Đám Diệp Thiên vừa vào trong đã bị nhóm Thánh cảnh vây quanh, mỗi tên thánh cảnh một sắc thái khác nhau, có kẻ như mèo vờn chuột, kẻ thì hứng thú
hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào đám người Diệp Thiên.
Như Anh nàng bị đám Thánh Cảnh khí thế tựa thiên quân vây quanh có
chút chút run rẩy sợ hãi, ngay cả Lam Tiếu Tiếu cũng vậy. Chỉ có Mộng
Linh Tiểu Uyên hai nàng khá bình tĩnh, các nàng tin tưởng vào Diệp
Thiên.
“Cha cứu ta.” Hoàng Tiên Vân sắc mặt vui vẻ khi nhìn thấy cha mình, lập tức hô cầu cứu.
Bên kia Hoàng Tiên Chân nhìn con mình bị bắt sắc mặt không thay đổi
cười lạnh nói với Diệp Thiên : “Các ngươi thật cam đảm, dám bắt giữ Thần Tử Phượng tộc. Ai cho các ngươi lá gan đó.”
Chưa đợi đám Diệp Thiên trả lời thì đã có một âm thanh vang như sấm quát vào mặt Hoàng Tiên Chân :
“Rõ ràng con ngươi, tên phế vật kia ức hiếp cháu rể cùng chất nhi của ta. Bắt giữ đã là nhẹ nhàng, đáng ra phải đánh gãy hắn năm chi.”
Người trả lời vừa mới tới, một phụ nữ tầm 30 tuổi, bề ngoài kiều diễm xinh đẹp. Mặc một bộ y phục màu đỏ kết hợp mái tóc rực lửa giống như
một cây đuốc di động. Nước da trắng nõn, đôi chân dài thẳng tắp, thân
hình nóng bỏng, những đường cong như muốn xé rách y phục đốt mắt người
khác khi nhìn vào.
Hoàng Tiên Vân nhìn thấy người phụ nữ lập tức hiện lên vẻ hoảng sợ, còn hoàng Tiên Chân cha hắn ánh mắt cũng co rụt vào.
“Ngươi, Hoàng Như Viên, ta tộc trưởng Phượng tộc, con ta Thần tử. Ngươi xưng hô cho phải phép.” Hoàng Tiên Chân căm tức nói.
“Câm miệng, ta chưa công nhận ngươi làm tộc trưởng. Đại ca, chị dâu
ta mất tích có dính dáng đến ngươi, Hoàng Như Yên nàng bị giam vào cấm
địa cũng vì ngươi mà ra. Giờ ngươi còn muốn ức hiếp chồng con nàng.
Ngươi ngứa da phải không, hay cho rằng Hoàng Như Viên ta dễ bắt nạt.”
Hoàng Như Viên xắn tay áo hùng hổ muốn động thủ với Hoàng Tiên Chân.
Hoàng Tiên Chân bình thường vô cùng bá đạo độc đoán, cơ mà đối với nữ nhân trước mặt hắn vô pháp thể hiện điều đó. Hoàng Như Viên Ma nữ
Phượng Hoàng Nhất tộc, thiên phú cao nhất trong mấy vạn năm qua tại
Phượng tộc. Cảnh giới Thánh Vương thượng vị cao hơn Hoàng Tiên Chân một
cảnh giới, nằng sắp đột phá Thánh Tôn cảnh.
Nàng khá được mấy vị Thánh Chủ cảnh yêu thích, ca ca nàng làm tộc
trưởng một phần nguyên nhân do nàng hỗ trợ. Nếu không phải tính cách
Hoàng Như Viên nóng nảy không muốn quản việc vặt, chức vị tộc trưởng
không đến lượt hắn và ca ca nàng trành dành nhau. Hoàng Tiên Chân dám
tính kế ca ca nàng nhưng hắn không dám tính kế nàng. Ai biết mấy vị
thánh chủ cảnh kia có lưu trên người nàng ấn ký gì không, nếu hắn tính
kế nàng sợ rằng lão tổ tông cũng vô pháp cứu hắn.
“Ngươi…” Hoàng Tiên Chân tức đến tái mặt.
“Ngươi cái gì mà ngươi. Cút.” Hoàng Như Viên hất Hoàng Tiên Chân ra rồi tiến về phía Như Anh.
Lam Tiếu Tiếu hắn được Lam Như Yên kể khá nhiều về vị cô cô truyền kỳ trước mắt. Cơ mà lúc này đây hắn mới chính thức lần đầu tiên được gặp
mặt nàng.
Lam Tiếu Tiếu cười cười giới thiệu nàng cho Như Anh : “Như Anh đó là cô cô của mẹ con, con phải gọi nàng …”
“Hừ.”
Lam Tiếu Tiếu chưa kịp nói hết lời đã bị tiếng hừ của Hoàng Như Viên chặn lại. Nàng đi đến trước mặt Như Anh xoa xoa đầu nàng.
