Về vấn đề long mạch, phải nói là có không ít cổ thư bí tịch ghi chép về nó, đại khái là có vai trò quan trọng bậc nhất trong việc xây dựng
một quốc gia, Lưu Phàm đối với việc truy cập những tri thức này là khá
dễ dàng.
“Ghé qua quán nước kia một chút vậy, đọc sách nhiều thực
quá mức chóng mặt.” Hắn dạo bước trên phố, mắt lim dim vì nắng, thở dài
một hơi đầy não nề.
Áp lực thật sự, càng tìm hiểu càng rối, càng
tìm hiểu càng khiến hắn cảm thấy trọng trách này không hề đơn giản, quá
sức là khó khăn đằng khác.
“Chủ quán, cho xin một cốc chè rẻ nhất !” Lưu Phàm bước vào, lớn giọng gọi.
“Có ngay có ngay...” Chủ quán như bị ế khách, nằm bò ra bàn nước, uể oải đáp.
Lưu Phàm cười nhẹ một tiếng, việc gì cũng chân quý, nghề gì cũng khó khăn,
chủ quán đây cũng giống như hắn mệt mỏi, mọi người trong cuộc chiến này
cũng vậy. Lưu Phàm cảm giác như gặp được người cùng cảnh ngộ, thoải mái
hơn một điểm trong lòng.
“Chủ quán, ngồi nói chuyện một chút giải sầu đi !” Hắn lớn giọng gọi lại.
“Cũng được, rảnh rỗi sinh nông nổi, nói chuyện một chút cho khuây khỏa,
nhưng, ta chỉ có nhiều kiến thức về truyền thuyết, không biết ngươi có
am hiểu hay không ??’ Chủ quán lịch sự đáp lại.
“Ta là kẻ ham học, không biết cũng sẽ nghe, ngươi cứ việc nói.” Lưu Phàm cười.
“Nếu vậy thì bắt đầu nhé, từ xa xưa, truyền thuyết kể rằng có một vị thuộc
Tiên Tộc đã đáp xuống đại địa này, khi ấy mọi thứ còn hoang sơ, nhân
loại còn ngu dại, thế gian chìm trong bóng tối khổ đau, yêu thú và ma
thú hoành hành tác oai tác quái. Cao nhân Tiên Tộc không chịu được, ra
tay dạy cho dân trồng lúa, dạy dân khai nương làm rẫy, nhưng, ngài không đủ sức để đối đầu với những thứ yêu tinh quá sức kinh khủng mà đại địa
sinh ra.
Khi ấy thần cai quản đại địa là Óa, tính tình bất thường, thích tạo ra Đại Địa Chi Tử là những giống loài quái thú đáng sợ hòng
lấn át cao nhân Tiên Tộc.
Sau ấy, một vị Long nhân, à không, có
thuyết cho rằng đó là Hải Tộc, chủng tộc có thể chưởng khống tất thảy
biển cả đại dương này, ngài bước lên đại địa, nhìn thấy cảnh ấy mà bất
bình, một tay dựng lên không biết bao nhiêu chiến công hiển hách, từ từ
đánh lùi hàng ngũ Đại Địa Chi Tử của Óa.
Cao nhân Tiên Tộc và cao nhân Hải Tộc gặp nhau, họ kết thành duyên vợ chồng, với sự hợp nhất của hai chủng tộc thượng cổ cao siêu như vậy, một chủng tộc mới đã được
sinh ra, ấy là Tân Nhân Loại.
Nhưng, đại địa vẫn còn Óa hàng ngày
hàng đêm tạo ra Đại Địa Chi Tử ác nghiệt muốn tấn công, biển cả lại trỗi dậy Phô ác thần, liên tục khiến cho thời tiết cực đoan, chung quy cuộc
sống của Tân Nhân Loại và nhân loại không hề yên ổn.
Hai vị cao
nhân đã phải đưa ra quyết định cuối cùng, Âu Cơ tự dùng phép hóa bản
thân thành một phần của đại địa, song song kiềm chế Óa tạo ra ác nghiệt, ngược lại chính Âu Cơ đã kiến tạo ra những Đại Địa Chi Tử lương thiện,
Lạc Long Quân cũng tương tự như vậy, biến chính mình thành một phần của
đại dương, cho vùng biển ven bờ được sóng yên biển lặng, trấn áp thế lực của Phô.
Hai vị ấy, chính là tổ tiến của chúng ta, họ là bất tử,
họ vẫn đang dõi theo ta và ngươi, ngay lúc này đây.” Chủ quán nói một
hơi.
Lưu Phàm cười lớn, đây chính là truyền thuyết Con Rồng Cháu
Tiên, nói về sự ra đời của 100 người con đất Văn Lang, tuy rằng hắn đã
thuộc lòng, nhưng, nghe lại bản kể này vẫn rạo rực không thôi.
“Nói như thế, Âu Cơ đã là một vị thần sánh ngang với thiên địa, cả Lạc Long Quân cũng vậy ??” Lưu Phàm hỏi lại.
“Theo ta là như thế, hai vị ấy vẫn luôn phù hộ cho Âu Lạc, cho chúng ta thời
tiết yên bình, mưa thuận gió hòa, cho ra cả những Đại Địa Chi Tử tốt
lành đang âm thầm ẩn nấp trong ta, bảo hộ ta khỏi khó khăn nguy hiểm.”
