Mộc Thư Vân cười nhạt, buông tay ra nói: "Nếu như em đã kiên trì như vậy thì cô cũng không khuyên ngăn nữa. Nhưng em theo cô học hỏi, sau
này thân phận sẽ khác, con đường ở bên cạnh cậu ta sẽ càng khó khăn hơn, nếu ngày nào đó em muốn từ bỏ thì đừng có khóc."
Nhiếp Hải Đường bĩu môi nói, "Em sẽ không như vậy đâu."
Bên đó, Tần Minh lại cùng Mộc Hải Nhiễm nói chuyện phiếm mấy câu, Triệu
Nhược Thi đi tới gọi anh đi gặp khách, đồng thời nhìn người bên cạnh Tần Minh một cách kỳ lạ, trong mắt tràn đầy vẻ tò mò.
Tần Minh theo Triệu Nhược Thi qua đó.
Triệu Nhược Thi đi trước, băng qua sàn nhảy của bữa tiệc, nói: "Vừa rồi anh
thật quá đáng, sao anh có thể nói lời đó với ba mẹ? Còn ở trước mặt
nhiều người như vậy, khi về không biết ba sẽ dạy dỗ anh như thế nào"
Tần Minh không kiên nhẫn nói: "Không phải cô không quan tâm đến tôi sao? Vậy thì đừng có lo chuyện bao đồng."
Anh không có hứng thú lắm với cả nhà Triệu Tụng Lễ, anh chỉ cần một thân
phận mà thôi, dứt khoát dùng thái độ tồi tệ để khiến Triệu Nhược Thi im
miệng.
Triệu Nhược Thi nghẹn lời, tức giận nói: "Em cũng muốn tốt cho anh thôi, anh còn không cảm kích, đợi anh bị ông nội phạt, bị nhà họ Lý trừng trị thì anh liền biết sai thôi"
Tần
Minh còn cười đáp: "Mọi người đều cười nhạo tôi là đồ vô dụng, tôi cũng
không biết những người đó nhằm vào đồ vô dụng như tôi làm gì. Tên Lý
Tinh Hồng kia còn không bằng một tên vô dụng như tôi, thế mà còn mặt mũi gây chuyện với tôi?"
Đôi lông mày lá liễu của Triệu
Nhược Thi nhướng lên, nói: "Đủ rồi, thật là bùn nhão không dính được lên tường, bản thân không nỗ lực, bị người ta lợi dụng mà còn cho rằng bản
thân mình rất lợi hại, hừ."
Tần Minh được đưa đến, người nhà họ Triệu đều đang ở đây, Triệu Trinh và bốn người con trai đều ở
đó, còn có một đám thanh niên trẻ tuổi, đúng là một dòng họ lớn.
Mà trước mặt còn có ông cụ Tôn và gia đình Tôn Chính Nghĩa.
Ông cụ Tôn nhìn thấy Tần Minh, tâm trạng rất tốt, nói: "Tiểu Triệu à, tới
đây, tôi còn tưởng cậu không tới chứ. Chuyện phiền phức của nhà họ Tôn
chúng tôi lần này may mà có Tiểu Triệu. Triệu Tụng Lễ, anh đúng là sinh
được một cậu con trai tốt.
Tần Minh tiến lên nói: "Ông đừng khen nữa, còn khen nữa thì họ sẽ không biết giấu mặt vào đâu mất."
Lời này của Tần Minh khiến mấy người Triệu
Tụng Lễ rất tức giận, trong lòng nghĩ tên nhóc này quá đắc ý.
Nhưng họ không thể làm gì được Tần Minh, hôm nay ông cụ Tôn mời khách, mà Tần Minh lại là ân nhân lớn của nhà họ Tôn.
Họ còn được nhờ Tần Minh mà thơm lây.
Nhưng mà Tần Minh sợ không đủ náo nhiệt, sợ Triệu Trinh sẽ không tức giận mà đưa anh trở lại nhà họ Triệu!
Tần Minh nói: "Ông cụ, ông không quên lúc đầu sau khi cháu giúp hai anh em
ông hòa giải ông đã đồng ý với cháu một chuyện chứ?" “Câm miệng.” Triệu
Trinh đột nhiên trách mảng: “Phận làm con cháu như cậu sao có thể mở mồm yêu cầu ông Tôn chứ? Ông Tồn à, đứa cháu này nhà tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, ông đừng để trong lòng"
Triệu Tụng Lễ cũng vội vàng kéo Tần Minh nói: "Triệu Chính Ngôn, mày uống rượu rồi à? Vừa mới nói mấy
câu liền nói nhảm rồi sao? Ông Tôn, con trai tôi say rồi, ông đừng để
trong lòng."
Tần Minh cố ý nói: "Tôi còn chưa uống rượu mà, say
gì chứ? Cũng không phải mấy người giúp đỡ nhà họ Tôn, mấy người nhiều
chuyện cái gì?"
Lời nói không hề giữ cho đối phương chút thể
diện nào của Tần Minh khiến cho ba con Triệu Tụng Lễ nhíu mày, vì đang ở buổi tiệc nên không lập tức bộc phát.
Nhưng Tần Minh
nhìn thấy vẻ mặt sắp bộc phát của Triệu Trinh, con trai của một thắng
con riêng, một tên vô dụng trước nay không có chút danh tiếng nào, thế
mà lại kiêu căng đến mức này.
Tần Minh nói: "Ông cụ, yêu cầu của tôi không cao, vừa rồi tôi thấy Lý Tinh Hồng của nhà họ Lý bám
lấy chị Thường Hi. Tuy tôi và chị Thường Hi quen nhau không lâu, nhưng
chúng tôi nói chuyện rất hợp, vì vậy tôi không thể nhìn chị ấy bị bắt
nạt mà không quan tâm gì."
Tôn Nhân Lý cau mày nhìn con
gái Tôn Thường Hi của mình, vẻ mặt của người sau cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ yêu cầu của Tần Minh lại có liên quan đến cô ấy? “Chẳng lẽ là muốn cưới mình à?” Tôn Thường Hi tim đập thình thịch, vô thức sờ bụng
mình.