những túi thuốc nổ kia, không khỏi nổi giận một hồi, chỉ có thể lên tiếng la:
- Công đầu ngươi chiếm, nhưng đừng quên chừa chút công nhỏ cho chúng ta!
Vừa nói xong liền phóng tới phía cầu thang ngăn chặn những tên lính Nhai Châu.
Công lớn sắp tới tay Kimura khẽ mỉm cười:
- Yên tâm đi! Công lao không thiếu các ngươi đâu.
Vừa nói vừa phất tay ra hiệu, trừ mấy người cùng Kimura bảo vệ cổng
thành, chờ thuốc nổ công phá cửa thành, số còn lại đều phóng ra ngoài,
gia nhập vào đám thủ hạ Lê Nhĩ ngăn chặn quân Nhai Châu.
Kimura đang đợi bộc phá phát nổ cảm giác thời gian trôi qua thật rất
chậm, nhiều lần hắn định lên tiếng hỏi thăm, chửi thằng đánh thuốc nổ
sao để dây cháy chậm dài thế nhưng cố dằn lại, rảo bước nép vào một cái
góc khuất, sợ rằng bộc phá phát nổ, gỗ đá vụn có thể gây sát thương cho
mình, lúc Kimura rốt cục nhịn không được định lên tiếng, tên mật vệ đột
nhiên quay đầu nói:
- Gia chủ! Bịt tai, sắp nổ rồi!
Kimura đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó vui mừng kêu lên:
- Mau! Phát tín hiệu!
Một luồng sáng màu đỏ thắm từ bên trong thành bay vút lên không trung sau đó nổ bùng ra. Pháo hoa này khiến hai bên địch ta đều sửng sốt?
Cùng lúc đó là một tiếng nổ lớn kinh thiên, cửa thành bọc đồng bị
thổi bay ra ngoài mấy mét, gỗ vụn đất đá văng tứ tung, ở dưới chân vụ nổ khoét thành một cái hố sâu đến đầu gối. Mọi người đều tai ù ù, điếc
đặc, khiếp sợ trước uy lực của thuốc nổ.
Mà Katou từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc dường như mình không tồn tại
đang chờ ở bên cạnh Hồng Đĩnh, lập tức thần tình kích động tiến đến quỳ
xuống trước Hồng Đĩnh nói:
- Nhờ hồng phúc của chủ công! Kimura gia chủ gia tộc Mumon ta đã vì chủ công mở cửa thành ra rồi!
- Kimura?
Hồng Đĩnh thoáng sửng sốt một chút, không ngờ thằng này lại vô thanh
vô tức lẻn vào trong thành, hơn nữa nhân cơ hội cướp lấy cửa thành rồi
đặt bộc phá.
Nhìn đến vẻ mặt kích động của Katou đang đợi mình trả lời, Hồng Đĩnh cười cười:
- Làm tốt lắm! Kimura đạt được công đầu.
Katou lập tức hưng phấn gật gật đầu không biết nói gì cho phải: công
huân công phá tường thành thật đúng là rất lớn. Hiện tại phần công lao
này đã được chủ công xác nhận, đến lúc đó tưởng thưởng khẳng định sẽ rất phong phú đây.
Nhìn cửa thành khói bụi mù mịt, cửa thành bay ra ngoài như phiến lá mùa thu, Hồng Đĩnh rút cuộc rút gươm thét lớn,
- Cửa thành phá rồi. Toàn thể binh sĩ, Xung phong.
Nghe được bốn chữ mở đầu, tất cả mọi người đều tràn đầy kích động, đội binh thương che chắn cho đội súng, đầu tiên hô to:
- Cửa thành phá rồi!
Sau đó bất chấp đạo nghĩa vứt bỏ đối tượng yểm hộ, hưng phấn xông về phía cửa thành.
Mà đội súng, quay đầu nhìn chung quanh, tiếp theo không thèm che giấu hai mắt đang tản phát ra hào quang, đồng thời cùng hô to một tiếng
phóng vọt lên, chuẩn bị tiến hành một hồi cận cận chiến bằng lưỡi lê.
Đội binh đao đang leo lên bốn phía tường thành nghe đồng bạn ở phía
sau hô to sĩ khí liền tăng vọt. Các binh sĩ đang leo lên giữa thang và
một số đã lên tới tường thành, lập tức anh dũng vừa leo lên vừa chiến
đấu. Còn binh lính ở đoạn dưới thang lập tức nhảy xuống cùng cả đám phía dưới phóng chạy về phía cửa thành.
