Tần Minh thấy đối phương đã biết thân phận của mình rồi thì dứt khoát nói thẳng: “Người anh em Vũ Long của tôi đâu rồi?”
Lương béo đáp: “Nếu tôi nói cho cậu biết thì cậu sẽ thả tôi ra à?”
Tần Minh cố ý nói: “Tôi đã chạy từ tận thành phố Quảng đến đây không phải
là để nghe anh cò kè mặc cả. Điều kiện ở đây là các anh phải trả Vũ Long ra, nếu không thì tôi sẽ không cưới người nhà họ Triệu nữa”
Lương Hưng nói khẽ: “Anh ta đã phá hỏng thuyền chở hàng của bọn tôi, khiến
nhà họ Triệu bị tổn thất hẳn hai mươi tỷ đô la, anh Tần có tính trả số
tiền đó lại không?” “Mẹ nó chứ, lão già đó còn giấu mình bao nhiêu
chuyện vậy?” Tần Minh yên lặng đỡ trán, vậy là Trương Toàn Chân đã lừa
Vũ Long đi làm chuyện đấy à.
Tần Minh lại nói tiếp: “Vậy thì lần trước anh bắt cóc Thường Tuyết thì giải quyết thế nào đây? Anh
đi theo nhà họ Triệu chắc cũng được hai mươi năm rồi nhỉ? Người nhà họ
Triệu đánh giá anh cao như vậy thì chắc anh cũng biết là hội đồng quản
trị của tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ làm việc kiểu gì chứ? Tôi khuyên là các
anh nên biết điểm dừng thì hơn, đừng có mà làm quá giới hạn, người chết
rồi thì không ai cứu lại được đâu”
Lương Hưng nói: “Cậu Tần, làm việc thì nên biết điểm dừng, nếu hai nhà đã muốn bỏ chuyện này sang một bên để kết thông gia thì cậu cũng nên ra dáng con rể nhà họ
Triệu đi. Lão Lương béo tôi chỉ là một quân cờ, mà những quần cờ như tôi thì nhà họ Triệu có đầy. Cậu có giết tôi thì cũng chẳng được gì đâu.
Rầm rầm rầm...
Bỗng nhiên, vài tiếng nổ lớn liên tiếp nhau vang lên ở tầng hầm.
Một người chạy đến, nói khẽ: “Cậu chủ, có một đội mười người mặc đồ đen xông vào, đã xông qua tầng ba, lao đến chỗ này rồi.
Tần Minh cười phá lên rồi vỗ vào người Lương Hưng: “Lương béo, cơ thể béo
mập này của anh cũng có giá trị đấy chứ. Chưa gì mà nhà họ Triệu đã chạy đến cứu anh rồi. Được rồi, anh nói cũng đúng, dù sao thì tôi cũng là
con rể tương lai nhà họ Triệu, có hiểu nhầm gì thì cứ hóa giải với nhau
đi đã, sao lại dùng súng đạn làm gì chứ. Mấy người thảo trói, mặc quần
áo lại cho anh Lương đây đi, chúng ta đến nhà họ Triệu nào.
Tần Minh ra khỏi phòng thẩm vấn, Tổng Dĩnh hỏi: “Cậu chủ, chỉ có mười người thôi mà, chúng ta đánh lại được, không cẩn phải thỏa hiệp.
Tần Minh xua tay: “Tiểu Dĩnh, cô nói sai rồi. Thật ra là do tôi quá ghét
việc cưới Triệu Tâm Nhiên nên từ trước đến giờ chưa bao giờ coi mình là
con rể của nhà họ Triệu. Thật ra thì đây là một cơ hội rất tốt để đi vào nhà họ Triệu. Hơn nữa, chưa gì mà chỗ của chúng ta đã bị tìm ra được,
chứng tỏ rằng trong đội của nhà họ Triệu có người biết rõ về nơi này,
tôi không muốn có người hi sinh một cách vô ích.
Tống Dĩnh nghĩ
nói như vậy thì yên lặng, có vẻ như thủ đoạn của nhà họ Triệu mạnh hơn
những gì cô ta dự đoán. Cô ta cũng không ngờ rằng bên kia chỉ có mười
người mà đã phá được tầng hầm rồi, hơn nữa sau khi phá xong thì mới bị
phát hiện, mới có cảnh báo. Điều này chứng tỏ rằng trình độ của người
nhà họ Triệu không hề kém cỏi chút nào.
Tần Minh nói: “Cô hóa
trang cho tôi một vết sẹo ở khóe mắt đi, nhìn cho rõ rõ một chút, để dễ
bề phân biệt giữa tôi và Triệu Chính Ngôn.
Trình độ trang điểm của Tống Dĩnh thì không cần phải nói nhiều, chỉ chốc lát sau cô ta đã trang điểm cho Tần Minh xong.
Mà ở cửa tầng hầm số bốn, Hiên Viên Vũ – cựu đội trưởng đội sát thủ đang
dẫn các chiến sĩ của nhà họ Triệu xông đến, nhưng ông ta chợt nhận ra
lớp phòng thủ ở đây yếu hơn hẳn bình thường. “Lạ thật đấy, lớp phòng thủ của Tổng Dĩnh không thể yếu như thế này được.
Một sĩ tử
cười khẩy: “Thầy Hiên Viên, chắc là họ rời đi rồi. Nghe nói người thừa
kế của tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ là một tên nhát cáy”
Nhưng Hiên Viên Vũ lại không nghĩ như vậy, một người đàn ông dám chơi trò cò
quay Nga thì chắc chắn không phải là người sợ chết đâu. “Chuẩn bị, phá!” “Ting? Bỗng nhiên cửa tầng hầm số bốn được mở ra, Tần Minh đang đỡ
Lương Hưng đi ra ngoài, mà những người nhà họ Triệu đang chĩa súng vào
Tần Minh thì lại trợn ngược mắt lên, chuyện này là thế nào, lão Lương bị mua chuộc rồi à?
Hiên Viên Vũ vốn là người nhà họ Triệu, nhưng ông ta luôn mai phục trong đội ngũ có vũ trang của tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ.
Nào ngờ Tần Minh và Thường Hồng Hi cãi nhau, anh muốn tạo ra thế lực riêng
cho mình nên thoáng cái đã đuổi việc rất nhiều người làm việc lâu năm,
trời xui đất khiến thế nào mà đuổi cả Hiên Viên Vũ ra ngoài.