“Ta chưa chấp nhận ngươi làm cháu rể. Như Anh gọi tỷ tỷ.” Hoàng Như
Viên nhìn Lam Tiếu Tiếu bằng ánh mắt không tốt, tên này kẻ đầu têu làm
cháu nàng Hoàng Như Yên bị giam vào cấm địa.
“Tỷ Tỷ.” Như Anh có chút rụt rè với Hoàng Như Viên.
“Ngoan.” Hoàng Như Viên đưa tay xoa xoa mặt Như Anh, nàng nhìn Như Anh bằng ánh mắt yêu thích cưng chiều.
Hoàng Tiên Chân trong lòng thầm kêu không tốt, hắn đang định chụp mũ
đám người Diệp Thiên khinh thường sỉ nhục Phượng Hoàng Nhất tộc, thừa cơ đó tiêu diệt bọn họ. Hiện tại Hoàng Như Viên có mặt nhận thân hắn không thể làm điều đó.
“Khởi động trận pháp cứu Thần tử .” Hoàng Tiên Chân lập tức đưa ra quyết định, hắn không muốn dây dưa với Hoàng Như Viên.
Những tên thánh cảnh không muốn đắc tội với Hoàng Như Viên nhưng
không thể không nghe lệnh tộc trưởng. Trên người bọn họ hiện lên những
phù văn nhiều màu sắc, các phù văn đó kết hợp thành một lồng giam cực
lớn bao phủ mấy người Diệp Thiên, Hoàng Như Viên cũng
bị lồng giam đó bao nhủ.
“Hoàng Tiên Chân ngươi muốn chết.” Hoàng Như Viên sắc mặt cực kỳ căm
tức, nàng biết rõ trận pháp đám thánh cảnh sử dụng. Ngũ Hành Khốn Tiên
trận, một trong các trận các trận pháp chuyên môn để bắt giữ người. Trăm tên thánh cảnh khởi động cho dù Thánh Tôn cường giả cũng vô pháp động
đậy. Người bên ngoài tiến vào chỉ cần trên mình mang theo trận bàn sẽ
được tự do hoạt động trong trận pháp.
Đám người bị lồng giam bao phủ không thể động đậy được, người duy
nhất không bị ảnh hưởng có chỉ có Diệp Thiên, bỗng dưng hắn nở một nụ
cười.
“Thật hoài niệm.” Diệp Thiên nhìn trận pháp quen thuộc mà bật cười,
khi xưa hắn từng du lịch qua Yêu Giới cũng bị trận pháp này vây bắt một
lần. Yêu Giới Tiên giới khoảng cách khá gần nhau, cho nên hai giới
thường xuyên va chạm chiến tranh. Ngũ Hành Khốn Tiên trận được yêu giới
sáng tạo ra nhằm mục đính phục vụ chiến tranh với Tiên Giới. Diệp Thiên
không ngờ trận pháp này được lưu truyền đến Huyền Thiên đại lục.
“Tan biến.” Diệp Thiên dùng Tâm Chi pháp tắc phá vỡ trận pháp. Diệp
Thiên vừa cất lời, lấy Diệp Thiên làm trung tâm trận pháp xụp đổ lan
rộng ra bên ngoài.
Tíc tắc trận pháp biến mất hoàn toàn, những tên thánh cảnh bị trận pháp phản phệ thất khiếu chảy máu.
Hoàng Như Viên quay sang liếc nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt khác
thường, vừa rồi nàng còn tưởng Diệp Thiên chỉ là nhân vật râu ria đi
theo Lam Tiếu Tiếu. Không ngờ hắn lại dễ dàng phá vỡ Ngũ Hành Khốn Tiên
trận, trận pháp này cho dù Thánh Tôn bị nhốt bên trong cũng phải bất
động chịu chết. Vừa rồi hắn dùng một loại pháp tắc lạ lẫm lần đầu nàng
nhận biết, lạ lẫm nhưng vô cùng kinh khủng.
Tình thế không ổn, địch nhân quá cường đại Hoàng Tiên Chân thầm hô
trong lòng. Hoàng Tiên Chân ngay tập tức dùng tuyệt chiêu lật ngược thế
cờ, tuyệt chiêu trong truyền thuyết trẻ đánh không lại kêu già đến đánh. Hắn lấy ngọc giản ra truyền âm cho lão tổ tông hiện thân.
“Lão tổ có địch nhân xâm phạm Phượng Hoàng Nhất tộc.”
Thấy Hoàng Tiên Chân hành động đừng nói là đám người Diệp Thiên,
Hoàng Như Viên, ngay cả đám thánh cảnh cũng cảm thấy buồn cười đi kèm
với mất mặt. Không ngờ vị tộc trưởng thường ngày độc đoán bá đạo lại có
một hành động như vậy. Ít ra thấy địch nhân cường đại cũng phải hò hét
ra một vài chiêu, đánh không lại mới kêu lão tổ ra mới đúng.