"Sư phụ em đứng là do anh phái người giết nhưng việc của An Nhiễm và Lục Phóng không phải do anh. Anh thề..."
"Câm mồm." Đường Tinh đứng dậy, từ từ tiến lại gần Sở Diệc Thần. "Anh nói
anh không biết? Anh không ra lệnh thì sao cậu ta dám làm chứ."
"Anh không biết, Khương Viêm đối với Thanh Thanh là một lòng ngưỡng mộ, lại
thêm Cao Mỹ Uyên luôn nói xấu về em với cậu ta cho nên mới xảy ra chuyện này. Anh biết là có nói em cũng sẽ không nghe, muốn chém muốn giết gì,
tùy em quyết định."Sở Diệc Thần vẫn không dám đối mặt với Đường Tinh.
"Muốn chém muốn giết thì tùy tôi? Sở Diệc Thần ngay cả anh cũng muốn rời xa
tôi như vậy sao?" Đường Tinh lao xuống túm chặt cổ áo Sở Diệc Thần.
"Anh không có, anh..."
"Tai sao? Tại sao chứ? Tại sao ai cũng muốn rời xa tôi vậy hả, sư phụ vì cứu tôi mà chết, Lý Đan Ny cũng vì cứu tôi, An Nhiễm cũng vì ân oán của tôi với nah, Lục Phóng cũng là vì tôi, tại sao người chết khống phải là
tôi... tại sao chứ... " Đường Tinh khóc nấc.
Sở Diệc Thần vội ôm Đường Tinh vào lòng "Anh xin lỗi, là lỗi của anh... em đừng khóc nữa..."
"Sở Diệc Thần, anh nói đi... có phải anh cũng muốn muốn rời xa tôi có phải
không, anh nói đi, anh nói đi!!!" Đường Tinh gào thét. "Làm ơn, đừng đi
nữa mà, tạo sao ai cũng rời xa tôi vậy hả? Tôi đáng ghét lắm sao? Tại
sao lại rời xa tôi, tại sao lại bỏ tôi một mình ở cái thế giới tàn khốc
này, tại sao ai cũng vì tôi mà chết chứ, tại sao người chết không phải
là tôi, tại sao..." Đường Tinh ôm đầu đau đớn.
"Tiểu Tinh, em bình tĩnh đi..." Sở Diệc Thần ôm chặt lấy Đường Tinh.
"Sở Diệc Thần, anh thề đi, anh thề sẽ không rời xa em đi, em cầu xin anh,
nếu mất cả anh nữa thì em không sống nổi đâu, em xin anh, anh thề với em đi..." Đường Tinh quỳ xuống trước mặt Sở Diệc Thần.
""Anh... anh xin lỗi.." Sở Diệc Thần ngập ngừng.
"Anh nói thế là có ý gì, anh trả lời đi, anh có ý gì?" Đường Tinh hoảng loạn.
"Em phải hứa với anh, không có anh, em phải biết tự chăm sóc bản thân, đừng thức khuya nhiều, cũng đừng bỏ bữa,... có được không?" Sở Diệc Thần có ý tránh né câu hỏi của Đường Tinh.
"Anh sẽ bỏ em sao, anh nói đi, anh nói rõ ràng cho em." Đường Tinh khóc nức nở.
"Anh... yêu... em, cả đời này... vĩnh viễn không thay lòng." Sở Diệc Thần nói
xong câu này liền nôn ra một ngụm máu đen rồi ngã gục xuống.
"Sở
Diệc Thần, Sở Diệc Thần... anh trêu em có phải không? Anh chỉ giả vờ có
đúng không? Đừng dọa em mà, người đâu, người đâu, mau vào đây.... người
đâu...." Đường Tinh khóc không ra hơi.
Mọi người nghe tiếng của
Đường Tinh liền chạy vào, đập vào mắt họ là Sở Diệc Thần nằm bất động
dưới đất, Minh chủ bọn họ thì gào thét điên loạn.
"Mau lên, đưa Sở Diệc Thần đi cấp cứu." Hạ Mộc hô lớn.
"Sư huynh, anh ấy, anh ấy vậy mà lại bỏ em đi rồi, tại sao chứ..." Đường Tinh đau đớn.
"Không sao, còn huynh mà, huynh sẽ ở bên cạnh muội." Hạ Mộc ôm chầm Đường Tinh.
Ba tiếng sau, bác sĩ rời phòng cấp cứu.
"Minh chủ, Sở thiếu có vẻ như đã giấu thuốc độc trong kẽ răng, chọn thời cơ
thích hợp liền nuốt xuống, chúng tôi đã cố hết sức rồi, xin Minh chủ
đừng quá đau lòng."
Câu nói này của bác sĩ như một quả bom nguyên
tử đánh vào Đường Tinh. Ban đầu là không thể thở được, sau đó cô gần như phát điên.