Nữ chính trong cuốn tiểu thuyết vốn không có yếu tố tình cảm này hiện
tại chẳng những biến thành đàn ông, mà còn muốn trở thành đồng tính
luyến ái, thực sự khiến cho tác giả Từ Trạch cảm thấy bàng hoàng.
Chẳng lẽ là bởi vì trong tiểu thuyết gốc hắn không viết rõ ràng xu hướng tính dục của Thẩm Tùng Băng, cho nên thế giới này mới có thể tùy ý bổ sung?
Thần Sáng Thế Từ hít sâu một hơi, nói: "Thẩm ca, anh đừng có đùa như thế
chứ. Không phải người ta thường nói xu hướng tính dục là trời sinh ra đã vậy rồi, sẽ không có chuyện thay đổi sao?"
"Chuyện đó..." Thẩm
Tùng Băng suy nghĩ một lát, sau đó nói với vẻ không chắc chắn lắm: "Vậy
anh từ khi sinh ra đã là đồng tính luyến ái rồi?"
Từ Trạch buồn
bực vò vò đầu của chính mình, hỏi: "Thẩm ca, không phải lúc còn ở... đại học T, anh vẫn nói mình là thẳng sao? Mới có hơn nửa tháng mà đã... Anh nói cho tôi nghe một chút đi, vì sao anh nghĩ như vậy?"
Trái lại, lần này Thẩm Tùng Băng trả lời rất dứt khoát, thẳng thắn nói ra: "À, là vì anh thích cậu chứ sao."
"Cái gì cơ?" Từ Trạch vô cùng sững sờ, đầy hoài nghi nhìn người trước mặt, hỏi lại lần nữa: "Anh nói cái gì cơ?"
"Anh thích cậu." Thẩm Tùng Băng thốt ra câu nói ấy không hề do dự.
Thế là trong sự kinh hãi tột độ, Thần Sáng Thế Từ liền buột miệng nói ra
luôn suy nghĩ trong lòng mình: "Đù má! Anh thao mấy lần xong thì nảy
sinh tình cảm luôn rồi?!"
"Cũng không hẳn là vì chuyện đó." Thẩm Tùng Băng chân thành nói: "Anh chỉ là cảm thấy tính cách của cậu rất
tốt, người lại hiền lành dịu dàng, ngoại hình cũng dễ nhìn, còn bằng
lòng đi theo anh đồng sinh cộng tử. Anh vẫn nghĩ, nếu sau này anh muốn
tìm một người vợ, thì người đó sẽ giống như cậu vậy."
"Thế anh
có từng nghĩ vợ của anh sẽ là một người đàn ông không?" Người nào đó
tính cách rất tốt, hiền lành lại dịu dàng, ngoại hình cũng dễ nhìn, còn
bằng lòng theo nữ chính đồng sinh cộng tử hỏi. .
||||| Truyện đề cử: Thói Ở Sạch Cấm Dục Bác Sĩ |||||
"Anh trước đây chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng sau khi gặp được cậu rồi thì anh cảm thấy điều đó chẳng còn quan trọng nữa. Dù sao ba mẹ của anh đều mất sớm, cũng không ai ép buộc anh nhất định phải có con." Thẩm
Tùng Băng ngừng lại một lát, sau đó tiếp tục nói: "Anh vốn định đợi hai
ta ở bên nhau thêm một khoảng thời gian nữa, để cậu chuẩn bị tâm lý
trước rồi mới nói ra. Nhưng mấy ngày sắp tới Hướng Minh Hoài và Hướng
Minh Chí sẽ cùng chúng ta tiếp tục lên đường, anh nghĩ cơ hội để hai
người ở riêng với nhau trò chuyện sẽ không còn nhiều nữa. Hơn nữa cậu là người hay ngại ngùng như vậy, nếu Hướng Minh Chí phát hiện ra điều gì
nhất định sẽ trêu chọc cậu, lúc đó cậu chắc chắn lại khó chịu giận dỗi
với anh, càng không sẵn lòng ở bên anh nữa."
