“Nhạc phụ, nếu như ngươi nói chức nghiệp của Thanh Mạn được lấy cảm
hứng từ phương Tây tức là...ngoài chúng ta, ngoài Triệu Quốc và Hắc Hổ
còn tồn tại nhiều đại lục khác ??” Lưu Phàm ngẫm lại một hồi, nói.
“Không có đất hoang, chỉ có đất vắng chủ, trên thế gian này nơi nào cũng là
một đại lục, nơi nào cũng có một quốc gia, chung quy là vô cùng to lớn.” Vô Danh đáp.
“Nhạc phụ, nếu như bọn chúng cất quân sang xâm lược Âu Lạc, liệu chúng ta có khả năng chống đỡ ??” Lưu Phàm trầm giọng nói.
Vô Danh chưa vội đáp, hắn đưa mắt nhìn lên trời đêm, lộ ra một vẻ ưu tư.
Hắn hiểu rõ, mọi vật đều có luân hồi của riêng mình, đại ca hắn mât đi
cũng đang ở trong một vòng tái sinh, Âu Lạc cũng không ngoại lệ...Mảnh
đất mà hắn và những người ở đây đang bảo vệ rồi cũng có ngày sụp đổ,
nhưng, trên đống hoang tàn ấy, chắc chắn sẽ trỗi dậy một quốc gia khác.
“Số phận định tại thiên thư, có muốn sao cũng không thể chống đỡ, Âu Lạc rồi sẽ có ngày lụi tàn...” Vô Danh nói.
“Bắt buộc phải như vậy sao, nếu như chúng ta cố sức để mạnh lên, mạnh đến mức không có một thế lực nào có thể de dọa đến nữa ??”
“Không thể được, ta đã nhìn thấy rất nhiều quốc gia từng hưng thịnh vô cùng,
từng bội phần mạnh hơn Âu Lạc cũng có ngày gặp phải vấn đề của nó, đến
khi ấy, chuyện sụp đổ chỉ là ngắn hay dài mà thôi.” Vô Danh nhấn mạnh
lại.
Tất cả trầm lặng một lúc, một kẻ sống đời thông tuệ như Vô
Danh còn hết mực khẳng định như vậy, lẽ nào Lưu Phàm lại xua tay nói
không phải. Nhưng, thực sự nhìn thấy tương lai chắc chắn sụp đổ mà bất
lực cũng không phải cảm giác dễ chịu gì, thậm chí có thể gọi là đau đớn.
“An Dương Vương có biết điều này không ??” Lưu Phàm lưỡng lự hỏi.
“Dĩ nhiên là biết, hắn đã chấp nhận điều này từ rất lâu rồi, nói ‘nhiệm vụ
của bậc đế vương chỉ là bảo vệ cho đời sống ấm no của nhân dân, không
phải cố gắng thu lấy một quốc gia rộng lớn cho riêng mình’.” Vô Danh
đáp.
“Khâm phục, nếu vậy, chúng ta càng phải hết sức cho An Dương
Vương, tốt nhất là ngủ sớm đi, mai còn đại chiến với Hắc Bạch Cấm Vệ
!!!” Lưu Phàm nói ra.
“Ngủ ở đâu ??” Vô Danh hỏi.
“Ở đại sảnh này cho mát.”
...
Đúng như lời tiểu đội Vải, Lưu Phàm thực sự đã phải dậy rất sớm, căn bản lũ
Hắc Bạch Cấm Vệ kia làm loạn, không sao tiếp giấc nổi.
“Lưu Phàm,
nghe nói ngươi rất háo hức với các thành viên Cung Đình Xạ Tuyến, bình
minh này chắc chắn sẽ không cho ngươi thất vọng !!” Thạch Sanh lúc này
đã ra khỏi doanh trại, nói.
Đây chính là hiệu quả của long mạch,
khi có một toàn thành thực sự trấn thủ được long mạch, toàn bộ tiềm năng của nó sẽ được tận dụng, linh khí trong thành trở nên vô cùng dày đặc,
đến mức ngay cả tiên nhân như Thạch Sanh cũng có thể chạy quanh.
“Với nồng độ linh khí thế này...tốc độ tu luyện của người trong Cổ Loa Thành chí ít gấp đôi ngoại giới.” Lưu Phàm vui vẻ nói ra.
Triệu Quốc khi trước cũng tương tự thế này, long mạch thịnh vượng, Chú Thạch
Sư tu vi phát triển trong một thời gian rất ngắn, khiến bọn chúng có ưu
thế tuyệt đối trong chiến trận.
-Oành !!!-
“Đến rồi đấy, Mai Cận Sĩ và Hôm Vệ Sĩ.” Thạch Sanh nhìn đám bụi tung mù trước mắt, nói.
“Sao Mai và sao Hôm cứ như vậy rơi xuống ???” Lưu Phàm chau mày, căn bản không thể tin nổi.
“Thần khí Tinh Tốc Sĩ của hai tên này kì thực là vô cùng độc đáo, khi ngủ
đông bọn hắn sẽ duy trì trạng thái là ngôi sao, nhưng, khi được triệu
hồi sẽ ngay lập tức có mặt, không có gì có thể ngăn cản !!!” Thạch Sanh
chỉ vào hai sao Mai và sao Hôm, nói.
Truyện kể rằng, khi xưa, vì
một lý do nào đó mà hai anh em một nhà bỗng dưng cạch mặt nhau, người em bỏ đi về phía đông, mãi đến khi chết liền biến thành sao Hôm, người anh có một ngày thấy hối hận mà đi tìm em, nhưng, lại đi về phía Tây, đến
chết biến thành sao Mai.
