Sau khi Đường Tinh rời đi, Sở Diệc Thần vẫn ngồi yên bất động.
Lúc này, Mặc Vô Việt cùng Thẩm Lương đẩy cửa tiến vào.
"Đại ca, chị dâu thế nào rồi, phát hiện anh rồi sao?"
"Cô ấy không có bằng chứng." Sở Diệc Thần trầm ngâm.
Anh nhớ lại, lúc ấy nhìn thấy cô gái cách mình chỉ một cánh tay, chỉ cần
anh đưa tay ra, liền có thể ôm ấp được nàng...nhưng anh không thể, chỉ
cần anh hành động sơ xuất, cô hoàn toàn có thể mất mạng vì anh. Anh đã
làm khổ cô quá nhiều rồi, không thể để cô chịu bất cứ tổn thương nào
nữa.
"Chị dâu có khỏe không?" Mặc Vô Việt vẫn vô tư.
"Cô ấy
gầy hơn trước rất nhiều." Sở Diệc Thần lộ ra vẻ mặt xót xa. Trước kia
khi ở cùng anh, Đường Tinh chỉ nặng có 40 cân, vậy mà lúc nãy khi anh đỡ cô, anh sợ đến 40 cân cô còn không đủ.
...
Trụ sở Tội Ngục.
Đường Tinh đã về đến nơi, tự nhốt mình trong phòng làm việc. Cô làm sao cũng
nghĩ không thông, Tu La Chủ cùng Sở Diệc Thần lớn lên giống nhau như
đúc, rõ ràng cho thấy là cùng một người, nhưng tại sao lại không để ý
tới mình? Cũng không hề có ý tứ nhận nhau cùng mình! Điều này thật sự
khiến cho nàng không cách nào tiếp nhận được.
Đồng dạng khiến cho
nàng nghi ngờ là, nếu như Sở Diệc Thần quả thật là Tu La Chủ, tại đảo
Zephys nắm giữ thế lực đáng sợ như vậy, vì sao trước kia lại ở Sở gia,
từng năm phấn đấu như vậy chứ.
Lúc này, bỗng cô nhớ lại một câu nói của Sở phu nhân.
Sở Diệc Thần vốn không phải con ruột của Sở phu nhân, vậy có nghĩa là...
anh ấy vốn là người của đảo Zephys? Thế nhưng tại sao anh ấy lại có thể
lưu lạc đến nước Z? Phải biết khoảng cách giữa nước Z và đảo Zephys là
rất xa, thậm chí sau khi đi máy bay còn phải đổi tàu thuyền bốn lần mới
đến được, một đứa trẻ như anh ấy, tuyệt đối không có khả năng một mình
chạy đến nước Z được.
Vậy thì là ai?
Sở phu nhân đã nói, khi bà nhặt được Sở Diệc Thần, anh mới chỉ ba tuổi, nằm thoi thóp bên bờ
sông. Ở độ tuổi ấy tuyệt đối không thể biết được mình đến từ đâu, vậy
thì tại sao anh ấy vẫn biết mà trở về đảo Zephys? Không lẽ là có người
liên lạc đến? Là cha mẹ anh ấy?
Quá nhiều câu hỏi không có câu trả lời khiến Đường Tinh điên đầu.
Sở Diệc Thần, dù cho anh có chuyện gì, em nhất định sẽ kéo anh trở về bên em.
Đường Tinh đứng dậy, cô định trở về nhà. Bảo bối vẫn còn đang đợi cô ở nhà.
Đường Tinh đi được nửa đường thì xe cô bỗng chết máy.
"Hôm nay là cái ngày máu chó gì vậy chứ?" Đường Tinh bực tức đá mạnh chiếc xe.
Trong lúc cô còn chưa biết xử lý sao thì một chiếc xe tiến lại gần.
"Tiểu thư, có muốn đi nhờ xe không?" Giọng nam nhân vang lên.
Đường Tinh ném cho anh ta một ánh mắt đầy ngờ vực. Đâu ra cha này vậy?
"Anh là..?"
"À, tôi quên mất, tôi tên Âu Dương Lâm, đại công tử nhà họ Lâm." Nam nhân vui vẻ tự giới thiệu.
"Vậy được, làm phiền anh rồi." Đường Tinh cũng không nghĩ nhiều, lập tức lên xe.
Về đến nhà, Đường Tinh còn mời người kia vào nhà uống nước. Dù sao cũng đi nhờ người ta, đâu thể thất lễ được.
Cô mời Âu Dương Lâm vào nhà, rót cho anh ta một tách trà.
"Anh cứ tự nhiên nhé." Đường Tinh đẩy ly trà đến cho nam nhân ngồi đối diện. Lúc nãy đường tối nàng không nhìn rõ, bây giờ thì có thể nói khuôn mặt
này đúng là cực phẩm nha, thậm chí còn có thể đem so sánh với Sở Diệc
Thần ấy chứ.
Đường Tinh còn đang chìm vào trong suy nghĩ thì tiếng chuông cửa vang lên.
Đường Tinh chạy ra xem là ai thì hoảng loạn đến cực độ.
Sở Diệc Thần???
Xong rồi, anh ấy mà biết cô mời một nam nhân về nhà liệu có bóp cổ cô chết không?