Chuyện Tĩnh Vương Tạ Lâm thu được lượng lớn vàng bạc trân bảo từ bang
phái phương nam rồi vận chuyển đến kinh thành không quá hai ngày đã
truyền khắp toàn bộ kinh đô, mỗi người đều nói Tĩnh Vương đấu tranh quả
cảm, ba vị tướng quân dũng mãnh từng được phái đi phương nam kia cũng
không thể bắt lấy, không ngờ là Tĩnh Vương tự mình đến mới có thể trấn
áp.
Có thể nói thật sự là ở ác gặp ác, so sánh với đám ô hợp
trong các bang phái phương nam kia, Tĩnh Vương mới là vua của ác ma,
cũng không hổ là người chỉ cần nhắc đến tên đã khiến em bé ngừng khóc
trong đêm.
Nói đến tận đây, Vệ Tây Châu cũng không cố ý gạt
chuyện nhân sâm vương ngàn năm với Bạch Quả, chờ đến tối khi dùng bữa
tuỳ tiện nói một câu, nói là Tĩnh Vương tìm thấy dược liệu tốt nhất, có
lợi cho cơ thể.
Bạch Quả tay gắp đồ ăn hơi dừng lại, buông đũa,
cuối cùng nói ra câu hỏi luôn nghẹn ở trong lòng hơn một tháng: "Cữu
cữu, Tĩnh Vương điện hạ đi tới phía nam tiêu diệt bang phái tụ tập ở đó, rốt cuộc có nguy hiểm hay không?"
Vệ Tây Châu nghĩ Bạch Quả có
lẽ đã nghe được chút tiếng gió, cũng không lừa cậu, chỉ trầm giọng nói:
"Nguy hiểm tất nhiên là có, thủ lĩnh của đám bang phái phương nam kia
từng có xuất thân là hải tặc, thân thủ nhanh nhẹn, mà ở trên bọn nó hình như có một tổ chức tà giáo động viên, nếu đám tà giáo này truyền bá cho bá tánh địa phương, vậy việc diệt bang phái kia tất nhiên khó khăn hơn
nhiều."
Bạch Quả nghe thấy nhăn mày, không khỏi cực kỳ lo lắng.
Vệ Tây Châu thở dài nói: "Tĩnh Vương cũng không phải là người thường, bên
người còn có một đoàn binh lính tinh nhuệ tuỳ thời đi theo, vì vậy cho
dù không tiêu diệt được đám ô hợp kia, có lẽ cũng có thể toàn thân mà
lui, cũng không cần quá lo lắng."
Bạch Quả gật gật đầu, nhưng thế nào cũng không ăn nổi, chỉ uống chén canh có cho rễ của nhân sâm vương, rồi trở về phòng.
"Tâm tư của Quả Quả đều bay đến chỗ tên nào đó ở phía nam kia rồi." Vệ Lương Âm sau khi ăn xong ăn vạ bên cạnh bàn, chống tay lên lưng ghế, lười
biếng nói, "Tĩnh Vương thật đúng là hồ ly xấu xa chuyển thế"
"Ngồi cũng không ra ngồi." Vệ Tây Châu trừng y một cái, thả chén, trầm giọng
nói, "Chờ biểu đệ ngươi đi phủ Tĩnh Vương, ta dứt khoát cũng tìm nhà
chồng cho ngươi, lo mà sửa cái nết lại đi."
Vệ Lương Âm vội ngồi thẳng nói: "Cha à, con không muốn thành thân."
"Không thành thân cái rắm!" Vệ Tây Châu cười lạnh một tiếng.
Vệ Lương Âm thật ra không hề sợ ông, nói thẳng: "Không thành thân thì làm
sao? Cha cũng không phải là người đàn ông độc thân sao, ngài không thành thân, dựa vào gì buộc con thành thân? Ai xem thường ai chứ?"
Vệ Tây Châu nghe vậy, nheo lại mắt liền muốn phát hỏa, nhưng không biết
nghĩ tới cái gì, chỉ đẩy Vệ Lương Âm một phen, không kiên nhẫn nói: "Cút cút cút, đừng có mà lắc lư trước mặt lão tử nữa, thấy người là liền
thấy chướng mắt."
"Hừ." Vệ Lương Âm cũng làm mặt quỷ nhìn cha y, thấy cha y muốn rút thắt lưng y mới chạy như bôi dầu lên chân.
Quản sự sai hạ nhân thu thập chén đũa, cười lắc đầu nói: "Tướng quân, ngài
cần gì phải vậy? Thiếu gia khác với song nhi bình thường, là người có
chí khí cao, chí hướng xa...... Tuy rằng thiếu gia ngoài miệng không
nói, chống lại lời ngài, nhưng không phải là rất sùng bái ngài sao? Y
hiện giờ còn chưa thông suốt, chỉ nghĩ một trăm năm sau như ngài đây, đi làm một đại tướng quân hiển hách giết địch quân Vệ quốc."