Không thể trách bọn họ hưng phấn như thế, phải biết rằng dựa theo lệ
thường sau khi thành trì bị công phá đều là cướp sạch toàn thành, đây
chính là thời cơ phát tài tốt nhất.
Mạnh Hổ lo lắng nhìn Hồng Đĩnh, Vàng Lí Dũng cũng quay đầu lại, đám
binh lính thì lại càng xôn sao, dù gì thì ngoài số lão binh ra, đội quân của Hồng Đĩnh mấy ngàn người này đều là tân binh, ước thúc bằng quân
pháp còn chưa được phổ cập đâu đấy.
Hồng Đĩnh đương nhiên biết tập tục sau khi phá thành cướp sạch, đó là tập tục của đám thổ phỉ đảo Quỳnh Châu, mà nói chung là bên nhà Thanh
cũng đều như vậy hết. Dù sao tập tục này gần như là thông dụng trên toàn thế giới, liên quân tám nước sau khi đánh phá Bắc Kinh còn không phải
đến cái quần lót của Bắc Kinh cũng đều dọn sạch hay sao, cho nên Hồng
Đĩnh tuy rằng không đành lòng, nhưng không muốn đả phá hứng thú của bọn
binh sĩ, vì thế đương nhiên gật gật đầu.
Vàng Lí Dũng nhận được sự chấp thuận lập tức hét lớn một tiếng, dẫn theo thủ hạ như mãnh hổ chạy như bay.
Vốn Hoàng Hải đang ở lại bên Hồng Đĩnh, đột nhiên nhớ tới điều gì liền chạy theo ra ngoài, đồng thời la to:
- Tất cả đều nhớ kỹ cho ta! Mỹ nữ bên trong thành đều là của ta! Ai dám xằng bậy, ta sẽ làm cho hắn thành thái giám luôn!
Đám dân binh thuộc các trung đoàn bộ binh này đúng là biết năng lực
của Hoàng Hải, nghe nói như thế đều không kìm được rùng mình một cái.
Không ngờ như kỳ tích xảy ra cả trận hình đội ngũ đang vọt tới trước
chợt khựng lại một chút mới chạy tiếp.
Vàng Lí Dũng cắn răng càm ràm:
- Mẹ kiếp! Chúng ta chiếm không được tiện nghi, bọn thổ phỉ kia cũng
không thể chiếm được tiện nghi! Các huynh đệ hô lớn cho ta: “Không được
cưỡng hiếp bắt người cướp của! Trái lệnh giết không tha!”.
Tuy nhiên lời này mới nói ra Vàng Lí Dũng liền giật mình kinh sợ, bởi vì hắn ý thức được mình làm như vậy là giả truyền quân lệnh!
Nghĩ vậy, Vàng Lí Dũng lập tức bắt đầu suy nghĩ nếu sau này bị người tố giác, mình phải lấy lý do gì để biện bạch đây.
Dân binh tuy rằng rất bất mãn mệnh lệnh của Vàng Lí Dũng, nhưng nghĩ
đến chính mình tuyệt đối không thể trêu vào Hoàng Hải, cũng chỉ có thể
nể mặt vuốt mũi nhận chịu thiệt.
Tuy nhiên vừa nghĩ đến chính mình vì bảo tồn tôn nghiêm của nam nhân
mà không dám chiếm tiện nghi, còn bọn thổ phỉ lại chiếm được chỗ tốt,
lập tức ánh mắt đám dân binh bắt đầu phát hỏa. Tuyệt đối không thể để
bọn thổ phỉ chiếm chỗ tốt, chính mình lại làm thánh nhân! Phải biết rằng “thà ít còn hơn không công bằng” ! Cho nên đám dân binh lập tức vừa
hùng hổ bành gân cổ kêu rống lên câu của Vàng Lí Dũng, vừa xông thẳng về phía cửa thành.
Cùng so sánh với tinh thần quân sĩ của Hồng Đĩnh đại tăng, quân phòng vệ thành Nhai Châu lại hoang mang kích động không chịu nổi, khi biết
cửa thành đã bị phá tất cả đều mất đi ý chí chống cự. Dù sao ở thời đại
này, một khi cửa thành mất, bên thủ thành coi như có thể tuyên bố bị
đánh bại rồi.
Tất cả binh lính cùng cư dân bên trong thành đều khủng hoảng không
thôi, bởi vì bọn họ biết kế tiếp chính là kẻ chiến thắng sẽ cướp sạch
không còn gì.
Thế nhưng các quan lớn thành Nhai Châu không khủng hoảng như bọn họ,
tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, đám người đó đều cho rằng nội loạn lần này là Thiếu chủ làm phản dẫn tới nhân sĩ khắp nơi nổi lên theo. Hiện tại
họ đều đang lo lắng phải làm thế nào đầu nhập vào Thiếu chủ để giữ được
địa vị của mình.
