“Các ngươi có muốn cống hiến cho đất nước, cho giang sơn này không, các
ngươi có nguyện vì lê dân bách tính mà bước ra không ??” Lưu Phàm gằn
giọng.
“Có !!”
“Ta không làm điều này để hành xác các
ngươi, ta làm là để khiến các ngươi không biến thành xác, nếu như bị
địch đuổi, mạng là quan trọng, có 20 vòng quanh chân núi mà không chạy
được, các ngươi chắc chắn chết, có muốn như vậy không ??” Lưu Phàm một
lần nữa nhấn mạnh.
“Không !!”
“Ai cho ta lương thiện, ai
cho ta hòa nhã, không có đâu, chỉ có những kẻ đang rình rập để cướp đi
quê hương và đất nước của các ngươi, ta cũng như các ngươi vậy, cũng
không thể cam chịu thứ tình cảnh chết bằm này, ta thà phơi thây ngoài
nội cỏ, thà bán sống bán chết cùng quân thù liều mạng còn hơn rúc trong
chăn sợ hãi chờ chúng đến !! Các ngươi có muốn mạnh lên không, các ngươi có muốn thay đổi cục diện này không, các ngươi có muốn người người nhắc đến mệnh danh của mình như một vị anh hùng không ??”
“Có !!”
“Nếu vậy, chạy đi, chạy như dắng sau các ngươi có vạn địch, tất thảy bọn
chúng đều muốn bắt giết ngươi, hãy dốc tất cả niềm tin vào cuộc sống của các ngươi mà chạy !!”
Một hồi sôi sục qua đi, Lưu Phàm chạy
trước, nhìn lại phái sau bốn tên bở hơi tai đang lết theo, tinh thần cực kì cao, nhưng, chỉ qua khoảng chục vòng đầu liền sụt xuống. Hắn thở dài một hơi, vốn đã biết rõ tình huống này sẽ tới, biện pháp cũng đã tính
rồi.
“Không chạy...tiễn này sẽ găm vào người các ngươi.” Hắn trực tiếp rút ra Cốt Kiếp Cung, chĩa vào mấy tên này mà nói.
Bốn cái nam tử đẹp mã lộ ra sợ hãi, tiếp tục chạy, bọn chúng hiểu rõ Lưu Phàm là loại không thể chống đối.
“Một vòng vừa rồi các ngươi lấy ở đâu ra, rõ ràng bảo đã kiệt sức rồi cơ mà, các ngươi vẫn chưa hề chạm đến giới hạn của bản thân, các ngươi còn có
thể bước thêm vòng nữa, lại vòng nữa, chỉ cần tin tưởng phía trước mình
sẽ còn chạy được !!” Lưu Phàm cười ha hả, nói.
Bọn chúng tập
luyện vất vả quy về vất vả, khâm phục Lưu Phàm vẫn là vô cùng, căn bản
là lời hắn nói cực kì đúng, rõ ràng chỉ cần cố thêm, cố thêm nữa là có
thể kịp một vòng, thực như khai sáng bọn chúng không sai. — QUẢNG CÁO —
Lưu Phàm cười khẩy, nhân loại lúc nào cũng có tâm lý như vậy, cứ tưởng như
cực hạn đã đến, nhưng, kì thực mới là bắt đầu, ngạn ngữ ‘giới hạn cũng
chính là xuất phát điểm’ chính dùng để nói đến tình huống như lúc này.
Chắc khoảng một tháng, ăn đan hồi sức, luyện lại một số diễn kĩ và khả năng
trà trộn, tiểu đội Vải của Lưu Phàm có thể sang Hắc Hổ, đi ngược lên
Triệu Quốc để tiến hành thám thính. Hắn đã an bài hạng mục ấy, tiếp đến
sẽ ngay lập tức chuyển sang quá trình điều tra về Thông Thiên Nghiên Cứu Hội.
“Như ở Y Trấn, Vũ Hậu Thanh đã nói, một sinh linh cần đến
bản nguyên, linh hồn và tu vi, nếu như Thông Thiên Nghiên Cứu Hội muốn
hồi sinh hay triệu hồi thần của bọn hắn, chắc chắn sẽ cần đến những yếu
tố ấy, vấn đề là những thứ này chắc chắn cực kì kinh thiên, không thể dễ dàng giấu diếm như vậy...” Lưu Phàm vắt tay lên trán, lẳng lặng suy
nghĩ mà mông lung.
