Tống Dĩnh không thể không lên tiếng nhắc nhở: “Cậu chủ, theo những tư
liệu mà Hoàn Vũ đã thu về được thì Đông Anh Vũ là thế lực của vua Nhật
Bản, trước chiến tranh thế giới thứ hai vì có liên quan đến cải cách,
nên tổng minh chủ của thời đó đã nhìn trúng thế lực này, dẫn họ vào Hoàn Vũ. Bây giờ họ đã trở thành tập đoàn quản lý tài sản tư nhân của vua
Nhật Bản rồi, đang được quản lý bởi bề tôi của ông ta: Rokuro Yamamoto.
Tần Minh sờ cảm rồi nói: “Vậy tức là nhà họ Bạch đang muốn kết thông gia với họ Yamamoto à?"
Dĩnh nói: “Cậu chủ, nếu cậu muốn thống nhất cả tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ thì
tất nhiên là phải dọn dẹp hết các thành viên khác trong hội đồng quản
trị rồi, nhưng không thể sốt ruột quá được. Hằng năm Rokuro Yamamoto
chia cho vua của Nhật Bản chín phần lợi nhuận mà mình đã nhận được từ
tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ. Nếu như chúng ta vẫn còn ở Nhật Bản mà lật đổ
họ Yamamoto thì chỉ sợ chúng ta sẽ không xuất cảnh khỏi Nhật Bản được.
Tần Minh nói chắc như đinh đóng cột: “Dù thế thì cũng phải làm. Đông Anh Xã dám tập kích người của Ám Bộ tức là đang khiêu khích tôi rồi. Tôi biết
là họ đang muốn đứng bên ngoài nhìn mọi người đánh nhau, nhưng nếu thế
thì họ không nên nhúng tay vào. Nếu như bây giờ tôi không đánh trả thì
cũng sẽ bị Đông Anh Xã xem thường, sau này chắc hẳn họ sẽ ra tay thăm dò nhiều hơn thôi.
Tống Dĩnh nhìn thấy ánh mắt của Tần Minh sáng rực lên thì cũng biết là mình không thể khuyên bảo gì anh được.
Tần Minh ra lệnh: “Tạm thời thì đám người đã phản bội lại Ám Bộ sẽ không
xuất hiện nữa đâu, Tiểu Dĩnh, cô lập tức điều tra xem Đông Anh Xã ở chỗ
nào trong thành phố này đi."
Cô ta lập tức đáp lại: “Vâng thưa cậu chủ, tôi đi làm ngay đây”
Đêm khuya, khách sạn Rizhao, đây là khách sạn nổi tiếng mấy chục năm qua,
cũng là nơi mà nhà họ Bạch và gia tộc Yamamoto chọn để làm nơi xem mắt.
Lúc này, Bạch Ngọc Thuần đã gặp mặt bậc bề trên của cả hai gia tộc xong.
Bây giờ cô ấy đang ngồi uống trà ở trong một đình viện nhỏ theo phong cách
Nhật Bản với Hideto Yamamoto. Bạch Tĩnh Thần muốn Bạch Ngọc Thuần dùng
mọi cách để lấy lòng Hideto Yamamoto, tốt nhất là hai người nên lên
giường luôn rồi mang thai sau một đêm. Như vậy thì hai nhà sẽ thành công kết thành thông gia với nhau.
Vì bây giờ nhà họ Bạch
đang xuống dốc nên cần phải có sự hỗ trợ thật mạnh mẽ từ bên ngoài, như
vậy thì mới có thể khiến nhà họ Bạch quay lại thời vẻ vang và danh giá
ngày nào.
Nhưng Bạch Ngọc Thuần không phải là người như vậy.
Bởi vì mẹ nuôi Bạch Ngọc Thuần là người có vẻ ngoài yếu đuối nhưng trong
thâm tâm bà ta lại là một người rất truyền thống, khăng khăng dành cả
đời mình để cống hiến một các tận tụy như một con trâu, nên Bạch Ngọc
Thuần cũng là một người có tính cách rất hướng nội, gò bó và hàm súc,
đồng thời cô cũng rất cố chấp, thái độ của cô đối với chuyện hôn nhân
cũng rất truyền thống.
Cô là một cô gái truyền thống, đã quyết định rằng mình sẽ trao lần đầu tiên của mình và những lần khác
cho người chồng của mình vào đêm tân hôn.
Bạch Ngọc Thuần không thể làm được những gì mà anh trai dặn dò, nên chỉ có thể ngồi yên trên thảm tatami, nhấp một ngụm trà gạo.
“Cậu Hideto của chúng tôi nói là cô Bạch rất xinh, ngoài đời còn đẹp hơn cả trong ảnh”
Bỗng nhiên phiên dịch viên lên tiếng.
“À, cảm ơn”
Bạch Ngọc Thuần lên tiếng đáp lại với vẻ hơi ngại ngùng.
“Cậu Hideto nhà chúng tôi đã làm điều gì không phải sao?”
Phiên dịch viên lại hỏi hộ một câu: “Tôi cảm thấy rất hài lòng với cô Bạch,
không biết cô Bạch đang nghĩ gì? Đang nhớ về cậu thanh niên mà hôm nay
cô đã đi dạo cùng ở đền thờ à?”
Bạch Ngọc Thuần ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Hả?"
Có vẻ như cô rất bất ngờ, không hiểu sao người xem mắt mình lại biết cả chuyện đó.
Mà đúng là bây giờ cô đang thầm nghĩ về Tần Minh, bởi vì bây giờ chỉ có mỗi Tần Minh mới có thể cứu được cuộc đời cô.