Nếu Trương Toàn Chân hợp tác với nhà họ Lâm để lừa anh, đối với họ mà nói loại thủ đoạn giang hồ này rất đơn giản.
Trương Toàn Chân lộ vẻ thất vọng nói: "Không ngờ cô lại trở nên như vậy, cô
còn hát nước bẩn lên người tôi, từ nhỏ đến lớn, đến già, Trương Toàn
Chân tôi đã có chỗ nào có lỗi với cô sao? Ngày đó năm anh em chúng tôi
tình cảm thân thiết như tay chân, bây giờ lại trở mặt thành thù, mỗi
người một ngả, chết cũng không qua lại nữa. Cô nói xem, lúc trước có
phải cô cố ý làm không? Cô cho rằng mình có thể trốn tránh cả đời được
sao? Bây giờ còn không phải bị tôi tìm được rồi sao?"
Vẻ mặt của Thường Nhụy vẫn không thay đổi nhiều, nói: "Ông Phong, tình
hình hôm nay có thể trở nên phức tạp hơn rồi. Cậu Tần, cậu là người thừa kế của Tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ, cậu nên có sự quyết đoán của riêng
mình. Liệu Trương Toàn Chân có biết trước bối cảnh của cậu, nhưng lại
giấu giếm cậu không, có phải đang lợi dụng cậu không, cậu phải suy nghĩ
thật kỹ"
Tần Minh cau mày, Trương Toàn Chân thực sự chưa từng nói với anh về điều đó.
Nhưng từ trước đến nay không phải đều là do Trương Toàn Chân lên kế hoạch
sao? Lợi dụng gia đình Mộc Hải Nhiễm để đưa anh lên chuyến tàu trả thù
không phải sao?
Tần Minh cũng không thể chắc chắn,
trong lòng anh có chút lay động, bởi vì anh biết bản lĩnh của Trương
Toàn Chân, nếu như lúc trước đều là kế hoạch của Trương Toàn Chân thì
thật đáng sợ.
Tần Minh im lặng một lúc mới nói: "Bà đừng chơi trò ly gián và kéo dài thời gian ở đây nữa, Phùng Đông Tường là
người của tôi, nhưng lại cúi đầu nghe lời bà. Tôi có thể nói cho bà biết người của bà đã bị người của tôi xử lý hết rồi, bây giờ bà có mọc cánh
cũng không thể bay khỏi miếu Quảng này đâu."
Phùng Đông
Tường lo lắng nói: "Cậu chủ, cậu nghe tôi giải thích, có thể cậu thật sự đã bị Trương Toàn Chân lừa rồi. Tên này chỉ là một tên thầy bói có
tiếng mà thôi, chiêu trò của ông ta là đặt bẫy, để đạt được mục đích
không từ..."
Tần Minh tức giận mắng: "Đủ rồi, ông cầm
miệng đi, Hoàng Tiến đã đích thân chỉ ra ông rồi. A Long bắt ông ta lại, không cần biết sống hay chết."
A Long bên cạnh anh cau mày nói: "Cậu chủ, vậy cậu cẩn thận một chút"
Tần Minh gật đầu, lập tức gọi điện thoại, nói: "Olmei, sai người canh gác
mọi lối ra của miếu Quảng, sau đó cử thêm một đội nữa vào"
Phùng Đông Tường thấy Tần Minh làm thật, càng sốc hơn khi Hoàng Tiến buộc tội ông ta phản bội Tần Minh, ông ta cũng không thể giải thích được. Người
của Thường Nhụy sẽ không quan tâm đến sự sống chết của ông ta, ông ta
càng không muốn bị A Long bắt.
Phùng Đông Tường lập tức trốn ra từ cửa bên hông, A Long ngay lập tức đuổi theo.
Còn trong gian phụ này, Thường Nhụy vẫn rất bình tĩnh dâng hương, sau đó
nói: "Chỉ dựa vào một mình anh ba không thể thắng được thanh niên trẻ
tuổi của nhà họ Lý đâu. Hai người họ đều là cao thủ, đừng nói đến bộ
xương già như anh, họ còn có thể đánh chết cả hổ đấy."
Hai vệ sĩ tự tin nói: "Lý Đạt Khai của nhà họ Lý ngưỡng mộ Trương chân nhân đã lâu" "Lý Vinh Bảo của nhà họ Lý. Trương chân nhân, ông là người bề
trên đức cao vọng trọng, tôi khuyên ông không nên làm lớn chuyện, càng
không nên tiếp tay làm việc xấu"
Thường Nhụy giới thiệu: "Họ đều là những cao thủ hàng đầu do nhà họ Lý bồi dưỡng, anh ba cũng
là người học võ, một ngón tay có thể làm vỡ đá, nhưng dẫu sao anh cũng
lớn tuổi rồi." "Bùm!"
Đột nhiên, Trương Toàn Chân lấy ra một khẩu súng giảm thanh và bắn vào tượng Phật Bà Quan Âm tại gian phụ.
Nằm ngoài suy đoán của Tần Minh, lần này đến lượt Trương Toàn Chân không
kiềm chế được cảm xúc, ông ta chĩa súng về phía Thường Nhụy rồi lớn
tiếng chất vấn: "Đúng vậy, tôi già rồi, không đánh lại được mấy thanh
niên trai tráng này, nhưng đạn thì không có mắt! Thường Nhụy, tôi muốn
cô tự mình nói xem năm đó cô có lý giản năm anh em chúng tôi không. Cái
chết của cậu tư Bạch Mạt Dương có liên quan gì đến cô không, có hay
không, nói mau"
Sau một lúc dừng lại, Trương Toàn Chân
nhìn hai anh em nhà họ Lý đang đứng chắn trước mặt Thường Nhụy, nói: "Lý Đạt Khai, Lý Vinh Bảo, năm đó tôi còn lên lớp cho mấy người, hờ hờ,
chắc mấy người không nhớ nữa rồi. Tôi cũng biết bối cảnh và năng lực của nhà họ Lý, nhưng Trương Toàn Chân tôi cũng không phải là người sợ chết. Hôm nay tôi muốn biết chân tướng sự việc năm đó, Thường Nhụy, cô nói
đi."