Một tháng qua đi, Lưu Phàm đã lập được không
ít giả thuyết, nhưng, kiến thức về linh hồn hay hồi sinh của hắn căn bản qua ít để có thể chắc chắn điều gì, chung quy là vẫn quyết về Y Trấn
một chuyến nữa.
“Các ngươi đi mạnh khỏe, thông tin tình báo quan
trọng, nhưng, trọng hơn là bí mật của nước nhà và cả cái mạng của các
ngươi nữa, nói chung là cứ thấy biến là co chân lên chạy cho ta, rõ chưa ??” Lưu Phàm đứng ra, chỉnh lại cải trang cho bốn tên này, nói.
“Rõ thưa đội trưởng !!” Cả bốn thanh niên đồng thanh đáp.
Lưu Phàm có chút hơi bịn rịn, chuyến này bọn hắn đi chưa chắc có thể toàn
vẹn trở về, những ngày qua gắn bó luyện tập thực sự đã để lại dấu ấn khó phai, nếu như đây là lần cuối vĩnh biệt, Lưu Phàm thực sẽ đau lòng.
“Nhớ rõ, mạng là quan trọng nhất, có vô liêm sỉ thế nào cũng phải để ý tính mạng.” Hắn một lần nữa nhắc lại.
“Rõ thưa đội trưởng !!” Mấy tên kia thoáng ngập ngừng, dĩ nhiên đã nhận ra
sự lo lắng của Lưu Phàm, đáp to để át đi cái ủy mị ấy.
Trèo lên
kị thú, chất đầy hai thúng là quả vải đỏ tươi, trưởng thôn và nhân dân
đông đảo ra tiễn, chung quy chuyến này không phải là bị đặt nhẹ, ngược
lại sẽ mãi mãi được lưu truyền, cho bốn thanh niên cảm tử một loại cảm
giác như có chết không đáng tiếc.
— QUẢNG CÁO —
“Ngài lại đi luôn sao ??” Trưởng thôn vừa tiễn bốn thanh niên xong, ngay lập tức nhận ra Lưu Phàm đã lên kị thú chuẩn bị rời đi.
“Ta chỉ là một kẻ qua đường thôi, các ngươi ở lại cố gắng mỗi ngày đan thêm một cái rổ, một cái thúng, dần dần ắt cải thiện được số lượng, không có gì là cực hạn cả, chính bọn hắn là minh chứng sống cho các ngươi nhìn
vào.” Lưu Phàm đáp.
“Thượng lộ bình an, lời đại nhân dặn, bọn ta thấu đạt.” Trưởng thôn thay mặt cho toàn thể nói.
Lại một chuyến ngao du, núi sông đều lội qua, nhưng, chuyến này đã trút
được một nhiệm vụ, hắn mới rảnh ra một chút ngắm nước non mình.
Đẹp, chung quy là vậy, đẹp, nhưng, người buồn cảnh có vui đâu bao giờ, liệu
ngoài kia có biết bao cảnh đẹp, những danh thắng khi nói khách quan còn
đẹp hơn nơi đây ??
Lưu Phàm mặc kệ, non sơn này là quê hương hắn, là nơi hắn có thể cảm nhận được sự hào hùng của cha ông, sự da diết của tiếng suối chảy, sự rộn rạo của từng hồi gió mạnh luồn qua khe lá, nơi
này là nơi hắn yêu, là nơi hắn muốn bảo vệ, ngoài kia ra sao, kệ, đẹp ra sao, vẫn thua !
Đấy là tình cảm thuần khiết, thực nói ra có chút ngượng mồm, nhưng, như câu ‘chồng em áo rách em thương, chồng người áo
gấm xông hương mặc người’, rõ ràng yếu tố cảm xúc quyết định rất nhiều
đến thế cục của mọi chuyện, không phải thứ gì dùng lý trí suy xét cũng
có thể đúng, vì vậy ngành tâm lý học mới ra đời, tựa như một nỗ lực yếu
ớt để kiểm soát tâm lý và tình cảm con người.