Không trách bọn họ suy nghĩ thực tế như vậy, loại nội chiến tranh
đoạt quyền làm chủ gia tộc này, những thuộc hạ bọn họ ước mong sao chỉ
trong thời gian ngắn nhất xuất hiện người chiến thắng, bởi vì một khi
chiến đấu lâu dài, ích lợi của bọn họ cũng sẽ sút giảm đi rất nhiều.
Thật ra thiếu chủ làm phản này ở đảo Quỳnh Châu vốn không phải chuyện lạ gì, vì thế lực quan viên triều đình nhà Thanh ở đây vốn rất lỏng
lẻo, đa số là cấp cho quyền tự trị rất lớn, truyền thống thế tập ở đây
vốn vẫn lưu truyền từ ngàn đời.
Lúc này khi Thành chủ thành Nhai Châu biết được tin cửa thành đã thất thủ, trong lòng hắn chợt lạnh, tâm tình bọn binh sĩ tầng dưới nghĩ thế
nào hắn không thèm để ý tới, nhưng nhìn thấy những tên gia tướng dưới
tay của mình để lộ thần sắc nhẹ nhõm, hắn liền biết là xong rồi: ở trong lòng đám gia binh, gia tướng này chính mình đã trở thành gia chủ tiền
nhiệm.
Nhìn thấy sắc mặt thành chủ không tốt, đám gia thần bao gồm Ngô Văn
Tụng đệ nhất gia binh dưới tay này đều lập tức tìm lý do lui ra ngoài,
ai cũng không muốn vào lúc này lại bị thành chủ kéo xuống lỗ chôn cùng
hắn.
Nhìn thấy tất cả, Thành chủ thành Nhai Châu cắn răng một cái, quay sang ra lệnh cho một gã thị vệ bên người:
- Truyền lệnh cho khắp thành: một khi quân địch vào thành sẽ lập tức cướp sạch, để mọi người tự tìm biện pháp chống cự!
Chờ tên thị vệ rời đi, thành chủ lại gọi tới một thị vệ ra lệnh:
- Ngươi cầm lệnh bài của ta, một khi thấy Lầu Các phủ thành chủ bốc cháy, lập tức đem đốt kho lúa và kho chứa hàng cho ta!
Gã thị vệ nhận được mệnh lệnh này sửng sốt đến ngây người.
Thân là thị vệ hắn đương nhiên biết tường tận, lẽ ra chỉ khi nào kẻ
thù truyền kiếp phá tan thành trì quân phòng vệ mới phải thực hiện đốt
cháy tất cả vật tư. Còn nếu quân địch bình thường phá thành, quân phòng
vệ đều dùng các vật tư này để đổi lấy thân phận phú ông giàu có.
Nhưng bên ngoài chính là lĩnh quân của Thiếu chủ mà! Tại sao gia chủ
không rời khỏi quyền hành theo lệ thường, ngược lại định tiêu hủy tất cả vật tư chứ? Không có số vật tư này, toàn bộ gia tộc đều sẽ suy yếu mấy
chục năm, chỉ sợ ngay cả tư cách thành chủ cũng chưa chắc giữ được nữa
là.
Thành chủ thành Nhai Châu thấy tên thị vệ chần chừ, không khỏi trừng mắt lạnh giọng nói:
- Như thế nào? Không muốn phục tòng mệnh lệnh à?
Nhìn thần sắc của thành chủ, dưới ảnh hưởng áp lực nhiều năm khiến
tên thị vệ định khuyên can cũng không dám khuyên lập tức tuân mệnh làm
việc.
Đứng trên ban công Lầu Các phủ thành chủ, thành chủ Nhai Châu lộ thần thái điên cuồng nhìn cảnh chém giết nơi cửa thành, lẩm bẩm nói:
- Nghịch tử, ta chính là gia tộc, ta chính là thành Nhai Châu! Bố mày làm ăn ở đây nửa đời người. Nếu ta thất bại, như vậy toàn bộ gia tộc
cùng thành Nhai Châu đều phải đi theo ta! Ta sẽ không để lại bất cứ gì
cho ngươi!
Ai cũng không biết, Thành chủ thành Nhai Châu là loại người lấy mình
làm trung tâm, gia tộc và con cái hoàn toàn không thể so sánh với chính
bản thân hắn.