Chủ quán mơ màng nói.
Lưu Phàm ngẫm nghĩ một chút, hai vị lão tổ
đã thành nhân vật sánh ngang trời đất, thực để cho người ta ngưỡng mộ
cùng tự hào, càng như vậy, vấn đề long mạch này hắn càng cần phải giải
quyết cho nhanh.
Bỗng, một bóng người rách rưới lê bước vào trong
quán, gục ra trên mặt bàn, đưa mắt chứa đầy kinh hãi nhìn về phía Lưu
Phàm và chủ quán. Lưu Phàm thoáng đứng hình, bất giác nhận ra nam tử
trước mắt kia.
Khi xưa hắn từng làm tạp vụ với người này ở Lưu thị.
“C-Chủ quán, trong thành này có ai họ Lưu không ??” Tên kia hỏi, có chút rón rén.
“Ta cũng không rõ nữa, họ Lưu ở Âu Lạc không tính là nhiều, ngươi rốt cuộc là định làm gì ??” Chủ quán lười biếng nói.
“Chỉ là...cầu cứu, à không, ta tới để báo tin mà thôi.” Hắn đáp.
Lưu Phàm trong lòng dấy lên một cảm giác không lành, tiến đến gần, ngồi xuống ân cần vỗ vai mà hỏi:
“Vị huynh đài này, ta thực có quen biết một kẻ họ Lưu, nhưng, ta với hắn
từng thề tình như thủ túc, lúc này có việc gì cứ trực tiếp nói với ta.”
“Thật sao ??” Tên tạp vụ lộ ra vẻ bất ngờ.
“Ta dốc lòng.”
“Lưu Huyền Di vốn là tộc trưởng, mới bị đoạt mất quyền không bao lâu liền bị lũ mới ngoi lên hãm hại, ngài dốc lòng nhờ ta đi tìm người tên Lưu
Phàm, mong rằng có thể báo cho hắn biết mà đề phòng, tuy rằng trên dưới
tộc nhân đều biết Lưu Phàm đã chết, nhưng, ta nhất định sẽ hoàn thành
tâm nguyện của tộc trưởng.” Tạp vụ đáp.
Lưu Phàm thoáng im lặng,
hô hấp bỗng nhiên cũng gấp gáp hơn, cảm giác như ở ngực nghèn nghẹn một
thứ gì đó chưa thể giải tỏa. Hắn đưa tay lên ngực, đập đập vài cái lấy
lại nhịp thở, trong đầu đồng thời tuôn ra hàng ngàn hàng vạn ý nghĩ và
kỉ niệm.
Công sinh không bằng công dưỡng, nghĩ mà xem, cha hắn đã
bỏ tâm bỏ sức nhiều đến mức nào mới có thể cứu cánh hắn có ngày hôm nay, chưa xét đến xuyên không, chưa xét đến hệ thống, kẻ đã cưu mang hắn nửa đời người này là Lưu Huyền Di.
Điều ấy là không thể chối cãi, cho dù là Triệu Quốc hay không, chữ hiếu này hắn vẫn phải trả cho vẹn toàn.
“Ngươi dẫn ta đi trước, ta...ta...chắc chắn sẽ thay Lưu Phàm làm nên chuyện !” Hắn hít một hơi thật sâu, tự trấn tĩnh lại, thầm cầu mong Lưu Huyền Di
sẽ không gặp phải họa diệt thân, chỉ cần như vậy, hắn còn có thể cứu !
“Cũng được, dù sao Lưu Phàm có khi cũng không còn nữa.” Tạp vụ đáp lời.
Lưu Phàm có thể cảm nhận thấy sống mũi có chút cay, bàn tay hắn khẽ run,
cảm giác như tất thảy những ranh giới khi trước đều được xóa nhòa, không quốc gia, không thù oán, thứ duy nhất hắn quan tâm lúc này đó là Lưu
Huyền Di đang cần hắn.
“Nhanh lên !!” Hắn quát tên tạp vụ, một hơi kéo đối phương lên kị thú, nhằm thẳng hướng biên giới mà đi.
...
Mấy tên lính tuần biên đang ngơ ngáo đứng, bỗng nhiên nhìn thấy từ phía xa
phi đến một bóng kị thú, cực tốc chuyển sang trạng thái cảnh giác.
“Tiễn Khí !!” Lưu Phàm nháy mắt bắn gục lính tuần biên của Triệu Quốc, kị thú theo đó mà nhảy sang bên kia.
“Chặn hắn lại !!” Một bóng người khác kêu lên.
Từ mấy trạm gác gần đó xổ ra một đám lính tuần, cứ như cố gắng áp sát Lưu
Phàm, nhưng, không tài nào đến gần nổi, Tiễn Khí tựa như một thứ không
có giới hạn được hắn bắn ra mà trấn áp. Tên tạp vụ nói địa hình xử quyết Lưu Huyền Di sẽ là trên Mão Sơn, một nơi đủ cao đủ sâu để răn đe.
Mão Sơn nằm vắt ngang thân từ Âu Lạc sang Triệu Quốc, nhưng, phía bên này
của Âu Lạc rất khó để leo lên, hắn đành phải lao từ đường Triệu Quốc.