"Lão tử còn cần hắn nối nghiệp?" Vệ Tây Châu nghiêng đầu nói, "Ngươi cũng đừng nói giúp hắn dỗ bản tướng quân vui vẻ."
Quản sự cười cười, không nói nhiều.
Vệ Tây Châu lại nói: "Năm đó ta hứa với phụ thân hắn nuôi dưỡng hắn lớn
lên thật tốt, lại không ngờ rằng bây giờ nuôi lớn rồi, nhưng tính tình
lại lệch lạc cực điểm, cũng không biết là bắt chước ai, thật là khiến ta tức chết."
Quản sự thầm nghĩ, thiếu gia rốt cuộc bắt chước ai
còn không phải là đã rất rõ rồi sao? Tướng quân trong lòng ngài một chút cũng không nghĩ ra sao?
Hai người chủ tớ ở đại sảnh nói đôi ba
câu, đầu kia người gác cổng nhận được một phong thư mời tham gia yến
hội, truyền tin là người của Cố gia, nói là ba ngày sau Thiếu phu nhân
tổ chức yến hội, thỉnh đến kinh thành một gánh hát mới, kịch được dàn
dựng đều chưa từng có ở trong kinh, ý thỉnh công tử trong phủ tướng quân hân hạnh tới phủ xem diễn.
Người gác cổng nghĩ Cố gia có quan
hệ với chủ nhân nhà mình, đột nhiên nhớ tới Thiếu phu nhân của Cố gia
còn không phải là công tử phủ Xương Bình Bá sao, cũng là anh em cùng cha khác mẹ với biểu công tử nhà mình, xưa nay không có giao tình gì với
phủ tướng quân. Nghĩ như vậy, người gác cổng do dự, liền thấy gã sai vặt đưa thiệp mời của Cố gia trộm đưa một thỏi bạc trắng.
"Làm phiền tiểu ca giúp đỡ."
Người gác cổng thấy tiền liền sáng mắt, nghĩ tính cách của biểu công tử trong phủ vốn mềm mại, mình chỉ đưa một cái thiệp mời thôi, sẽ không có
chuyện lớn gì đâu, vì thế liền lớn lá gan đi đến hậu viện.
Vệ
Lương Âm đang ở trong phòng phun tào với Bạch Quả chuyện ông bố nhà
mình, vừa thấy là Cố gia tới thư mời, liền tiếp nhận, mặt lạnh nói:
"Ngươi là cái người gác cổng không có mắt, cái nhà Cố gia khiến chủ tử
phải ghê tởm tới đưa thiệp mời mà còn dám đưa đến trước mặt đệ ấy?"
Người gác cổng không ngờ công tử nhà mình cũng ở đây, khổ mặt, quỳ xuống không dám nói tiếp nữa.
Vệ Lương Âm lấy chân đá đá người gác cổng, bĩu môi nói: "Nói đi, thu được bao nhiêu đồ tốt?"
Người gác cổng lần đầu phạm tội, không dám giấu giếm, run run rẩy rẩy từ
trong lòng ngực lấy ra một thỏi bạc trắng, nâng ở trong lòng bàn tay:
"Chừng, chừng này thôi công tử!"
Vệ Lương Âm hừ lạnh một tiếng,
lấy bạc của gã, chớp chớp mắt đưa cho Bạch Quả, lại lần nữa lạnh lùng
nói: "Lần này tha cho ngươi, lần sau nếu còn dám tái phạm, đại hình của
phủ tướng quân sẽ hầu hạ!"
Người gác cổng liên tục gật đầu nói không dám phạm, rũ đầu liền chạy đi ra ngoài.
"Thỏi bạc này nặng thật đấy, có lẽ là chừng mười lượng?" Đôi tay Bạch Quả cầm có chút nặng.
Vệ Lương Âm nói: "Người Cố gia thật đúng là hào phóng, ga sai vặt truyền
tin tự tiện ra tay cũng được tận mười lượng, so với phủ tướng quân của
chúng ta rộng rãi nhiều." Bạch Quả lại vui vẻ, đem bạc ném lên bàn, Vệ
Lương Âm lại thu vào, nhỏ giọng nói, "Ngày khác ta lại lấy thỏi 'bạc dơ' này đi Bảo Hà Trai mua điểm tâm nha."
Bạch Quả cười nói: "Nếu biểu ca lấy được bạc này, xài như thế nào tất nhiên là biểu ca định đoạt."