Nếu Hồng Đĩnh biết chuyện này thì cũng chỉ có thể tặc lưỡi cảm khái
rằng Thành chủ Nhai Châu nhân vật này có tiềm chất giống với Hiler năm
đó, sau khi quân Đức đã tan rã, thấy không có cơ hội chiến thằng nữa hắn bắt đầu điên cuồng.
Chỉ có điều Thành chủ thành Nhai Châu rõ ràng không biết rắng: uy tín của hắn đã giảm xuống đến tột cùng rồi. Hắn cũng không có giống được
Hitler là có một đội cận vệ SS cũng điên cuồng giống mình.
Gã thị vệ tuân lệnh chuẩn bị đốt cháy vật tư, vừa mới dẫn người vào
kho chứa lương thực, chất đống đồ dẫn hỏa chuẩn bị châm lửa liền được
viên quan coi kho khuyên can.
- Ngươi ngốc à? Ngươi lại chuẩn bị thiêu hủy những thứ này? Đừng quên đây chính là tranh giành quyền lực trong gia tộc, cũng không phải là
chiến tranh diệt tộc. Nếu ngươi làm như vậy, người nào lên nắm quyền
cũng sẽ không tha cho ngươi!
- Nhưng đây là mệnh lệnh của chủ công đấy.
Gã thị vệ có hơi chần chừ nói.
- Không phải ta nói chủ công nói bậy, nhưng nhìn tình hình này ngươi
cũng thấy đó: chủ công đã bị đánh bại rồi. Nếu đã thất bại cũng phải bại cho hào phóng, sao có thể hạ đạt mệnh lệnh đốt cháy tất cả vật tư chứ?
Chẳng lẽ hắn muốn Thiếu chủ kế thừa gia nghiệp sau đó bị người thôn tính sao? Nếu gia tộc bị diệt vong, đám gia binh chúng ta khẳng định sẽ trở
thành thổ phỉ, cho nên loại mệnh lệnh bậy bạ này tuyệt đối không thể
phục tòng.
Viên quan coi kho thần sắc chính nghĩa nói.
Gã thị vệ thoáng suy tư, gật gật đầu nói:
- Quả đúng như thế! Nếu như vậy, ta sẽ thay gia chủ mới bảo vệ số vật tư này đi.
Nghe nói như thế, sắc mặt viên quan coi kho lập tức trở nên dữ tợn hẳn lên:
- Cái gì? Ngươi thật to gan! Khi nào thì đến phiên ngươi tới tham dự
việc này? Ta chính là Trưởng quan kho bãi! Công lao bảo vệ những vật tư
này là của ta!
Thành chủ thành Nhai Châu cũng không biết, giờ phút này đám gia thần
dưới tay hắn vì để biểu hiện công lao với gia chủ mới mà tranh giành đến đỏ mặt tía tai.
Hắn ở trên Lầu Các vừa nhàn nhã thưởng thức rượu ngon, vừa quan sát
trận chiến dưới thành. Toàn bộ lầu Các phủ thành chủ đã bị hắn tưới dẫm
dầu từ trên xuống dưới, đám thê thiếp cũng bị hắn tự tay giết chết, hiện tại hắn đang chờ đợi đến lúc tự hủy diệt chính mình.
Lê Nhĩ với thần thái ngạo nghễ, với bộ dáng chân chủ giang sơn dẫn
theo đội quân bản bộ nghênh ngang đi vào thành, khi đám thủ hạ mai phục
bên trong thành tìm đến báo cáo, lập tức hắn choáng váng mặt mày:
- Cái gì? Cửa thành không phải các ngươi chiếm? Là Kimura?
Thủ hạ dưới tay Lê Nhĩ bất đắc dĩ nói:
- Không có biện pháp mà! Lão Đại! Cửa thành có cơ quan lại đã bị bọn
khốn khiếp thủ thành phá hỏng, chúng ta trước đó không có chuẩn bị, căn
bản không cách nào mở cửa thành được. Công lao mở cửa thành đành phải để Kimura chiếm lấy, tuy nhiên hắn đã đáp ứng công lao phá thành sẽ tính
cho chúng ta một phần.
- Chết tiệt! Sao lại không nghĩ tới điểm ấy chứ! Ôi! Cứ như vậy công lao của Kimura đã vượt lên ngang ta rồi.
Lê Nhĩ vẫn còn tự hiểu lấy mình, hiểu rằng chính mình đã mất đi công
lớn phá thành, những việc làm trước kia khẳng định không đủ để cho mình
ngồi lên vị trí thành chủ khi chủ công rời đi.
