"Hay là thôi miên xóa kí ức của cô ấy đi?" Hạ Mộc lo lắng nhìn cô gái đang say ngủ trên giường.
Cứ tình hình này, liệu Đường Tinh có sống sót nổi hay không đây?
"Không được."Đường Hy Hình phản đối. "Nếu bây giờ xóa đi kí ức thì sau này con bé sẽ hoàn toàn quên đi ba mẹ ruột của nó, tôi sẽ không để chuyện này
xảy ra."
"Vậy cậu có thể trơ mắt nhìn cô ấy đau khổ như vậy sao? Anh nỡ lòng trơ mắt nhìn như vậy sao?" Hạ Mộc tức giận chất vấn.
"Tôi tin con bé sẽ tự mình vượt qua được." Đường Hy Hình mặt không đổi sắc lãnh đạm trả lời.
Trong khi hai người kia còn đang cãi nhau, Đường Tinh đã tỉnh dậy rồi, cô
không mở mắt mà nằm yên đó lắng nghe hai người kia nói chuyện.
"Sư huynh, anh hai, không cần lo cho em đâu." Đường Tinh không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, nhè nhẹ cất tiếng.
"Em tỉnh rồi sao? Có còn mệt không?" Đường Hy Hình vội đến bên cạnh cô gái.
"Em không sao."
"Sau này em định đi đâu?" Đường Hy Hình đi rót một cốc nước cho cô.
"... không biết."
"Sư muội, hay là muội đi cùng huynh về gia tộc đi." Hạ Mộc rủ rê.
"Gia tộc? Không phải huynh là cô nhi sao?"
"Ai nói huynh là cô nhi? Huynh là người đứng đầu Hạ gia của đảo Zephys đấy."Hạ Mộc trừng mắt.
"Đảo Zephys?" Đường Hy Hình có chút suy nghĩ.
"Đó là một hòn đảo nằm ở phía nam bán cầu. Người dân ở đó không giống như ở đây, ai ai cũng đều có thực lực võ học cực cao, hơn nữa lại không giao
lưu tiếp xúc với bên ngoài, được coi như hòn đảo độc lập. Họ không cho
người ngoài đến thăm hay ở đó, chẳng qua sư huynh vẫn có thể cho muội đi cùng." Hạ Mộc giải thích đơn giản.
"Không được, nơi đó rất nguy hiểm." Đường Hy Hình nhăn mày.
"Không sao, em sẽ tự bảo vệ mình." Đường Tinh khẽ cười." Anh hai, anh về đi, em cần phải chuẩn bị cho chuyến đi."
Biết không thể cản được cô, Đường Hy Hình chỉ đành dặn dò.
"Nhớ giữ gìn sức khỏe, có gì trắc trở hãy về nhà, mọi người vẫn luôn chào đón em."
"Ừm." Đường Tinh khẽ gật đầu.
Sau khi Đường Hy Hình rời đi, Đường Tinh cũng chuẩn bị rời khỏi.
Vì nơi đó không cho người ngoài vào ở nên Bạch Lan Minh không thể đi cùng
Đường Tinh được, cô đành chia Bạch Lan Minh thành hơn một nghìn phân bộ
lớn nhỏ, tỏa ra khắp nơi trên thế giới, còn bản thân cô chỉ đưa Lục
Phóng đi cùng.
"Muội có chắc là muốn đi cùng huynh không? Nơi đó
nói nghe có vẻ vui nhưng thực chất lại rất khắc nghiệt, chỉ cần sơ sẩy
một chút là lại mất mạng như chơi, huynh sợ cơ thể muội sẽ không chống
đỡ nổi." Hạ Mộc hỏi Đường Tinh.
"Muội đã quyết rồi, nguy hiểm thì có là gì, huynh nhìn muội rất giống với loại người tham sống sợ chết
sao, hổ không gầm lại tưởng hổ hiền à, với lại có huynh bảo kê, muội còn sợ gì. Muội chỉ muốn tìm một nơi nào đó thật xa, an toàn sinh đứa bé ra rồi nuôi dưỡng nó là được rồi." Đường Tinh khẽ xoa bụng.
Đúng
nửa tháng sau, mọi việc đã được Đường Tinh sắp xếp xong xuôi, cô cùng
với Hạ Mộc rời khỏi nước Z, rời khỏi nơi đầy đau thương này.