Tần Minh theo Leiden lên xe địa hình, chạy trên đường phố Okinawa. Bởi
vì vài ngày nữa là đến Tết Âm lịch, Nhật Bản lại đón năm mới nên phố
phương rất náo nhiệt.
Leiden đang lái xe bỗng lên tiếng: “Cậu chủ, tập đoàn đã ra thông báo, không ngờ ông chủ lại bị ám sát,
nhưng cậu hai và cậu ba lại chất vất bôi nhọ cậu.
Vẻ mặt của Tần Minh thay đổi. Kế hoạch ban đầu của anh là trực tiếp thông báo
Thường Hồng Hi đã chết, sau đó ép ông ta chết thật, suy xét đến thành
viên của Ban giám đốc tối cao sẽ biết một ít chân tướng, để anh và
Thường Tuấn Đông, Thường Quân Diệp tranh đoạt, anh lại tiến hành chia
lãi hoa hồng năm nay.
Thế thì những người nắm quyền ấy
được lợi ích cũng sẽ làm ngư ông đắc lợi, anh bèn lợi dụng khoảng thời
gian đó củng cố thế lực của mình.
Nhưng trùng độc đặc biệt của nhà họ Lâm khiến anh thay đổi chủ ý.
Một tháng sau, Thường Hồng Hi có thể “tái nhậm chức”, anh có thể dùng giá
thấp nhất thu mua thuộc hạ cũ của Thường Hồng Hi, để cho lập trường của
hai anh em Thường Tuấn Đông sụp đổ hoàn toàn.
Tần Minh
nói: “Tôi không muốn nhiều lời, một tháng sau tự nhiên sẽ biết được chân tướng. Anh tin tôi hay là tin mấy người Thường Tuấn Đông?”
Leiden nói: “Đương nhiên là tôi tin cậu chủ, à, bây giờ cậu mới là sếp. Tôi
vĩnh viễn cống hiến sức lực của mình cho người thừa kế mà ông Thường chỉ định. Không có kế hoạch bồi dưỡng nhân tài của ông Thường thì không có
tôi bây giờ.
Tần Minh nhìn người đàn ông tóc vàng mắt xanh ngồi ở ghế lái đó, cảm thấy cũng được.
Đến thành phố, Tần Minh cũng hoa cả mắt, dù sao cũng là đất khách quê
người, mọi thứ không quá quen thuộc, bên tai toàn là tiếng Nhật.
Anh ngủ lại ở một khách sạn lớn sang trọng, Toshio Inoue còn hỏi anh có
muốn phụ nữ không. Anh nhớ ra tìm kiếm phục nữ ở cửa hàng kinh doanh
tình dục là hợp pháp ở Nhật, nhưng toàn thân anh mệt mỏi ra rời, không
có hứng thú với việc này mà chỉ muốn ngủ sớm, có gì ngày mai nói sau.
“Phù..”
Tần Minh đuổi cấp dưới đi, anh nhìn khách sạn kiểu Nhật xa hoa, tâm trạng khó bình tĩnh được.
Bởi vì anh không biết lúc ngủ có đột nhiên bị tập kích hay không.
Râm!
Tần Minh đang suy nghĩ thì bỗng nhiên cửa khách sạn bị đá văng ra một cách
thô bạo, ba người mặc đồ đen xông vào rồi hướng về phía giường của Tần
Minh và nổ súng.
Pằng pằng pằng pằng!
Giống như màn xả súng điên cuồng trong phim.
Nhưng bắn một lúc lại phát hiện ra là bắn hut.
Trong nháy mắt nghe được tiếng đạp cửa, Tần Minh hành động ngay, anh dán sát vào mặt tường ở điểm mù của tầm nhìn.
“Đệch. Tần Minh cắn răng tức giận, thủ đoạn này của Thường Hồng Hi quả
thật gây ra nhiều rắc rối cho anh, nhất là hơn một nửa lực lượng vũ
trang của Hoàn Vũ từng hết sức trung thành với nhà họ Thường. Đó là bản
lĩnh của Thường Hồng Hi, nhưng lại thành phiền toái lớn cho anh.
Tần Minh dán sát vào tường và nói bằng tiếng Anh: “Lẽ nào các anh thà tin
lời nói dối của mấy người Thường Tuấn Đông chứ không tin người thừa kế
do ba nuôi chỉ định này à?”
“Giết chết! Kẻ phản bội! Trung tâm với ông Thường!”
Đáp lại Tần Minh là một quả lựu đạn bay đến.
Tần Minh cau mày, những người này cho rằng anh không có ngón võ gì hay là phản ứng cực chậm đấy hả?
Trong khoảnh khắc nhìn thấy lựu đạn bị ném về phía mình, Tần Minh cầm một
chiếc khăn lông lên, hít sâu một hơi, đứng tấn một cách vững chắc, dồn
lực lên cánh tay, nhất thốn quyền!
Vụt! Nhu lực của khăn lông hất lên, lựu đạn bị đánh bay trở lại.
Oành!
Lựu đạn phát nổ ở cửa sổ. Thông qua chiếc gương cạnh tường, Tần Minh nhìn
ra cửa, khung cảnh có thể nói là vô cùng thảm thiết, bốn người nằm trong vũng máu.
Lúc này, Leiden và Toshio Inoue nghe được
tiếng nổ cũng chạy tới. “Xảy ra chuyện gì vậy? Cậu chủ, cậu không sao
chứ?” Hai người họ đồng thời dò hỏi, trông vô cùng lo lắng cho Tần Minh.
Tần Minh không trả lời, anh nhìn vệ sĩ trông cửa, họ bị đánh gục nhưng không chết.