Từ Trạch căn bản
không hề nghĩ đến khoảng thời gian này Thẩm Tùng Băng ngoài mặt không có biểu hiện gì khác thường, nhưng trong lòng lại suy nghĩ nhiều như vậy,
hắn liền đưa tay lên đỡ trán, nói: "Vậy anh cảm thấy bây giờ nói ra thì
tôi sẽ sẵn lòng sao?"
"Tất nhiên là không rồi." Thẩm Tùng Băng trả lời rất gọn gàng dứt khoát.
"Vậy anh còn nói làm gì?!" Từ Trạch thoáng cái bị chọc cười.
Thẩm Tùng Băng gật gật đầu, nói: "Anh nghĩ cậu không đồng ý chủ yếu có hai
lí do, thứ nhất là vì cậu cảm thấy đối tượng mà cậu thích là phụ nữ, thứ hai là vì nằm dưới thân một người đàn ông khác khiến lòng tự tôn của
cậu bị tổn thương. Nhưng như anh trước đây cũng từng nghĩ mình chỉ
thích phụ nữ, gặp được cậu rồi mới hiểu ra nam hay nữ cũng được, đúng
người mới là quan trọng nhất. Cậu xem dù sao bây giờ cậu cũng không yêu
mến ai, tại sao không cân nhắc anh một chút?"
Thẩm Tùng Băng tự
chỉ vào mình, không đợi Từ Trạch mở miệng đã tiếp tục nói: "Cậu nghĩ đi, anh và cậu tính cách hợp nhau, năng lực của anh lại rất mạnh, cũng là
con người cực kỳ có tinh thần trách nhiệm, chung sống với cậu anh nhất
định sẽ cố gắng chăm sóc gia đình. Còn về ngoại hình, anh xin tự kiêu
một chút, lúc trước trong đại đội cũ người đầu tiên được nhắc đến khi
nói về trai đẹp đều chính là anh. Ngoại trừ giới tính khác biệt ra, anh
cơ bản cũng giống với tiêu chuẩn bạn gái mà cậu từng nói trước đây. Hơn
nữa, dựa vào những giấc mơ dự báo tương lai của cậu, sau này trong đoàn
đội của chúng ta cũng không có cô gái nào cả. Cho dù có đi chăng nữa thì anh cũng phải nói thật, Gia Viễn cậu đừng giận... Cho dù có cô gái nào
đi chăng nữa, nếu như cô ấy không có năng lực chiến đấu gì, các cậu
trong thời đại tận thế này tự vệ sẽ rất khó khăn; còn nếu như cô ấy có
năng lực vượt trội, phỏng chừng sẽ không để ý đến kiểu người như cậu.
Cậu thấy có đúng không?"
Trong cuốn tiểu thuyết gốc của ông đây
có phụ nữ, tất cả là tại mi, mi chuyển giới thành đàn ông khiến đoàn đội không có cô gái nào.
Trong tiểu thuyết gốc của ông đây nam
chính muốn tự vệ cũng dễ thôi, tất cả là tại mi cướp dị năng của nam
chính, khiến ông đây mới không năng lực chiến đấu.
Trong tiểu
thuyết gốc của ông đây nữ chính cũng có thể sẽ để ý đến nam chính, chỉ
là ông lúc đó không vui nên không thích viết chuyện yêu đương, hai người bọn họ mới dừng lại ở mức tình bạn đẹp.
Nhưng đờ mờ hiện thực
bây giờ chính là nữ chính nhà mình biến thành đàn ông, còn cướp luôn dị
năng của nam chính, mà bản thân thì không phải là phụ nữ cũng không có
sức chiến đấu mạnh mẽ...
Cho nên, mi nói cmn quả thực rất có lý, ông đây không còn gì để phản bác nữa.
Từ Trạch im lặng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói: "Vậy còn vấn đề thứ hai mà anh nói, tôi bị một người đàn ông đè dưới thân, tổn thương
lòng tự tôn thì phải làm sao bây giờ?"
Thẩm Tùng Băng nghe thấy
hắn nói như vậy liền khẽ mỉm cười: "Chuyện đó thì dễ thôi, chúng ta chia ra thứ hai, thứ tư, thứ sáu tôi nằm trên, còn thứ ba, thứ năm, thứ bảy
thì cậu nằm trên, thế là hòa nhau rồi."