Gã thủ hạ biết rằng các huynh đệ mình vừa mới trở thành gia thần của
lão Đại, cũng hiểu rằng lão Đại có thuận lợi trở thành thành chủ làm ăn
phất lên hay không, điểm mấu chốt ở chỗ phải lập công nhiều hơn so với
Kimura, mà hiện tại có thể vượt được công lao phá thành của Kimura, cũng chỉ có cách bắt lấy Thành chủ thành Nhai Châu.
Hắn liền không do dự nhắc nhở:
- Chủ công! Tôi nhìn thấy Kimura tấn công vào nội thành! Nhưng mà hắn chỉ có mấy chục người, nhân số chúng ta tới mấy trăm người nhất định có thể trước một bước bắt lấy Thành chủ thành Nhai Châu!
Lê Nhĩ đương nhiên cũng hiểu điểm mấu chốt này, cũng không còn quản
tới chính mình có bị tên lạc bắn trúng hay không, hắn phất tay một cái,
dẫn theo đám thổ phỉ cường tráng xông vào đường phố đang hỗn loạn.
Đám người Lê Nhĩ né tránh mấy chục khu vực đang chiến đấu kịch liệt, rốt cục tới dưới nội thành cao ngất kia.
Ở trong này, Lê Nhĩ rõ ràng phát hiện cũng không ít người cùng chung ý tưởng như mình, bao vây phía dưới nội thành ít nhất cũng tới hai ba
ngàn người. Có điều thật kỳ quái chính là mọi người không có công thành, mà vệ binh trên tường thành cũng không có phản kích, tất cả mọi người
đều ngẩng đầu nhìn lên trên.
Lê Nhĩ vừa ngẩng đầu nhìn lên, hắn phát hiện tầng cao nhất của Lầu
Các phủ thành chủ trong nội thành đã bị ngọn lửa hừng hực bao phủ, bất
cứ người nào nhìn vào cũng đều biết Thành chủ thành Nhai Châu đã tự
thiêu rồi. Hắn không khỏi vỗ đùi mắng:
- Chết tiệt! Đến chậm một bước rồi!
Không biết có phải tiếng gào của Lê Nhĩ thức tỉnh mọi người hay như
thế nào, viên sĩ quan quân Nhai Châu trên thành lâu nội thành đột nhiên
cao giọng kêu:
- Đầu hàng!
Thế nhưng tiếng kêu to của hắn không có dẫn tới tiếng hoan hô của đội quân công thành, ngược lại khiến đám đầu mục quân công thành lập tức
dẫn thuộc hạ ào ào giải tán. Điều kỳ lạ chính là nhìn thấy tình huống
này, viên sĩ quan quân Nhai Châu vừa quát to đầu hàng kia chẳng những
không có nhân cơ hội phát động công kích, ngược lại bắt đầu ra lệnh cho
bộ hạ mở cửa nội thành, đồng thời bắt đầu cứu hoả.
Không cần lấy làm lạ vì sao lại xuất hiện tình trạng tréo ngoe quái
dị như thế, bởi vì dựa theo tập quán của đảo Quỳnh Châu, nếu thủ lãnh
địch quân chống cự, thì đánh vào nội thành bắt lấy thủ lãnh địch quân
chính là một công lớn.
Nhưng nếu thủ lãnh địch quân đầu hàng hoặc tự vẫn, như vậy chỉ có
quân đội trực thuộc của thủ lãnh thế lực mới có thể tiếp thu nội thành,
đây là dự phòng tài vật cùng tư liệu trọng yếu của nội thành bị nước chư hầu chiếm đoạt. Phải biết rằng những thứ này đều là tinh hoa của lãnh
địa, bị mất đi một kiện nào đều là chuyện tổn thất trọng đại. Ai mà biết bọn chân thối kia xông vào chiếm lĩnh có thể lén lấy đi một hai kiện để phát triển nhà của mình hay không chứ? Điều này cũng phản ánh đúng thực trạng về tình hình chính trị truyền thống của đảo Quỳnh Châu, nơi này
vốn dĩ là nơi các thế lực gia tộc bộ lạc lâu đời tồn tại, cách xa Trung
Nguyên cho nên truyền thống phong tục vốn dĩ rất khác biệt.
Cho nên đám đầu mục thổ phỉ nhìn thấy đầu lĩnh đối phương tự thiêu,
thì biết là công huân lớn cũng không còn. Có ở lại chỗ này cũng vô ích!
Còn không bằng đi đánh cướp các khu nhà giàu khác tốt hơn.
Nhưng đúng lúc này, ngoài thành vọt vào một chi quân đội đầy sĩ khí,
kỷ luật nghiêm minh so với đám thổ phỉ thật dũng mãnh hơn rất nhiều. Dẫn đầu chính là Hoàng Hải.