Một trong những cổ tích nhảm nhất mà Lưu
Phàm từng đọc, nhưng, chí ít tính giải trí rất cao, có thể thoải mái
cười vì hai cái chết vô lý này.
“Hai tên này...dùng ná ??” Lưu Phàm nhìn Hôm và Mai, bối rối nói.
“Ừ, xuất thân đều là nông dân mà, ngươi và ta dùng cung, bọn hắn dùng ná mới tiện săn bắt !!” Thạch Sanh lý giải.
Vô Danh bước lên, đặt vào tay Lý Lệ Thanh thần khí Toàn Thể Tượng, nói:
“Chút việc này, căn bản không làm khó được ta, Toàn Thể Tượng ngày hôm nay đã hoàn tất việc sửa chữa, cố mà làm nên chuyện.”
“Đa tạ.” Lý Lệ Thanh đáp lời.
Hắc Bạch Cấm Vệ đứng ngập ngoài thành, toàn bộ đều đang ra sức tấn công
cổng thành. Quân Âu Lạc hoàn toàn không thể chống đỡ, ma pháp bắn xuống
tựa như đang lãng phí, sát thương gây ra lên Hắc Bạch Cấm Vệ cực kì ít
ỏi.
“Các ngươi nghe đây, Hắc Bạch Cấm Vệ được định đoạt số phận từ lúc sinh ra, bọn chúng được chia đều ra theo bốn hướng tu, nhưng, mỗi
tên chỉ có một viên Tàng Siêu Cấp Thạch, chỉ một viên duy nhất thôi !”
An Dương Vương nhấn mạnh.
“Một viên ?? Một viên thì làm nên được
chuyện gì, nếu như là một kẻ Công Tu không phải sẽ nháy mắt bị giết chết sao ??” Lưu Phàm khó hiểu hỏi.
“Đặc năng của bọn chúng được phù
chú lên giáp trụ, tất cả những tên Hắc Cấm Vệ có thể tùy ý thay đổi vị
trí cho nhau với độ trễ bằng không, tất cả Bạch Cấm Vệ cũng tương tự.
Nói tóm lại, cho dù ngươi vừa nhìn thấy một tên sử dụng Công Tu, phút
sau hắn có khả năng đã bị đổi vị trí với một tên Thủ Tu khác, căn bản là không thể đoán định !!” An Dương Vương tiếp lời.
“?!?!!”
“Bọn chúng rất mạnh ở điểm ấy, chúng ta cần có một chiến lược toàn diện và đủ ăn ý mới có thể khắc chế.”
“Nếu như muốn tấn công, bọn chúng sẽ dịch chuyển Công Tu thay cho các vị trí khác, nếu như muốn phòng thủ thì dịch chuyển Thủ Tu lên, tương tự với
Khiển Tu và Tốc Tu.”
Lưu Phàm lúc này mới nhận ra, thực sự quân
địch nhìn như một đám cờ vây, không thể phân biệt năng lực, càng là
không có khả năng khắc chế.
“Như này vậy, Toàn Cấm Giới của ta có
tác dụng phong ấn tất cả ma pháp, Hoán Đổi Giới của Thạch Sanh có khả
năng chuyển từ tu vi thành cường độ thân thể, nói cách khác, mặc cho bọn chúng đổi vị trí hay gì, chỉ cần Toàn Cấm Giới còn đang được sử dụng,
Thạch Sanh có thể bán hành cho không chừa một kẻ nào.” Lưu Phàm nói ra.
“Ta cũng thấy hợp lý lắm, đáng nhẽ Toàn Cấm Giới của ngươi sẽ kết hợp với
Toàn Thể Giới của Toàn Thể Tượng, nhưng, thêm ta vào cũng không sao.”
Thạch Sanh gật gù.
“Toàn Thể Giới...của Lý Lệ Thanh chức năng là gì ??” Lưu Phàm hỏi.
“Toàn thân chuyển hóa thành nguyên tố chi lực, miễn nhiễm hoàn toàn sát
thương vật lý, nếu như ta ở trong Toàn Cấm Giới của ngươi, không khác gì đang miễn nhiễm cả sát thương phép !!” Lý Lệ Thanh đáp lời.
-Rùng !!!!-
“Giặc đến nhà mà các ngươi nói nhảm nhiều quá, còn không mau xuống đánh đi !!” Một tiếng quát vang lên.
Lưu Phàm cùng Thạch Sanh cứ như vậy bị đẩy thẳng xuống biển địch, một hồi
ngơ ngáo qua đi, cả hai nhanh chóng vào việc. Hắc Bạch Cấm Vệ dạng như
lần đầu gặp phải Lưu Phàm, bước vào trong Toàn Cấm Giới tựa như cá ra
khỏi nước, rất nhanh bị Thạch Sanh bẻ cổ, nhưng, chuyện cũng không kéo
dài được lâu.
Ừ thì phong ấn tất cả ma pháp trong khoảng cách 20
bước chân, nhưng, nếu như địch nhân đứng ngoài bán kính ấy bắn vào, căn
bản là không bị ảnh hưởng.
“Cứu !!” Lưu Phàm trước mặt là mấy chục đạo Thủy Thuẫn, gào lên một tiếng.
Vẹo nó đây là tỉ lệ chọi 1:64, tu vi đối phương so ra còn muốn cao hơn hắn, vì cớ gì mà cả cái đội ngũ Cung Đình Xạ Tuyến dửng dưng đến vậy ??