Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 621: Tôi làm liều tổn thọ


trướctiếp

Bạch Minh Vũ nói: “Của tôi chỉ có bốn trăm nghìn, mỗi người trả tôi hai trăm nghìn, thế không quá đáng chứ? Không, Triệu Chính Ngôn, cậu... cậu đổi lại cho tôi.”

Tần Minh vui vẻ nói: “Các người nói thật kỳ lạ, mọi người đều biết số tiền này trong thẻ các người, tôi chỉ chạm vào thẻ của các người mà thôi, tôi không làm gì khác cả. Tiền của các người mất không liên quan đến tôi."

Bạch Tĩnh Thần sầm mặt, gã đã đoán ra rồi, tên Tần Minh định cuỗm hơn chín triệu này.

Quả thực, nếu bảo cảnh sát thì cảnh sát làm sao có thể liên tưởng việc Tần Minh thấp hương bái Phật có liên quan đến việc tiền trong thẻ ngân hàng của bọn họ mất được?

Cảnh sát nhân dân sẽ không tin mấy lời xằng bậy lừa đảo này.

Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé !

Lệ Gia Thành nghe thế thì hối hận đến xanh ruột, hắn ta gào khóc: “Không được, đó là tiền tôi vay mua nhà cưới, đại sư, tôi sai rồi, xin đại sư bỏ qua cho tôi đi.

Bạch Minh Vũ cũng biến sắc: "Không, Triệu Chính Ngôn, cậu dám?”

Tần Minh giơ hai tay ra nhún vai nói: “Có gì mà tôi không dám? Bạch Minh Vũ, mời cậu nói xem”

Bạch Minh Vũ bỗng chốc đầu hàng, lắp bắp nói: “Cậu... bây giờ lá gan cậu lớn rồi có phải không?"

Tần Minh dứt khoát cười lớn: “Vừa rồi các người phá tôi, ép tôi tổn thọ, lúc các người muốn tôi chứng minh bản lĩnh của tôi cho các người xem thì lá gan cũng lớn lắm. Các người đúng là nực cười, tiền do ngân hàng giữ cho các người, mất tiền thì đi tìm bộ phận chăm sóc khách hàng của ngân hàng chứ.” “Cậu... cậu. Bạch Minh Vũ tức đến nỗi ngực phập phồng không thốt nên lời, anh ta nói với anh họ Bạch Tĩnh Thần: “Anh Thần, anh nói gì đi. Bây giờ thắng nhóc này trở nên phách lối như vậy.

Bạch Tĩnh Thần cắn môi như sắp ứa ra máu, gã chỉ biết tối nay thất bại rồi, hoàn toàn thất bại rồi. Tổn thất hơn mười triệu, lỗ rất lớn, tên Triệu Chính Ngôn này giả heo ăn thịt hổ!

Mấy người này ầm ĩ như đang cãi nhau trong chợ khiến những người xung quanh đều khinh bỉ.



Lúc này, bà Tôn Nguyệt đức cao vọng trọng xuất hiện, bà ta khẽ cúi người với Trần Minh với vẻ vô cùng sùng bái và cung kính, sáng nay Tần Minh làm phép cứu ba bà ta, bây giờ lại biến đá thành vàng, Tôn Nguyệt hoàn toàn kính phục Tần Minh.

Xem Tần Minh là thần tiên chuyển kiếp.

Tôn Nguyệt nói: “Ầm ĩ thế này giống cái gì? Vốn dĩ đại sư chỉ muốn chia tiền làm từ thiện thôi, kết quả lại bị ba người các người làm như đại sư cướp tiền của các người, đại sư thiếu chút tiền của các người à?”

Người bên cạnh nói: “Đúng vậy, chẳng phải vừa rồi trong thẻ đại sư có một trăm triệu sao?” “Còn phải nói, đều là thanh niên, so ra thì kém xa. “Mắt Trương chân nhân đúng là tinh tường, chắc chắn trong tương lai Triệu Chính Ngôn sẽ là nhân vật số một Bắc Kinh. “Đúng đấy, đợi lát nữa đi làm quen. “Không biết cậu ấy có bạn gái chưa? Con gái tôi vừa khéo đang học đại học, còn xinh đẹp nữa.”

Lời nói của những người khác lần lượt đứng về phía Tôn Nguyệt, cũng khiến chỗ dựa của Tần Minh vững chắc hơn.

Tôn Nguyệt nói: “Tiền của các cậu đi đầu thì còn phải xem sự lựa chọn của đại sư Triệu, dù sao thì do các cậu kiểm chuyện trước.

Tần Minh nghe xong thì xua tay nói: “Thôi, mấy đồng tiền mà cãi tới cãi lui, tôi trả tiền lại vậy. Haiz, thanh niên bây giờ cứ như ăn xin chưa từng thấy tiền…”

Các thanh niên tài năng của dạ tiệc từ thiện đều im bặt.

Tiền của ba người cộng lại cũng hơn chín triệu mà trong mắt Tần Minh chỉ là mấy đồng tiền, đường đường là cậu cả của nhà họ Bạch giàu có mà lại thành tên ăn xin chưa từng thấy tiền?

Giọng điệu của Tần Minh vô cùng phách lối, đó là vàng thật bạc thật chứ không phải đậu vui vẻ ở QQ.

Tần Minh lên tiếng: “Tôi làm liều tổn thọ để chứng minh sự trong sạch, mấy người các người tán dóc đồn đại rồi thôi, Ô... chỉ tại tôi trải nghiệm chưa nhiều, tranh giành khí phách với các người làm gì chứ?"

Tần Minh nói vậy khiến đám đông lập tức nhìn chằm chằm vào ba người nhóm Bạch Tĩnh Thần với ánh mắt chỉ trích và tức giận. “Đúng vậy, đại sư Triệu đến làm từ thiện, sao cứ phải đi tranh cãi chứ?” “Mấy người này là kẻ thích đốp chát đấy” “Hại người cũng chẳng lợi gì mình, cần gì phải thế? Người ta làm từ thiện, cứ vui vẻ đi không tốt sao?” “Chắc là không muốn thấy đại sư Triệu giành mất hào quang đấy.

trướctiếp