Đối với đơn vị quân đội trực thuộc chủ công này, Lê Nhĩ rất quen
thuộc. Hắn đang định tiến lại tiếp đón, nhưng phát hiện đối phương chẳng những không có tham gia cướp bóc vơ vét, ngược lại vừa kêu lên: “Nghiêm cấm cưỡng hiếp bắt người cướp của! Kẻ vi phạm giết không tha!” vừa hùng hổ ngăn chặn đội quân thổ phỉ đang chạy tán loạn cướp bóc khắp thành.
Lê Nhĩ lắp bắp kinh hãi, thủ hạ của hắn lúc này cũng hoang mang kích động nói:
- Chủ công! Vì sao đại điện hạ đạt mệnh lệnh như vậy? Mệnh lệnh này
chỉ sợ bọn thổ phỉ sẽ lập tức phạm thượng làm loạn đấy! Ngài mau đi
khuyên giải đi! Phải biết rằng đây chẳng khác nào cắt đứt đường tiền tài đấy!
Lê Nhĩ gật đầu, theo bản năng chuẩn bị chặn Hoàng Hải lại.
Đúng lúc này, mấy tên thổ phỉ vì bị ngăn lại không cho cướp bóc mà
cầm vũ khí phản kháng, đều bị đội cận vệ SS bắn thành cái sàng gọn gàng
nhanh lẹ.
Chỉ thấy vẻ mặt Hoàng Hải lạnh lùng tàn khốc quát to:
- Nghe đây! Các ngươi nếu đã đầu phục đại nhân nhà ta, như vậy phải
phục tòng mệnh lệnh của đại nhân! Kẻ nào vi phạm, bất kể quân hàm cao
thấp, không cần luận tội bắn chết tại chỗ!
Đám dân binh Vàng Lí Dũng chỉ huy này đương nhiên thức thời tiến hành phối hợp giơ cao binh khí, hét lớn một tiếng. Hành động này lập tức
khiến bọn thổ phỉ nhìn thấy người một nhà mà bị giết đang rục rịch nổi
dậy bị dọa cho hoảng sợ đứng ngẩn người.
Đám đầu mục thổ phỉ mặc dù có ý không bằng lòng, nhưng đối mặt với uy hiếp của đội quân trực thuộc chủ công vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vì không dám tìm Hoàng Hải lý luận, cho nên đành phải xả giận trên đầu Lê Nhĩ:
- Lê Nhĩ đại nhân! Ngài xem đây là chuyện gì vậy? Chủ công làm như
vậy, đám người chúng ta làm sao kiếm ăn được đây? Sau khi phá thành cướp sạch là theo thông lệ mà, sao có thể tùy tiện sửa đổi chứ?
Lê Nhĩ rất đồng ý với lời nói này, ngay lúc hắn định nói gì, linh
quang chợt lóe, chính mình và Kimura công lao như nhau, như vậy sẽ so
nhau bằng cách thu được sự thừa nhận của cấp trên.
Nghĩ vậy, Lê Nhĩ làm ra vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Chư vị đồng liêu! Chủ công là người ngoài tới đây hoàn toàn không
biết đảo Quỳnh Châu có tập tục như vậy. Các ngươi trước không nên giành
nói, hãy nghe ta nói xong: Tuy rằng chủ công không biết tập tục, nhưng
nếu là các ngươi yêu cầu, khẳng định chủ công sẽ thay đổi mệnh lệnh.
Tuy nhiên các ngươi nghĩ kỹ lại xem, bác bỏ mệnh lệnh của chủ công sẽ mang đến cho chúng ta cái gì? Chúng ta cứ như vậy kiếm được một khoản
tiền, sau đó sẽ lưu lại ấn tượng xấu cho chủ công, hay là không cần tới
những của cải nhất thời đó, nhưng bù lại để chủ công có hiểu biết trực
tiếp về chúng ta? Đừng quên, hiện tại tất cả mọi người chỉ là gia binh ở vị trí cấp thấp nhất, ta cũng không muốn bị chủ công dùng ít thóc trả
công rồi đuổi đi.
Nghe Lê Nhĩ nói như thế, đám đầu mục sửng sốt đến ngẩn người, tiếp
theo lập tức giống như lửa cháy sau mông đít đều phóng chạy về phía đơn
vị của mình, đồng thời vừa rống to kêu lớn nghiêm cấm bọn binh sĩ thủ hạ cướp bóc thành thị.
Bọn binh sĩ thổ phỉ tuy rằng rất bất mãn cách làm của đám mục, nhưng
ảnh hưởng dưới quyền đầu mục đã lâu năm, hơn nữa dưới sự uy hiếp của đội quân trực thuộc chủ công, bọn binh sĩ thổ phỉ vẫn rất ngoan ngoãn thi
hành theo mệnh lệnh.
