Không biết có phải là ảo giác hay không, Trà Trà tổng cảm thấy Giang Ly Hoán cùng với vừa mới không quá giống nhau.
Đôi mắt kia mơ hồ trầm xuống không ít.
Tiểu cô nương nghiêng đầu hỏi hắn, "Anh làm sao vậy?"
Cô hoàn toàn không ý thức được hành vi vừa mới có bao nhiêu lực sát thương.
Giang Ly Hoán thu lại cảm xúc, giống như có chút không thể khống chế được,
duỗi ra một bàn tay, đặt ở sau gáy cô, nhẹ nhàng cắn xuống......
Sau một lúc lâu.
Thiếu niên ôm eo tiểu cô nương, từ cầu thang đi trở lại hành lang bệnh viện.
Lúc này, An Uy đang ngồi ở chỗ đó phát ngốc.
Nghe thấy tiếng bước chân, thuận thế nhìn qua.
Sau đó liền nhìn thấy......
Trà ca mềm mại nhà hắn ta đỏ mặt ghé vào trong lòng ngực của Giang Ly Hoán.
"......" Một chút không cẩn thận, hắn ta lại nhìn thấy trên cổ Giang Ly Hoán có một dấu răng.
Còn không chỉ có một chỗ.
Trong nháy mắt, An Uy trong đầu bổ não một đống rồi lại một đống dữ liệu......
Nhìn không ra tới, Trà ca không chỉ có đánh người siêu hung, ngay cả cắn người......Giống như cũng rất hung?
Hắn ta yên lặng thu hồi tầm mắt, một bộ dáng tôi cái gì cũng không biết,
cái gì cũng không nhìn thấy, tôi là một người trong suốt, thỉnh bỏ qua
tôi đi.
Lúc cần thiết, tôi có thể làm không khí.
Giang Ly
Hoán, "Quản gia hẳn là sắp tới rồi, đến lúc đó, ông ấy sẽ đem chuyện kế
tiếp xử lý tốt, cũng sẽ có người chiếu cố Phó Dương, tôi mang Trà Trà về nhà trước."
An Uy dại ra gật gật đầu, "Được."
Liền nói lời cảm tạ cũng quên mất.
Hắn ta không nghĩ tới, Giang Ly Hoán cư nhiên còn có thể một hơi nói nhiều như vậy......
Thật đúng là hiếm thấy a!
An Uy suy nghĩ một chút, đại khái......Có khả năng là giờ phút này Giang Ly Hoán tâm trạng rất tốt đi.
Giang Ly Hoán nhìn tiểu cô nương ghé vào trong lòng.
"Chúng ta hiện tại về nhà, có được không?"
"Ừm......"
Ngươi đều đem lời nói hết rồi, hiện tại mới hỏi ta?
Chẳng lẽ ta còn có thể ăn vạ bệnh viện không đi sao?
Tiểu cô nương không vui hừ hai tiếng, "Em không còn sức nữa."
Giang Ly Hoán mắt chợt lóe, "Ừ."
Giây tiếp theo, đem người chặn ngang bế lên.
Đột nhiên bị ôm lên, tiểu cô nương hai tay theo bản năng ôm lấy cổ hắn.
"Giang Ly Hoán!" cô trừng hắn.
Giang Ly Hoán đúng tình hợp lý, "Em không phải không còn sức sao? Anh ôm em về nhà."
Tiểu cô nương cho cơ hội tốt như vậy, hắn lại không ngốc, mới sẽ không dễ
dàng bỏ lỡ, nên nắm chắc được thời điểm, nhất định phải nắm chắc được.
Lúc không cơ hội......Cũng có thể thích hợp tạo ra cơ hội.
Trà Trà, "......"
An Uy thức thời đem đầu quay qua một bên.
Thầm nghĩ, hai người đều phải đi về nhà, còn không quên cho hắn ta một chén
cẩu lương......Aizzzz, thói đời ngày sau, táng tận thiên lương a!
Trong lúc mơ hồ.
An Uy phảng phất nghe thấy Giang Ly Hoán nói, "Em nếu cảm thấy ngượng ngùng, có thể vùi đầu giả bộ ngủ......"
Trà Trà, "Anh câm miệng! Anh đừng nói chuyện!"
An Uy, "............" Ngực bị phóng vô số dao nhỏ.