Lưu Phàm kiếp trước tức Lê Hoàng hiểu rõ vấn đề này, tâm lý học chỉ là một thứ công cụ
không hơn không kém, thứ hắn cần làm không phải là khoe mẽ, không phải
là diễn kĩ, quan trọng nhất là có thể để người khác cảm nhận được hành
động và lý tưởng của hắn, chỉ có như vậy nhân dân mới tín niệm hắn một
cách lâu dài.
“Khoan đã, nếu như bản nguyên là từ ý chí mà ra,
việc truyền cảm hứng và ý chí có liên quan gì đến vấn đề bản nguyên ??”
Lưu Phàm bỗng dưng dựng lên một suy nghĩ khác.
Nếu như ý chí và lý chí, thậm chí là cả tham vọng đều giống nhau, liệu có thể hợp nhất thành một bản nguyên ??
Hắn nén lại, đến Y Trấn, mò vào tận trong mật thất mà trình bày. — QUẢNG CÁO —
“Ngươi cũng là kẻ sáng dạ đấy, hồi sinh cần thứ nhất là bản nguyên, thứ hai là linh hồn, về phần tu vi buộc phải sử dụng một nguồn năng lượng cực kì
lớn để bù vào, việc này đâu phải gì hiếm gặp, chính ta cũng từng chứng
kiến qua, một kẻ tên Cuội đã làm như vậy.” Tiên nhân cóc nói một hơi.
“Ngươi kể rõ một chút đi.”
“Cuội là kẻ sở hữu Thần Cấp Quang Thạch và Thần Cấp Mộc Thạch, hắn đã dung
hợp và biến thứ ấy thành một loại thánh thụ, một lá của nó thôi...lực
lượng có thể so với long mạch của cả một vùng đất, cho nên, chỉ cần cho
kẻ mới chết ăn thứ lá ấy, bản nguyên sẽ được kéo ngược về, tu vi sẽ hồi
phục lại, linh hồn cũng tự động được ngưng tu.” Tiên nhân cóc tiếp lời.
Kì thật là trong cổ tích, Cuội là kẻ có một cây đa thần, chuyên dùng nó để cứu người, ngay cả vợ bị giết chết hắn còn có thể hồi sinh, chỉ trách
là hơi lỗi một chút, bởi vậy lúc sau mới dẫn đến việc cả người cả cây
đều bay lên trời.
“Thứ ngươi nói, cái gọi là chung lý tưởng và
tham vọng, ấy gọi là cộng hưởng, đúng thật chúng ta có thể dựa vào nhiều người có chung một lý tưởng như vậy để ngưng tụ ra một bản nguyên khác, chỉ cần một pháp trận hay ấn kì phù hợp mà thôi, một thứ có thể dồn nén lực lượng như vậy...còn về vấn đề linh hồn, cỡ Thần Cấp khẳng định là
qua ngàn năm thần hồn chưa chắc bị phá toái, có thể ngưng tụ lại.” Tiên
nhân cóc mặt lộ ra lo lắng, nói.
“Tức là Thông Thiên Nghiên Cứu
Hội kì thực là một thứ được tên thần ấy lợi dụng để tiếp tục duy trì
tham vọng và bản nguyên, bọn chúng sẽ chỉ còn một vấn đề duy nhất cần
phải giải quyết, ấy là năng lượng đúng chứ ??” Lưu Phàm cũng nhận ra
tính chất nghiêm trọng của vấn đề này, nói.
Thân hồn dễ kiếm, bản nguyên có thể ngưng tụ, nếu như lọt vào tay Thông Thiên Nghiên Cứu Hội
một nguồn lực lượng đủ lớn, không phải nói đã vẽ đường cho Ma Thần trỗi
dậy sao ??
“Ta e là như vậy, thần hồn không thể dễ dàng cho kẻ
như ngươi và ta phá diệt, tên Ma Thần này cực kì mạnh mẽ, về vấn đề bản
nguyên, e rằng chỉ có thể giết hết những kẻ kế thừa tín ngưỡng này mới
được, trong thời gian ấy, nhiệm vụ của chúng ta là không để bất cứ nguồn năng lượng quá lớn nào xuất hiện.” Tiên nhân cóc có chút bất lực nói
ra.
Thiên đình đúng là lũ mù, Ma Thần đang định sống dậy lại cứ dửng dưng như thế, thiên binh thiên tướng vứt hết vào xó nào rồi ??