Cảm xúc bất mãn của bọn họ vẫn duy trì liên tục mãi đến khi Hồng Đĩnh vào thành tuyên bố khao thưởng, nếu không phải Hồng Đĩnh tới kịp lúc
khao thưởng, chỉ sợ bọn binh lính thổ phỉ vì tích lũy bất mãn quá mức đã nổi loạn lên rồi.
Nguyên vốn quân Nhai Châu nghe theo mệnh lệnh của thành chủ, anh dũng liều chết chống cự, nhưng khi nhìn đến tầng chót của Lầu Các phủ thành
chủ bốc khói mịt mù, tất cả đều tiêu tan nhuệ khí.
Bất cứ người nào cũng biết Thành chủ thành Nhai Châu bị diệt vong
rồi, sĩ khí đã biến mất, nhưng vì an toàn cho mình cùng người nhà, bọn
binh sĩ vẫn nắm chặt vũ khí trong tay.
Tuy nhiên lúc nhìn thấy một đội quân khác ập tới áp chế đội quân xâm
lấn cướp bóc kia xuống và bắt đầu đình chỉ cướp bóc, những binh sĩ quân
Nhai Châu không tự chủ được cũng ngừng hành động đứng quan sát tình
hình.
Các sĩ quan tuy rằng biết thành chủ diệt vong, nhưng bởi vì biết quân xâm lấn chính là Thiếu chủ, nên tất cả đều không có nhiệt tình chống
cự, chỉ lo lắng đến tập tục của đội quân xâm lấn, tất cả chỉ bảo vệ
người nhà của mình cùng với những điểm vật tư trọng yếu, mà không có tổ
chức quân đội triển khai phản công.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy quân xâm lấn đình chỉ cướp bóc, đồng thời
bắt đầu bố phòng cảnh giới, bọn họ lập tức ý thức được cơ hội tới rồi.
Mỗi người đều muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt gia chủ mới, nên đều
nhảy ra tiếp đón đám binh sĩ nghênh đón tân gia chủ.
Lúc này bọn binh lính mới biết được thân phận quân xâm lấn là gì, lập tức thở phào buông binh khí xuống.
Thì ra là bộ đội của Thiếu chủ, khó trách liền đình chỉ hành động
cướp bóc, dù sao thành trì này cũng chính là của Thiếu chủ mà. Cướp sạch trong thành chẳng khác nào là Thiếu chủ cướp của chính mình sao?
Lê Nhĩ đang cùng Vàng Lí Dũng lôi kéo quan hệ, trước tiên phát hiện
sức chống cự của thành trì biến mất, chẳng những đám thổ binh này rất
phối hợp đầu hàng, chính là những đám thế gia vọng tộc quyền quý cũng
không có phản kháng chút nào. Chẳng qua là đám thế gia vọng tộc quyền
quý này vẫn duy trì một loại thái độ ngạo mạn quái dị, nhìn vẻ mặt giọng điệu của họ giống như chính mình đã trở thành đại nhân vật.
Vàng Lí Dũng không có phát hiện những thứ này, nhưng Lê Nhĩ xuất thân là người địa phương lại biết sự tình không thích hợp, bởi vì chưa từng
có người của thế gia vọng tộc quyền quý nào dám can đảm ở trước mặt
người chiến thắng mà vẫn giữ thái độ ngạo mạn. Lê Nhĩ chú ý quan sát cẩn thận lập tức phái người đi dò xét tin tình báo
Về phần cơ quan tình báo của Hồng Đĩnh sao k điều tra phát hiện
chuyện này, nói chung là Hồng Đĩnh thiên về lỗi đánh chính quy, mảng
tình báo không đặc biệt mạnh cho lắm, chỉ có ít người theo quân, làm
nhiệm vụ thu thập tình báo, thế nhưng số này hiện giờ chạy hết đi nịnh
bợ Hoàng Hải đi bắt gái đẹp cho Hồng Đĩnh cả rồi.
Hoàng Hải xinh đẹp mà hung ác cộng thêm đông đúc quân binh, hơn nữa
khi biết là chọn thị nữ cho chủ nhân mới, vì thế không có một thế gia
vọng tộc quyền quý nào cự tuyệt Hoàng Hải, thậm chí còn lén lút tặng lễ
vật, hy vọng con gái của mình được cấp trên chọn.
Đương nhiên, đám thế gia vọng tộc quyền quý phối hợp như vậy, cũng do Hoàng Hải không có báo ra tên của chủ nhân mới.