... Mi bình thường trừ
phương diện ăn uống ra thì trông cũng giống một con người đàng hoàng có
đạo đức, tại sao có thể vứt bỏ liêm sỉ của mình nhanh như vậy?!
Thấy Từ Trạch không nói chuyện, Thẩm Tùng Băng liền nắm chặt lấy tay hắn,
nói: "Cậu không cần phải ép buộc bản thân, anh cũng không trông mong
vừa bắt đầu cậu đã yêu anh đến chết đi sống lại. Cậu cứ tạm thời cho là
hai ta lập nhóm chung sống, bây giờ tận thế nguy hiểm như vậy, bên cạnh
có người có thể tin tưởng, giúp đỡ lẫn nhau dù sao vẫn tốt hơn một thân
một mình đơn độc hành tẩu. Nếu như thực sự không được... Cậu trước tiên
cứ xem anh như là một người bạn giường hàng khủng sức lực sung mãn đi."
Thần Sáng Thế Từ vẫn đang im lặng chăm chú nghe y nói, đến câu cuối cùng thì không nhịn được bật cười: "Chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như anh, còn tự khen chính mình hàng khủng sức lực sung mãn."
Thấy hắn
cười, Thẩm Tùng Băng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng mỉm cười,
"Anh nếu không có hàng khủng sức lực sung mãn, mấy lần trước đó làm sao
có thể khiến cậu sướng như vậy?"
"Hừ! Anh chẳng qua cũng chỉ dựa vào hàng to, chứ kỹ năng giường chiếu quá tệ, nếu không phải tôi có
thiên phú dị bẩm, đổi thành người khác thì làm được nửa hiệp đã đá anh
xuống giường rồi." Người có dị năng đều tập trung về một vị trí khó nói
nào đó cười nhạo y, sau đó rút bàn tay đang bị siết chặt của mình về.
Nhưng người bên cạnh nhanh chóng nắm lấy bàn tay hắn một lần nữa, còn bắt đầu không ngừng xoa nắn vuốt ve phía trên.
"Chuyện này cậu phải nói cho công tâm chứ" Thẩm nữ chính chuyển giới nghiêng
người, tiến đến kề bên tai hắn khàn giọng nói: "Lúc anh tỉnh táo thao
cậu, cả hai lần trong lều lẫn trên xe đều chưa ra vào được mười cái thì
cậu đã sướng tới nỗi lập tức bắn tinh luôn còn gì."
... Biết mi có khả năng quan sát và trí nhớ rất tốt rồi, nhưng sử dụng trong phương diện này thì có ích sao, có ích sao?!
Mọi người đều biết, những người ngày thường đứng đắn nghiêm túc thì càng
không phải là người đứng đắn nghiêm túc, Thần Sáng Thế Từ cũng tự biết
mình không thể tranh luận với Thẩm nữ chính chuyển giới, liền im lặng
ngậm miệng từ từ rút tay ra lần nữa.
Kết quả hắn vừa thử rút tay ra, thế nhưng lại bị giữ quá chặt, cố hết sức kéo lần nữa, chẳng những
không rút nổi tay ra, cả người còn bị đối phương đè xuống nằm ngửa trên
giường.
"Anh làm gì thế?!" Từ Trạch hoảng sợ.
"Làm
chuyện bạn giường nên làm." Thẩm Tùng Băng đang áp ở trên người hắn trả
lời rất tự nhiên, còn đưa tay ra kéo khoá quần của hắn xuống.
Thần Sáng Thế Từ vội vàng ngăn cản hành động không đứng đắn của đối phương,
nhưng tất nhiên thất bại, nửa phút sau hắn luống cuống che đi phần hạ
thân trần truồng của mình, đáng thương kêu lên: "Dựa vào đâu mà anh lại
muốn thao tôi, là bạn giường thì tôi cũng có thể thao anh mà!"
Thẩm cựu nữ chính lại mỉm cười, giơ tay lột sạch nốt phần quần áo phía trên
của hắn, nói: "Cậu quên rồi sao, thứ hai, thứ tư, thứ sáu là tôi nằm
trên, hôm nay thứ hai mà."
Đù má, đều cmn là những con người thất nghiệp trong thời đại tận thế rồi, còn có ai rảnh nhớ hôm nay là thứ mấy!