Hai người cầm bạc trêu qua ghẹo lại một lát, cuối cùng phóng ánh mắt tới
thiệp mời của Cố gia. Dựa vào lời Vệ Lương Âm nói, không cần để thiệp
này làm bẩn mắt của biểu đệ, dù sao Thiếu phu nhân nhà này cũng tốt, hay là vị tiểu thiếp cũng thế, đều là người có bát tự không hợp với Bạch
Quả, gặp mặt liền sẽ gặp phải tai ương, còn không bằng không thấy.
Nhưng Cố gia đột nhiên đưa thiệp mời tới phủ tướng quân thật sự quá kỳ quái,
vẫn cảm giác đối phương làm như có ý đồ, nhưng ý đồ gì thì không ai
biết. Nói chung là bởi vì có chút tò mò, vì thế cuối cùng Vệ Lương Âm
không nhịn được, mở thiệp mời, cũng thề son sắt nói: "Quả Quả, ta chỉ
xem đúng một lần, xem xong liền đốt nó!"
Bạch Quả cũng không có
cảm giác gì với tấm thiệp mời này, chỉ cười khổ không thôi nói: "Biểu ca xem thì xem, ta cũng sẽ không tức giận."
Thiệp mời viết sạch sẽ cũng lưu loát, chính là thỉnh người đến xem kịch, ngữ
khí hạ bút cũng coi như chân thành khách khí, Vệ Lương Âm nhìn một lát,
cảm thấy nhàm chán, lại ở nhìn đến chỗ kết thư, đối phương thỉnh......
Thế mà lại là mình?
Không phải là Quả Quả?
Cho rằng mình bị hoa mắt, Vệ Lương Âm cầm tờ giấy lật tới lật lui, làm Bạch Quả sinh ra kỳ quái: "Làm sao vậy, trên thiệp mời này có gì không đúng
hả?"
Vệ Lương Âm lắc đầu, chỉ chỉ mình nói: "Sợ là chúng ta đều
nghĩ sai rồi, Thiếu phu nhân Cố gia này, cũng chính là người đệ đệ kia
của ngươi, muốn thỉnh chính là ta"
Bạch Quả ngẩn ra một chút,
nghĩ nghĩ, châm chước nói: "Có lẽ là vì lần trước biểu ca giải vây cho
Bạch Ý, hắn cố ý tới cảm tạ ngươi?"
Vệ Lương Âm nhíu mày nói:
"Ta chỉ là đúng lúc đi ngang qua, thuận tay giúp đỡ thôi, có chỗ nào
muốn hắn cảm tạ ta đâu? Ta gởi hắn một cái thiếp, nói không đi, về sau
cũng đừng đưa thiệp mời tới phủ chúng ta."
Bạch Quả nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Cũng tốt."
Vốn cho rằng việc này như vậy là đã xong, Vệ Lương Âm viết trả lời, nói rõ
mình không thích hợp tham gia mấy yến hội nhàm chán, lại nói rõ không
muốn lui tới với Cố gia, nhưng ai biết ngày thứ hai, Cố gia bên kia thế
mà lại dứt khoát ra mặt, trực tiếp kêu cô nương trong nhà chưa xuất giá
Cố Phù đăng phủ tới làm thuyết khách.
Phủ Tướng quân không thể
để người ta từ chối cô nương nũng nịu ở ngoài cửa, vì thế Bạch Quả cũng
không thể không đi ra sảnh ngoài gặp mặt đối phương.
"Biểu ca ở
bên ngoài, bây giờ không ở trong phủ." Bạch Quả từng gặp Cố Phù ở ngày
thành hôn của Bạch Ý, cũng nói qua vài lời, coi như quen biết một chút.
Mặt Cố Phù đầy xấu hổ, nâng chén trà trong tay, không biết mở miệng như thế nào.
"Là Bạch Ý kêu cô tới?" Bạch Quả nhấp ngụm trà quả*, nhớ tới trước đó vài
ngày quản sự trong phủ Tĩnh Vương đưa đến phủ tướng quân, vẫn là hương
vị trà quả quen thuộc, khiến người ta cảm thấy thả lỏng.
Cố Phù gật gật đầu, thở dài, nhìn khuôn mặt trăng tinh đến trong suốt đang ngơ ra của Bạch Quả, rũ mắt nói: "Đại công tử so với lần trước ở trong
tiệc cưới của ca ca, thật sự là đã thay đổi rất lớn." Cũng thực sự khiến người khác hâm mộ.
Bạch Quả cười nói: "Ta làm gì có thay đổi, ngược lại dung mạo của Cố cô nương càng thêm kiều diễm mỹ lệ."
Không ai không thích khen, đặc biệt Bạch Quả nói rất thiệt tình thành ý, đến
cả Cố Phù đến đây có mục đích cũng thèn thùng hơi đỏ mặt.