Tin tức rất nhanh liền được tình báo mang về, nhận được tin tức Lê
Nhĩ đúng là bị dọa cho hoảng sợ, hắn quay đầu nhìn bốn phía, Hoàng Hải
không biết đã chạy đi đâu, mà toàn thành chưa được khống chế hoàn toàn,
hắn không dám để cho chủ công tiến vào. Quay đầu nhìn thấy Vàng Lí Dũng
bên cạnh, Lê Nhĩ trong lòng vừa động, dùng công trạng này để lôi kéo một tướng lãnh chỉ huy đội ngũ cũng là phương pháp không tệ đây.
Nghe Lê Nhĩ thầm thì bên tai mình, Vàng Lí Dũng lập tức thất thanh kinh hô:
- Cái gì? Đám gia binh của thành Nhai Châu lại không nghĩ chúng ta là quân đội của đại nhân, mà là Thiếu chủ của bọn chúng? Lần này chiến đấu không ngờ bị coi là nội chiến? Bọn họ ăn cứt mà lớn lên hay sao, như
thế nào lại ngu xuẩn đến mức này? Đến nỗi thành trì đã bị chiếm lĩnh, mà ngay cả địch nhân là ai còn chưa biết rõ!
- Đây còn không phải là do chủ công anh minh, nhờ chư quân hành quân
thần tốc chớp nhoáng và tác chiến dũng mãnh ư. Tuy nhiên nếu để cho bọn
gia binh đầu hàng này biết rõ chân tướng, chỉ sợ sẽ rước lấy phiền toái
đấy. Không bằng chúng ta mượn danh nghĩa Thiếu chủ của bọn chúng triệu
tập chúng lại đây, sau đó tung một lưới bắt hết! Như thế nào?
Lê Nhĩ đề nghị.
Ngay từ đầu Lê Nhĩ còn chú ý tới cách xưng hô với Hồng Đĩnh, nhưng
sau đó nhận thấy địa vị của Vàng Lí Dũng không bằng các đám Mạnh Hổ, nên cảm giác được sự ngang hàng.
- Chủ công?
Vàng Lí Dũng thoáng sửng sốt, nhưng làm bộ như không nghe thấy, sắc mặt có hơi khó xử nói:
- Việc này... không có lệnh của... đại nhân hình như không ổn lắm?
- Ồ! Chúng ta đây không phải cũng vì chủ công sao? Hơn nữa chúng ta
chỉ là gom bọn họ lại canh chừng mà thôi, cho dù chủ công tiếp tục bổ
nhiệm dùng bọn họ, chúng ta làm như vậy cũng không bị cho là tội. Nếu
huynh đệ sợ trách nhiệm, chỉ cần ngươi xuất binh phối hợp là được rồi,
công huân không thể thiếu phần của ngươi.
Dù gì thì Hồng Đĩnh cũng giáo dục sĩ quan binh sĩ của mình theo cách
thức quán triệt tư tưởng, chứ không hề giống như sĩ quan Đức Quốc Xã có
được quyền hành tự chủ chiến thuật cực lớn, cũng không phải Hồng Đĩnh
không muốn như vậy mà là do thời đại này phương tiện thông tin liên lạc
vô cùng lạc hậu, nếu để các tướng lĩnh tự chủ thì có thể thắng thế một
chút về mặt chiến thuật thế nhưng chiến lược tổng thể lại không chắc đạt được.
Cho nên khi Vàng Lí Dũng bị Lê Nhĩ lôi kéo liền chần chừ không dám ra lệnh
Lê Nhĩ vừa nói như vậy, vừa thầm nghĩ: “Nếu không phải lão tử không
đủ binh lực, còn lâu mới lôi kéo ngươi cùng chia nhau công huân này.
Nghe Lê Nhĩ nói như vậy, Vàng Lí Dũng lập tức gật đầu đồng ý, trong
lòng cũng cười lạnh: “Hắc hắc! Cứ như vậy bất kể thế nào ta đều đứng ở
thế bất bại rồi.”
Có đông người hỗ trợ, Lê Nhĩ lập tức hành động, mà đám gia thần đó
vừa nghe được Thiếu chủ triệu kiến, cũng không suy xét lo lắng, lập tức
vứt bỏ mọi chuyện chạy tới chỉ sợ mình tới muộn sẽ dẫn đến một ấn tượng
không tốt.
Không nghĩ tới sau khi mọi người vừa tụ tập vào một phòng, lập tức bị Lê Nhĩ cho binh sĩ vây chặt bên ngoài, hóa ra tất cả đều bị giam lỏng.