Lý An Bình đáp: "Vậy tôi sẽ phái tàu chiến đi theo ông.
Triệu Trinh cười: "Không ít người ở Hoàn Vũ đều đã từng là lính đánh thuê
hoặc đã từng phục vụ trong quân đội. Họ nhất định phải có người cố vấn
nghĩ đến mức này. Nếu như làm căng lên, vượt qua dây xích bao vây, nó sẽ trở thành một sự kiện quốc tế, tôi không muốn liên luỵ đến đất nước.
Hơn nữa, Hoàn Vũ có tác động kinh tế rất lớn đến Trung Quốc. Một khi xé
rách mặt, kinh tế đất nước thụt lùi trong mười năm cũng không phải
chuyện đùa" “Vấn đề này không đáng để đất nước hi sinh như vậy. Suy cho
cùng, nó chỉ là cuộc đấu đá nội bộ giữa hội đồng quản trị tối cao, hùa
theo điệu bộ trước sau như một của Tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ.
Lý An Bình lo lắng nói: "Nhưng nhà họ Triệu của cậu đã có rất nhiều đóng
góp cho sự phát triển kinh tế đất nước. Bây giờ nhà họ Triệu lại xảy ra
chuyện, chuyện này cũng không thể giúp thì chức Thường uỷ của Lý An Bình tôi cũng quá mất mặt rồi."
“Báo cáo."
Lúc này, một tên lính nhỏ chạy vào nói: "Chiều nay ở Bắc Kinh nổ ra bạo
loạn, toàn bộ những tên phạm nhân cướp nhà họ Triệu đã bị bắt. Bọn tội
phạm đã khai nhận sự việc. Nhưng con tin đã mất tích"
Lý An Bình cau mày nói: "Không nói sao? Vậy thì làm mọi thứ có thể để cạy miệng chúng cho tôi"
Tên lính nhỏ còn nói thêm: "Theo lời kể, họ đã giao người cho một người tên Hội Xà để hoàn thành nhiệm vụ. Hồi Xà là một doanh nhân bình thường ở
thành phố này, người điều hành một khách sạn. Hiện tại vẫn chưa rõ tung
tích và đang được truy tìm.
Lý An Bình mắng: "Con mẹ nó, thế này không phải là không tìm được người sao?"
Triệu Trinh xua tay nói: "Bỏ đi, An Bình. Đây là màn kịch cơ bản để rửa sạch
mối nghi ngờ. Nội bộ Hoàn Vũ sau khi trải qua cải tạo của hai đời cha
con nhà họ Thường, đã có rất nhiều tử sĩ rồi. Ông càng điều tra, càng
chứng tỏ chuyện này không có liên quan gì đến Tập đoàn Hoàn Vũ, không
thành vấn đề. Tôi thấy loại chuyện này nhiều rồi.”
Lý An Bình hỏi: "Ông Triệu, ông nói nên làm sao bây giờ? Tôi sẽ giúp đỡ hết sức"
Triệu Trinh cân nhắc một lát, nói: "Tôi chỉ có một con đường."
Hơn mười một giờ đêm, hai ba con Triệu Trinh và Triệu Tụng Lễ lên chiếc
chuyên cơ mà Tần Minh đã chuẩn bị cho họ rồi lên đường đến du thuyền
Vĩnh Phúc.
Mặc dù là du thuyền thương mại nhưng không
phải ở Hoa Hạ, ngay từ khi Triệu Trinh hạ chiến thư thì nó đã xuyên
thủng chiến lược chuỗi đảo, ra ngoài vùng biển quốc tế.
Hoa Hạ và nước M hợp tác với nhau nhiều, mà trụ sở chính của Tập đoàn Thế
kỷ Hoàn Vũ lại ở nước M theo chủ nghĩa tự do tuyệt đối. Không còn trong
phạm vi Hoa Hạ, ngược lại không gian hoạt động của Tần Minh càng lớn
hơn.
Anh chỉ cần nói một tiếng là sẽ nhận được một số hỗ trợ từ quân đội nước M.
Hai ba con Triệu Trinh đến điểm hẹn một mình khiến Tần Minh khá hài lòng,
anh còn tưởng Triệu Trinh sẽ không đến. Nếu vậy anh sẽ ném một người nhà họ Triệu xuống biển, quay video lại rồi gửi cho ông ta.
“Nhưng bây giờ cũng không tệ."
Tần Minh ngồi trong văn phòng sang trọng của du thuyền, xem màn hình trực
tiếp toàn bộ quá trình hai ba con Triệu Trinh bị áp giải đến đây.
Lúc này, bên cạnh Tần Minh có thêm ba người đeo mặt nạ, anh hỏi họ: “Chuẩn bị xong hết chưa? Khán giả cũng đến đủ rồi chứ?”
Ba người kia không lên tiếng, chỉ ra dấu "OK".
Tần Minh gật đầu, cầm máy bộ đàm lên ra lệnh: “Tất cả mọi người, thực hiện kế hoạch B."
Trong đại sảnh tầng hai của du thuyền, Tần Minh cho người sửa thành một hồ
chứa khổng lồ, sau đó thả vào một con cá mập khổng lồ bị bỏ đói đã lâu,
mà con cháu nhà họ Triệu đang bị treo bên trên hồ chứa.
Khi Triệu Trinh đi vào nhìn thấy cảnh này thì tức giận suýt ngất, nhưng cuối cùng chỉ loạng choạng chứ không ngã.
Sau khi quan sát kỹ một lượt, Triệu Tụng Lễ không thấy vợ và con mình đâu thì lòng chợt thấy lo lắng.