Rốt
cuộc hai người cũng không phải là người ăn nói tốt, uống qua một ly trà, Cố Phù cuối cùng cũng lên tiến nói ra mục đích: "Đại tẩu tới phủ đã non nửa năm, bây giờ là đầu tiên tới cầu xin ta, ta cũng không cự tuyệt
được, huống hồ đây là lần đầu tiên sau khi hắn thành thân thay mặt Cố
gia mở tiệc chiêu đãi quý tử quý nữ trong kinh, vẫn là nên có thể diện
tốt"
Bạch Quả lẳng lặng nghe, không nhiều lời.
Cố Phù cười khổ một tiếng: "Chỉ là chưa từng nghĩ, công tử trong phủ tướng quân hình như có chút oán giận với Cố gia chúng ta."
Cố Phù cũng là biết được những ân ân oán oán giữa Bạch Quả là con vợ cả
của phủ Xương Bình Bá với phủ Xương Bình Bá, chỉ là nàng chưa từng nghĩ
đến Bạch Quả thế mà lại thẳng thắn như vậy, vì thế trên mặt có chút hậm
hực, căng da đầu nói: "Cố gia ta tuyệt đối không có ý tứ trách cứ đại
công tử, chỉ là sai lầm ngày xưa các trưởng bối phạm phải, tẩu tử cũng
chỉ là còn nhỏ tuổi nên không hiểu chuyện, vấn đề giữa tiểu bối, có lẽ
vẫn còn cơ hội hoà giải, biến chiến tranh giữa các nhà trở thành tơ lụa, cũng coi như là một chuyện tốt."
"Phải không?" Bạch Quả chớp
chớp mắt, ngược lại cũng không biểu hiện quá nhiều biểu tình phủ nhận
hay đồng ý, phảng phất như đang ở Thái Cực.
Cố Phù có chút vô lực, nhấp nhấp miệng nói: "Đại công tử ngay cả một tia thể diện cũng không muốn cho sao?"
"Không phải y không muốn cho, là ta không cho y cho." Một âm thanh trong trẻo
từ bên ngoài truyền đến, Vệ Lương Âm cầm theo một bao điểm tâm mua ở Bảo Hà Trai, nhíu mày nói, "Cố cô nương, nhà các ngươi đưa thiếp mời, nhà
của chúng ta vừa vặn không rảnh cho nên từ chối, vì cái gì lại liên luỵ
đến thể diện? Ngươi nói như vậy, chẳng phải là cố ý khi dễ biểu đệ ta da mặt mỏng, ngượng ngùng cự tuyệt?"
Cố Phù cả kinh, vội đứng lên: "Vệ công tử."
Vệ Lương Âm xua xua tay, cũng không muốn chấp nhặt với một tiểu cô nương,
chỉ mở giấy thấm dầu nói: "Nhờ tấm lòng của gã sai vặt nhà ngươi, cho
chúng ta tận mười lượng bạc, thật tốt khi có rai rai vài bạc mua món
bánh đậu xanh trứ danh của Bảo Hà Trai."
Cố Phù nói: "Vệ công tử cứ nói đùa, chỉ là điểm tâm ở Bảo Hà Trai, công tử muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu sao?"
Vệ Lương Âm lắc lắc ngón tay: "Dùng bạc miễn phí đi mua điển tâm, khi ăn
hương vị không hề giống nhau." Nói rồi cầm một khối đưa cho Cố Phù, bĩu
môi nói, "Nếm càng thấy ngọt hơn phải không?"
Cố Phù há miệng nếm thử, cũng chỉ là cùng một hương vị, nhưng hùa theo lời Vệ Lương Âm nói: "Rất Ngọt."
Vệ Lương Âm cười cười, đem điểm tâm còn dư lại đẩy cho Bạch Quả, Bạch Quả
cầm một khối đút cho Vệ Lương Âm một ngụm, lúc này mới tự mình ăn.
Cố Phù không dám nói nhiều, chỉ ăn điểm tâm rồi uống trà quả, nhưng lại
khiến người ta phá lệ vui vẻ thoải mái, thả lỏng phi thường.
Điểm tâm ăn được một nửa, còn lại thì bọc lại, cái này cố ý để lại cho Vệ Tây Châu từ quân doanh trở về ăn.
Cố Phù thấy ở trong mắt, nuốt xuống một ngụm điểm tâm cuối cùng, lại vì
mình tiếp thêm động lực, đang định tiếp tục thuyết phục Vệ Lương Âm tham gia yến hội, lại không ngờ Vệ Lương Âm lại liếc nàng một cái, kỳ quái
nói:
"Ăn cũng đã ăn, uống cũng đã uống, ngươi sao còn chưa đi vậy?"